Có điều nếu các ngươi có chuyện gì cần ta hỗ trợ cứ mở miệng là được. Cửu Phân Đường của Sở huynh không tệ, mọi người có gì cần cứ nói, chỉ cần Lã Phụng Tiên ta giúp được chắc chăn sẽ không chối từ.”
Tính cách Lã Phụng Tiên chính là như vệ, người trong giang hồ thì cầu hai chữ danh lợi, còn Lã Phụng Tiên chỉ cầu tiêu dao tự tại, trong lòng hắn không có chính tà, chỉ có đúng” và “sai do hắn nhận định.
Hắn cho rằng một kẻ nên giết, vậy cho dù người này là hiệp sĩ được giang hồ công nhận, là tông sư đức cao vọng trọng trong Phật môn, hắn cũng dám giết.
Còn nếu hắn cho rằng ngươi là bằng hữu, cho dù tương lai Sở Hưu thật sự trở thành kẻ địch chung của võ lâm, bị vạn người phỉ nhổ, Lã Phụng Tiên vẫn sẽ coi y là bằng hữu.
Tất cả theo tấm lòng mình, điểm này nói thì đơn giản nhưng làm lại cực khó. Có lẽ chính do tâm cảnh này nên Lã Phụng Tiên mới có tốc độ tu luyện nhanh chóng đến đáng sợ như vậy, thậm chí khiến Sở Hưu cũng phải kinh ngạc.
Sở Hưu quay sang Tạ Tiểu Lâu và Mạc Thiên Lâm, hàn huyền vài câu. Những chuyện hai vị này trải qua trong thời gian vừa rồi lại rất đơn giản.
Thực lực Tạ Tiểu Lâu vốn đã gần đột phá Tam Hoa Tụ Đỉnh, sau Thần Binh Đại Hội hắn dạo một vòng quanh Đông Tề, cũng thuận lợi đột phá lên Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Còn Mạc Thiên Lâm, mặc dù sau Thần Binh Đại Hội bị Mạc gia cấm túc, nhưng dù sao hắn cũng không khiến Mạc gia mất mặt cho nên còn được thưởng rất nhiều tài nguyên tu luyện, cũng thuận lợi đột phá lên Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Chỉ có điều bọn họ vừa đột phá lên Tam Hoa Tụ Đỉnh lại nghe tin Sở Hưu giết chết đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất. Tin tức này khiến bọn họ kinh hãi không thôi, đồng thời cũng thầm nhủ quả nhiên mình không kết giao sai bằng hữu. Với thực lực và tiềm lực của Sở Hưu, giờ bọn họ còn giúp được Sở Hưu, nhưng đợi tới sau này e rằng phải nhờ Sở Hưu dìu dắt bọn họ.
“Đúng rồi, gần đây Lạc Phi Hồng ra sao?” Sở Hưu hỏi.
Mạc Thiên Lâm cười hắc hắc nói: “Sở huynh ngươi quan tâm tới Lạc Phi Hồng như vậy, chẳng lẽ có ý gì với nàng?”
Sở Hưu khoát tay nói: “Đừng trêu ta như thế, dẫu sao nàng cũng là người trong tổ chức cơ mà, thuận miệng hỏi chút thôi.”
Mạc Thiên Lâm cũng chỉ trêu chọc hai câu, theo hắn thấy mặc dù Lạc Phi Hồng rất xinh đẹp, nhưng tính cách đó người thường làm sao khống chế nổi, vốn không thích hợp cưới về làm vợ. Chỉ có cái hạng đầu óc có vấn đề như Hạ Hầu Vô Giang mới đi theo đuổi Lạc Phi Hồng, thậm chí còn vì vậy mà giận chó đánh mèo lây sang cả hắn.
“Cái cô ả điên Lạc Phi Hồng kia sống rất thoải mái. Nghe nói lúc về La gia nàng đã bị các trưởng lão Lạc gia khiển trách một hồi, răn dạy nàng không nên đối địch với Hạ Hầu thị.
Ngươi cũng biết tính cách cô ả điên kia rồi đấy, đâu phải người chịu nén giận? Ngay hôm sau nàng đã tìm tới con cháu đám trưởng lão kia, lấy danh nghĩa là luận bàn còn thực chất là chà đạp, đánh tất cả bọn họ một trận. Ra tay rất nặng, thiếu chút nữa phế bỏ đám người kia.
Sau đó đám trưởng lão kia lại phẫn nộ gọi cô ả tới mắng thêm một trận, lại phạt tài nguyên tu luyện, phạt diện bích các thứ. Bọn họ không thể thật sự ra tay với Lạc Phi Hồng được.
Kết quả sau khi Lạc Phi Hồng diện bích xong lại quay ra đánh đám con cháu một trận, còn tuyên bố chỉ cần những trưởng lão kia dám răn dạy cô nàng lần nữa, cô nàng sẽ đánh bọn họ thêm một lượt. Đánh tới mức đám đệ tử trưởng lão Lạc gia không ai dám nói gì nữa, cuối cùng không dám lên tiếng răn dạy, còn đưa cô nàng rất nhiều tài nguyên tu luyện. Ngoại trừ tạm thời không thể ra khỏi Lạc gia, cô nàng còn sống thoải mái hơn chúng tai”
Nghe Mạc Thiên Lâm thuật lại, Sở Hưu cũng trợn tròn hai mắt.
