Còn Không Qua Ôm Anh Một Cái FULL


Thịnh Hoan đối với Phó Hiển cũng hoàn toàn không có cách.
Lúc tốt thì đặc biệt tốt, tốt đến độ mà cậu nói cái gì đều nhìn cậu cười ngốc, miệng thì luôn bảo: "Đúng đúng, cậu nói đều đúng."
Cô rõ ràng cảm giác được, mình thường xuyên bị Phó Hiển làm cho đỏ mặt, trở lại ký túc xá thường xuyên phát ngốc, phát ngốc xong rồi mới hậu tri hậu giác phát hiện mới vừa nãy toàn bộ suy nghĩ đều là về Phó Hiển.
Dù đã tiếp xúc qua rất nhiều nam sinh, nhưng chỉ có mỗi mình Phó Hiển con người này, làm cho người ta mặt đỏ chân run.
Lý trí nói cho cô, không thể cứ giữ mãi bộ dáng này này được.
Nếu đã thích hắn, phải tỏ vẻ không thích.
Nhưng sự thật chứng minh, nói dễ hơn làm.
Thịnh Hoan tính tự chủ rất cao, đối mặt với Phó Hiển có thể vân đạm phong khinh nói chuyện, còn lỡ mà dính thính, thì sẽ tự niệm trong lòng ước nguyện ban đầu, hảo hảo học tập.
Nhưng mà điều cô không thể ngờ là, nghỉ giữa tiết hắn không cùng bọn Chu Kỳ hay Viên Thành Siêu ra ngoài chơi nữa, mà lại ở trong lớp cùng cô nghiêm túc giải đề vật lý và hóa học.
Không thể phủ nhận, phương pháp giảng bài của hắn so với lão sư dễ hiểu hơn.
Cái này thật là cô vĩnh viễn đều cự tuyệt không được.
Hắn ở trước mắt, ôn nhu nhìn cô, ôn nhu mà dò hỏi: "Đã hiểu chưa?"
"Chưa hiểu để tớ giảng lại."
Cô nháy mắt liền không tự chủ được chính mình, đầu tiên là đỏ mắt, sau đó là đỏ mặt.
Trong khoảng thời gian này, Thịnh Hoan thường lâm vào hoài nghi, có loại xúc động muốn đánh bản thân, buộc bản thân học tập chăm chỉ hơn một chút, tranh đua hơn một chút, không cần lúc nào cũng nghĩ đến hắn.
Cô tưởng, phương pháp tốt nhất chính là trốn tránh hắn.
Tháng mười hai đến, thời tiết siêu cấp ảm đạm.
Buổi trưa, gió thổi lạnh thấu xương, mưa cuồng loạn bắt đầu rơi, đánh vào tán lá ngoài sân kêu soàn soạt.
Phó Hiển vừa mới cắt tóc, sạch sẽ chỉnh tề, thân mình dong dỏng cao, mặc áo hoodie màu đen đơn giản, giờ ra chơi cùng bọn Chu Kỳ đi sân bóng rổ chơi bóng.

Bước chân của hắn lười biếng, soái khí đầy mình, ánh mắt dừng lại ở trên vườn trường xa xa.
Bạch quả diệp rớt đầy đất.
Chu Kỳ thấy ánh mắt mấy người khác liếc liếc, chụp bả vai hắn, "Không chơi bóng sao, bắt đầu đi."
Phó Hiển cúi đầu mắng câu "Thao", bực bội mà đá chân, "Có thuốc lá không?" Nói xong liền hướng bên cạnh đi đến.
"Ai ai ai, cậu sao lại thế này?" Chu Kỳ đem bóng truyền cho người khác, vẻ mặt khó hiểu chạy theo.
Hai người một trước một sau đi đến chỗ tường hẻo lánh.
Phó Hiển thấp liễm mặt mày, duỗi tay, "Thuốc lá đâu?"
Chu Kỳ lóa mắt nhìn mắt bốn phía, từ trong túi móc ra một gói thuốc lá, lấy ra hai điếu đưa một điếu cho hắn, xong lại lấy bật lửa.
Phó Hiển tiếp nhận, "Phanh" mà một tiếng bậc lửa, không chút để ý mà hút thuốc, ấn đường nhăn lại thành hình chữ xuyên.
Hắn cảm giác được, Thịnh Hoan đang trốn tránh hắn.
Hắn sợ không thể biến thành đứa ngốc, sáng sáng coi đề ngoại khóa, tối thức khuya làm đề thi các năm, chỉ muốn có thể giảng kĩ cho Thịnh Hoan loại đề này, để sau này cô gặp phải sẽ không bối rối nữa.
Kết quả thì sao?
Hắn không phải là tài lang hổ báo.
"Đại ca cậu là đang làm sao vậy?" Chu Kỳ không hút thuốc, Hứa Hạ không cho, hắn liều chiều theo ý cô, trêu chọc nói: "Diễn phim thần tượng hả, nhìn như mấy bé đang tới tháng".
Phó Hiển lời ít mà ý nhiều, "Phiền."
"Hình như cậu gần đây không tốt lắm." Chu Kỳ trên mặt treo ý cười, chế nhạo nói: "Thành một người tốt rồi."

