Một trưởng lão trong đó tới trước người đại trưởng lão, lo lắng nói: “Đại trưởng lão, hôm nay chúng ta phản đối gia chủ như vậy, liệu có xảy ra chuyện không?”
Đại trưởng lão thản nhiên nói: “Còn xảy ra chuyện gì được? Hạ Hầu Trấn không phải kẻ ngu, hắn sẽ không vì một người ngoài đi liều chết với Quan Tư Vũ đâu.
Giờ hắn đang nổi nóng, cùng lắm là tới Quan Trung Hình Đường trút giận mà thôi, không việc gì đâu.
Thời gian vừa qua hắn làm việc quá thuận lợi, dã tâm cũng bành trướng, chúng ta nên dội cho chút nước, để hắn tỉnh táo hơn.
Tác dụng của đám trưởng lão chúng ta là gì? Chẳng phải để chỉnh lại đường nếu gia chủ đi lệch hay sao? Nói ra thì có hơi khó nghe, nếu gia chủ không nghe cũng chẳng có cách nào, dù sao chúng ta đều vì tốt cho hắn cả thôi.”
Mọi người ở đây nghe vậy gật nhẹ đầu, ra vẻ tán đồng.
Giờ Hạ Hầu Trấn đã quyết định tới Quan Trung Hình Đường gặp Quan Tư Vũ đòi người, mà tin tức về cái chết của Minh Trần cũng truyền tới Đại Quang Minh Tự.
Hơn nữa đường xá xa xôi, chỉ có tin Minh Trần đã chết truyền về chứ không phải thi thể.
Trong Kim Cương Viện, sư phụ của Minh Trần, Tuệ Chân nghe tin Minh Trần đã chết, không khỏi ngây ngẩn, trong mắt không có phẫn nộ, chỉ có bi thương vô hạn.
Tuệ Chân là trưởng lão Kim Cương Viện, đã sớm đạt tới tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất, có điều tuổi tác đã không nhỏ, hơn một trăm tuổi, khí huyết cũng bắt đầu suy bại.
Minh Trần không phải đệ tử duy nhất của hắn có điều lại là đệ tử mà hắn yêu thích nhất, bởi vì Minh Trần rất giống hắn lúc trẻ, đều khá nhiệt tình vì lợi ích chung nhưng lại dễ xúc động, dễ nóng giận.
Nhưng Tuệ Chân sống đã nhiều năm, chịu nhiều thua thiệt, tính cách đã sửa đổi, khi nhiều tuổi mới triệt để đại ngộ, song lại mất đi cơ hội bước vào tông sư võ đạo.
Minh Trần mặc dù không còn trẻ nhưng cũng đang lúc tráng niên, còn có cơ hội. Chỉ đần triệt để từ bỏ tính khí của mình, lĩnh ngộ được chân lý của Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh, tương lai không chừng còn cơ hội bước lên cực hạn võ đạo.
Chỉ tiếc cuối cùng Minh Trần vẫn không thoát khỏi kiếp này, thật ra hắn không chết trong tay Sở Hưu mà chết trong tay nộ khí mà bản thân không cách nào khắc chế.
Có điều cho dù Tuệ Chân biết chuyện này, nhưng hắn vẫn phải báo thù cho Minh Trần.
Chuyện này không liên quan tới những thứ linh tinh khác, chỉ đơn giản vì hắn là sư phụ Minh Trần.
Tuệ Chân không phải Sầm Phu Tử, có thể vì lợi ích từ bỏ hận thù của đệ tử.
Hắn không hận Sở Hưu, nhưng vẫn muốn giết Sở Hưu báo thù.
Chỉ có điều với lực lượng bản thân, Tuệ Chân cũng không dám chắc giết chết được Sở Hưu.
Võ giả Đại Quang Minh Tự tu luyện cơ thể vô cùng cường đại, có điều do chuyên tu cơ thể, mọt khi tuổi già, khí huyết bắt đầu suy bại, lực lượng bản thân cũng suy yếu cực kỳ nghiêm trọng. Một đấu một hắn có thắng được Sở Hưu không cũng là một ẩn số.
Hơn nữa Sở Hưu là chưởng hình quan của Quan Trung Hình Đường, coi như nhân vật có thực quyền tại Quan Trung Hình Đường, hắn muốn giết Sở Hưu thì phải qua cửa Quan Tư Vũ trước đã. Tới mức độ tông sư võ đạo, hắn đã không thể với tay vào được.
Cho nên Tuệ Chân rời khỏi thiên viện của mình, tới gặp thủ tọa Kim Cương Viện, Vi Đà Tôn Giả - Hư Ngôn.
Bối phận của Hư Ngôn lớn hơn một bậc so với Tuệ Chân, có điều tuổi tác lại nhỏ hơn Tuệ Chân nhiều, thậm chí còn chưa tới trăm tuổi, bề ngoài là một tăng nhân trung niên tướng mạo mạnh mã.