Chẳng trách Mạc Thiên Lâm gọi Lạc Phi Hồng là cô ả điên, hành động đó của nàng đúng là điên cuồng.
Già mắng ta thì ta đánh trẻ, dù sao đều là người trong gia tộc, những người này không thể phế bỏ Lạc Phi Hồng được.
Hành động côn đồ như vậy chắc chỉ nữ nhân như Lạc Phi Hồng mới làm ra được.
Đế Dương Sơn tạm thời chìm vào bình tĩnh ngắn ngủi, di tích Thông Thiên Tháp cũng từ từ nhô lên, có lẽ thêm khoảng một hai ngày nữa, cánh cửa tầng thứ nhất sẽ hoàn toàn mở ra.
Thời gian vừa qua lại có không ít võ giả tới đây, có võ giả tán tu, cũng có võ giả xuất thân thế lực nhỏ, có điều không ai dám tới khiêu chiến với Sở Hưu.
Người mới tới đương nhiên không ai ngu ngốc, bọn họ đều hỏi thăm xung quanh xem vừa rồi xảy ra những chuyện gì.
Sở Hưu là kẻ điên ngay người của Đại Quang Minh Tự cũng dám giết, ai dám khiêu khích Sở Hưu trong thời điểm này.
Huống hồ thực lực của đám người Sở Hưu đều không yếu.
Mặc dù Sở Hưu không phải Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng có thêm Lã Phụng Tiên bên cạnh, y hoàn toàn có tư cách đối đầu với Sầm Phu Tử cùng Hạ Hầu Vô Giang, thất thúc, lại thêm Tạ Tiểu Lâu và Mạc Thiên Lâm thực lực cũng rất kinh người.
Ngoại trừ những kẻ không mấy danh tiếng tới sau, thời gian này không có thêm người nào có chút phân lượng đến. Có điều khi Thông Thiên Tháp sắp nhô lên khỏi mặt đất lại có vài nữ tử tới.
Tổng cộng có năm cô gái, đều mặc áo trắng, dung mạo thanh khiết, tay mang một thanh kiếm mỏng.
Đặc biệt là nữ nhân dẫn đầu, dung mạo thanh tú, dáng người uyển chuyển, mỗi đường nét trên khuôn mặt đều như được điêu khắc hết sức tinh tế, hoàn mỹ vô khuyết, như tiên tử trên Thiên Cung. Đó là một loại mỹ lệ khiến người ta không cách nào động vào, không thể khinh nhờn.
Chứng kiến những cô gái này đến đây, mọi người đều ngây ngốc trước vẻ đẹp đó, bao gồm cả Sở Hưu cũng vậy.
Trên giang hồ vô số hồng nhan tuấn kiệt, Sở Hưu cũng từng gặp không ít mỹ nữ, nhưng không mấy ai có dung nhan sánh nổi nữ tử trước mắt.
Mai Khinh Liên tính là một, chỉ có điều vẻ đẹp của Mai Khinh Liên là lạnh lùng mang theo mị hoặc, như băng hỏa lưỡng trọng thiên, hết sức mê người, khiến người ta có cảm giác mỹ lệ câu hồn đoạt phách trong thâm tâm.
Còn Lạc Phi Hồng lại kém hơn nửa bậc so với nữ tử trước mắt. Điểm hấp dẫn
của Lạc Phi Hồng là luồng khí khái hào hùng như nam tử của hàng, khiến người ta có cảm giác khác hẳn những cô gái khác.
Có điều nếu chỉ xét theo dung nhan, vậy bất luận Mai Khinh Liên hay Lạc Phi Hồng thậm chí đều kém hơn nữ nhân này nửa bậc.
Đối mặt với mỹ nữ cấp bậc này, Sở Hưu chỉ dừng lại trên gương mặt vài giây rồi ánh mắt hạ xuống bên dưới.
Đương nhiên không phải theo hướng không thể miêu tả, mà là nhìn về phái thanh kiếm của các nàng.
Thanh kiếm mỏng kia chỉ rộng cỡ ngón cái, không như trường kiếm, ngược lại rất giống gậy trúc. Sở Hưu rất quen thuộc với loại kiếm này, lúc trước chỉ thiếu chút nữa nó đã đoạt mạng của y.
Thanh kiếm này chính là Việt Nữ Kiếm của Việt Nữ Cung, nổi danh trên giang hồ.
Chỉ có điều Việt Nữ Cung ở Ngô Việt, cách đây khá xa, sao các nàng lại tới đây? Cũng tình cờ đi ngang qua?”
Ngay lúc Sở Hưu tự hỏi, những võ giả xung quanh mới như bừng tỉnh, ánh mắt vừa hâm mộ vừa mê say, chỉ trỏ bàn luận ầmĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...