Bởi vì thời điểm này, lớp tự học buổi tối vừa mới kết thúc, cho nên con đường quay trở về ký túc xá có rất đông người, bình thường cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, hôm nay có Lâm Văn đi cùng, thì đột nhiên lại chạm mặt rất nhiều đôi tình nhân.
Thỉnh thoảng còn có người chào hỏi Lâm Văn.
Sau đó hắn liền trực tiếp kéo tôi đi tránh vào một con đường nhỏ.
Tuy hơi tối nhưng vắng người.
“Lúc trước Đô Đô rất thích đến đây bắt chuột.” Lâm Văn nói.
“Nó còn bồ bịch ở đây, thời gian trước cứ hay lãng vãng ở chỗ này, đáng tiếc là sau đó con mèo nhỏ kia bị xe tông.”
“Chuyện này mà cô cũng biết à?”
“Tôi đã nói tôi cho Đô Đô ăn nửa năm rồi.”
Trong bóng đêm, giọng nói của hắn có tiếng cười khẽ: “Từ trước đến nay, tôi chưa hề nói rằng cô muốn dùng mèo để tiếp cận tôi.”
Mẹ kiếp!
Vừa qua khỏi ngã rẽ thì chúng tôi đã đến dưới lầu ký túc xá, đèn trên con đường nhỏ chỗ này đã bị hỏng mấy hôm nay, không gian rất tối, có một vài đôi tình nhân còn trốn trong góc âu yếm nhau, đi ngang qua còn có thể nghe được tiếng chụt chụt.
Âm vang âm vang...
Tôi bất chợt cảm thấy ngại ngùng, nhưng hắn thì vẫn hết sức bình thản giống như không hề nghe thấy gì, đến trước cửa còn lên tiếng: “Tới rồi.”
Tôi: “À phải.”
Sau đó, hắn xoay người bỏ đi.
“Chỉ vậy thôi hả?”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Bạn cùng phòng của tôi vừa mới khui một túi bánh snack, chuẩn bị huyên thuyên, kết quả bị sự kết thúc đột ngột của tôi làm cho cụt cả hứng thú.
“Không nói cái gì khác với mày à? Không có ngọt ngào anh anh em em hả?”
Tôi suy nghĩ một chút: “Thật sự là không có, trên đường về chỉ tùy tiện nói chút chuyện mà thôi.”
“Ôi tao ngất.” Bạn cùng phòng của tôi không biết phải nói sao: “Đã dẫn mày theo đi liên hoan, trường hợp như vậy không phải chỉ dẫn người nhà theo thôi hay sao?”
Tôi cũng hết sức buồn rầu: “Có thể là vì tao đã nghĩ quá nhiều.”
Lúc trước cứ luôn kêu gào rằng hắn hiểu lầm tôi thích hắn, không ngờ bây giờ tôi cũng lại lâm vào cái vòng luẩn quẩn này.
Sau khi rửa mặt chuẩn bị lên giường ngủ, tôi mới phát hiện Lâm Văn vừa gửi tin nhắn cho tôi, hỏi tôi sáng mai có tiết học hay không, có muốn cùng ăn sáng không.
Tôi nói có tiết, hắn lại hỏi: buổi trưa thì sao?
Tôi có chút phiền não, giọng điệu trả lời cũng không tốt, nói: Anh là đang muốn chứng minh với tôi những biểu hiện của một chàng trai sau khi hiểu lầm một người con gái thích mình là thế nào à, hay là anh định chứng minh những biểu hiện của một anh chàng sau khi đã thích một cô gái? Bây giờ tôi cảm thấy rất rối loạn, nói thẳng ra thì hành động của anh khiến cho tôi hiểu lầm đấy!
Sau khi gửi đi, tôi lại cảm thấy bản thân mình có hơi hung dữ, vội vàng bổ sung thêm một vài icon đáng yêu thể hiện cảm xúc trên WeChat.
Tôi nhìn thấy trên khung chat hiện lên dòng chữ “your friend is typing…”, liền bất chợt hồi hộp một cách không rõ lý do.
May mắn là hắn trả lời rất nhanh, đầu tiên là biểu tượng của cô bé đang nhảy nhót rất đáng yêu, sau đó là một đoạn voice message.
Tôi vội vàng đến mức gần như sắp ngã lộn cổ ra đất để đi lấy tai nghe, sau khi đeo vào một cách chỉnh tề mới ấn nghe đoạn tin nhắn kia.
Âm thanh của hắn trực tiếp chui vào lỗ tai, tôi còn chưa kịp rung động thì đã bị nội dung tạt một thau nước lạnh: “Vậy à? Nếu vậy thì tôi phải thực sự xin lỗi cô, tôi nên giải thích với cô rõ ràng.”
Trái tim tôi tức khắc lạnh băng.
Hắn lại gửi tới một đoạn voice message nữa, tôi không muốn nghe, vừa dự định tháo tai nghe ra, thì đã thấy hắn gửi lại tin nhắn chữ: Nghe đi.
Tôi: Không nghe nữa, ngủ ngon.
Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng ngón tay lại không nghe lệnh, click mở đoạn âm thanh kia.
“Em không hiểu lầm, đây chính là biểu hiện của một anh chàng sau khi thích một một cô gái.”
Tôi sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã gọi điện thoại đến.
Tôi luống cuống tay chân ấn nhận cuộc gọi, còn chưa kịp mở miệng, hắn ở đầu dây bên kia đã hỏi: “Nghe xong chưa?”
Tim tôi đập rộn ràng, không biết phải trả lời như thế nào, đành cãi chối trước đã...
Hắn tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, sau đó nói: “Em gạt anh, chắc chắn là em đã nghe rồi.”
Khoảnh khắc đó tôi cảm thấy là mình tiêu rồi, tôi đã hoàn toàn bị đánh gục.
Tôi thành thật thừa nhận: “Được rồi, nghe rồi.”
Hắn cười một tiếng: “Anh đã biết mà, đồ lừa đảo.”
“Tiêu rồi, Lâm Văn.” Tôi nói.
“Làm sao vậy?”
“Trái tim tôi hình như bị bệnh rồi, nó đập nhanh lắm.”
Hắn hơi sửng sốt một chút, sau đó bắt đầu cười vang.
“Đừng cười nữa, cứu mạng đi.”
“Vậy em xuống lầu đi, anh mua trà sữa cho em.”
Tôi còn chưa hoàn hồn: “Anh ở dưới lầu sao?”
“Ừ.”
Tim tôi càng đập nhanh: “Anh... vừa rồi không phải là bỏ về? Mà là đi mua trà sữa sao?”
“Đi mua trà sữa cho em.” Hắn nhắc lại: “Xuống đây không?”
“Xuống!!!!”
- --------hoàn--------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...