Con Kiến Hôi
Hắn đã thất bại như mong đợi của ta.
Bây giờ hắn chỉ là người thường, cho dù có ý chí cũng không thể thoát khỏi ngòi bút của thần tiên.
Hai chân của hắn bị chặt đứt còn trước ngực bị đâm bởi một thanh kiếm dài.
Không biết là may hay rủi nhưng hắn không bị đâm trúng chỗ nguy hiểm.
Máu chảy đầm đìa dưới đất.
Ta biết hắn sẽ không c.h.ế.t ngay.
Hắn nhìn về phía ta, bây giờ hắn còn trông chật vật hơn so với lúc làm ăn mày.
“Không muốn…không muốn…”
Hắn lặp đi lặp lại câu này.
Âm thanh rất nhỏ, ta phải đến gần mới nghe thấy.
Hắn còn muốn báo thù? Bây giờ đó là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
So với lúc đầu thì lại càng không có khả năng hơn.
Ta biết rằng điều tiếp theo chào đón hắn là nhà tù và sự tra tấn.
Đây chính là sự trút giận của hoàng đế khi biết hắn dám chống lại mình.
Ta cho hắn mười năm vinh hoa phú quý, cho hắn hy vọng phục quốc, chờ đợi hắn là chạy trốn, nhục nhã, tâm phúc phản bội, thân thể không hoàn hảo, sự thất bại trong cam chịu và sự tra tấn thể xác không hồi kết.
Khi Tư mệnh viết về nỗi đau đều không có lối thoát, kết thúc của nỗi đau ấy chính là điều hắn đang tìm kiếm, đây chính là lịch kiếp.
Được rồi, ta thừa nhận mình là một vị thần mềm lòng.
Ta không đành lòng nhìn hắn rơi xuống vực sâu.
Hắn nên trở về Tiên giới đi, có lẽ Thiên đình cần một nhân tài cứng cỏi như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...