Đại Quang Minh Tự truyền thừa cả vạn năm, thậm chí tồn tại từ trước đại kiếp nạn thượng cổ, cho nên trong Đại Quang Minh Tự hiện tại có tới mấy đời đệ tử.
Nhưng cũng chính vì vậy sẽ xuất hiện trường hợp một hòa thượng hai ba trăm tuổi thu một đệ tử trẻ mười mấy tuổi, bối phận của đệ tử này thành ra rất lớn.
Tình huống của Hư Ngôn chính là như vậy, trong số các võ giả bối phận chữ Hư, tuổi tác của hắn cũng tương đối nhỏ.
Tuệ Chân đi vào trong viện, chắp tay trước ngực thi lễ với Hư Ngôn rồi nói: “Tiểu sư thúc.”
Ngày trước khi Hư Ngôn còn trẻ, Tuệ Chân đã là giáo đầu võ tăng tu luyện có thành tựu, nhưng do bối phận nên hắn phải gọi Hư Nôn là sư thúc. Cảm thấy khó chịu, hắn thêm một chữ tiểu vào, thói quen này tới giờ vẫn không đổi.
Thấy Tuệ Chân tới, Hư Ngôn thở dài nói: “Ta biết chuyện Minh Trần rồi, Tuệ Chân, bớt đau buồn đi.”
Ánh mắt Tuệ Chân khó nén nổi vẻ buồn bã, gật nhẹ đầu. Có điều không đợi hắn nói ra lời, Hư Ngôn đã tiếp tục: “Tuệ Chân, có phải ngươi muốn nhờ ta ra mặt đòi người của Quan Trung Hình Đường hay không? Ta phải khuyên ngươi từ bỏ đi thôi, ta sẽ không ra tay, trong chùa cũng không để ngươi ra tay đâu.
Giang hồ có ân oán giang hồ, ân oán giữa Minh Trần và Sở Hưu đã theo cái
chết của Minh Trần mà chấm dứt, chuyện này coi như xong.”
“VW saol2”
Tuệ Chân kinh ngạc, hắn không hiểu vì sao Hư Ngôn lại nói vậy.
Võ giả Kim Cương Viện trước nay tính cách nóng nảy, theo Tuệ Chân nghĩ, chuyện này cho dù hắn không chủ động nhắc tới Hư Ngôn cũng sẽ đích thân tới Quan Trung Hình Đường tìm Quan Tư Vũ đòi một câu trả lời, nào ngờ Hỏa Nô lại không định ra tay, thậm chí còn ngăn cản hắn.
Hư Ngôn thở dài nói: “Là bên Quan Trung Hình Đường truyền tin lại.
Thủ tọa Vọng Niệm Thiện Đường, Hư Vân sư huynh trước kia đã nợ ân tình đường chủ đời trước Sở Cuồng Ca.
n tình này khi Sở Cuồng Ca còn sống hắn chưa trả, giờ Quan Trung Hình Đường muốn hắn trả ân tình này, Hư Vân sư huynh đã đáp ứng.
Lời của Hư Vân sư huynh có trọng lượng ra sao chắc ngươi cũng biết. Hắn đã mở miệng, ta không cách nào cự tuyệt, ngươi cũng không cách nào cự tuyệt.”
Tuệ Chân thở dài một hơi, dáng vẻ hắn vốn đã già cả, lúc này thân hình lại càng còng xuống.
Thủ tọa Vọng Niệm Thiên Đường, Cửu Diệu Long Thụ - Hư Vân, là người mạnh nhất trong Tam Đại Thiện Đường cùng Lục Đại Võ Viện, được cho là cường giả trong Đại Quang Minh Tự gần với phương trượng Thích Già Tôn Giả - Hư Từ.
Hơn nữa bối phận của Hư Vân trong số tăng nhân chữ Hư cũng rất cao, trước kia là đại sư huynh của bọn họ. Về phần vì sao cuối cùng Hư Từ lại ngồi lên vị trí phương trượng vẫn luôn là câu đố cho người ngoài, vì trong số võ giả bối phận chữ Hư, bất luận trên giang hồ hay trong Đại Quang Minh Tự, danh tiếng của Hư Vân đều là lớn nhất, thế nhưng cuối cùng Hư Từ lại thành phương trượng.
Có điều quan hệ đôi bên không vì chuyện này mà thay đổi, ngày trước khi Hư Từ vừa chấp chưởng Đại Quang Minh Tự, Hư Vân cũng dốc hết sức giúp đỡ Hư Từ ổn định lại lòng người trong nội bộ Đại Quang Minh Tự. Có thể nói giờ Hư Từ ngồi vững trên ghế phương trượng cũng là nhờ Hư Vân hỗ trợ.
Trong Đại Quang Minh Tự, một lời của Hư Vân không kém gì phương trượng, nếu Hư Vân đã nói trả ân tình này, vậy Hư Ngôn không cách nào phản bác, Tuệ Chân càng không thể kháng cự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...