Phó Hiển liếc mắt hắn một cái, đem nước đắng trong miệng nhổ ra, "Cậu nói con gái sao lại phiền toái đến như vậy?"
"Cậu đừng vơ đũa cả nắm a." Chu Kỳ liền đoán được là cùng Thịnh Hoan có quan hệ, cười nói: "Hứa Hạ nhà tớ tốt lắm đó."
Cái loại này là rải cẩu lương trần trụi luôn!
Nghe vậy, Phó Hiển xuy một tiếng, ném điếu thuốc về hướng sân thể dục, ánh mắt nhìn qua phía thư viện, vừa lúc đụng phải Thịnh Hoan, cô đang ôm một chồng sách, cúi đầu.
Cô mặc đồng phục rất vừa vặn, tóc đuôi ngựa buộc thấp, thực tươi mát.
Hắn nhịn không được nhìn nhiều thêm vài cái, cuối cùng lắc lắc đầu, thuần thục mà vượt rào.
Sạch sẽ, lưu loát, soái khí.
Đầu mùa đông đúng hẹn tới, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống, có khi toàn trời lả tả rất nhiều hoa tuyết.
Thời gian một chút một chút lại trôi qua, khảo thí như thế mà cũng sắp kết thúc.
Mọi người lo lắng bất an vượt qua mấy bài thi, cuối cùng cũng chờ được kết quả tới.
Chủ nhiệm lớp Tạ Đông kẹp một chồng bài thi mặt mày hớn hở đi vào phòng học, đứng ở trên bục giảng, gõ gõ cái bàn, lạnh giọng nói: " Mấy đứa nháo cái gì ngồi yên đi."
"Mọi người cảm thấy có phải rất nhanh hay không, vừa mới đây các cô các cậu mới còn là học sinh năm nhất, đến giờ thời gian cấp ba đã trôi qua quá nửa."
"Nếu như có một ngày, chính các em cũng cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, điều đó chứng tỏ các em đã thực sự trưởng thành."
Phía dưới bạn học có nhiều loại phản ứng khác nhau, có người không cho là đúng, có người lại đặt bản thân mình vào trong hoàn cảnh đó mà sụt sùi.
Tạ Đông tiếp tục nói: " Khảo thí lần này, toàn ban chúng ta điểm tổng kết không tồi, hy vọng mọi người có thể đảm bảo thành tích này đến lúc thi đại học, riêng Thịnh Hoan đạt được 701 điểm, có thể vượt qua 700 điểm không hề dễ, hy vọng các em có thể noi gương Thịnh Hoan hảo hảo học tập."
Nghe thấy cái tin tức tốt này, Thịnh Hoan mừng tới độ tưởng là mơ, nhéo đùi một cái.

" Đau quá", khóe mắt cứ thế mà đỏ hồng lên.
Rốt cuộc có thể thấy thành tích cao đến thế này chắc chắn chỉ do nỗ lực.
45 phút thoáng qua, Tạ Đông bảo Thịnh Hoan đi văn phòng gặp hắn.
Phó Hiển gần đây thực an tĩnh, cũng không nháo cô, đi học cũng không hề chơi trò chơi, đại đa số thời gian đều ngủ, hơn nữa còn rất thích trợ giúp cô.
Thịnh Hoan tựa hồ cũng theo bản năng mà dưỡng thành một cái thói quen, nếu như đề lý hóa nào không hiểu, chỉ cần hàm súc đẩy tay hắn một cái, một lát sau liền biết được đáp án.
Liền tỷ như hiện tại, Tạ Đông thu thập sách vở ra khỏi phòng học.
Thịnh Hoan dời ghế đứng lên, Phó Hiển liền đem ghế di di phía trước, chuẩn bị tốt cho cô đi ra.

Thịnh Hoan nhấp miệng nhìn hắn một cái, sau đó nghiêng thân mình đi ra ngoài, bước nhanh hướng văn phòng đi đến.
Trên hành lang thực nhiều người chen chúc.
Vào đông, gió lạnh đến chết người, Thịnh Hoan theo bản năng hắt xì một cái, có lẽ là tối hôm qua lại không đắp chăn đàng hoàng, đột nhiên bả vai bị đập một cái.
Cô theo phản xạ quay đầu nhìn qua vừa thấy, là Đặng Lễ, trên mặt mang theo nụ cười thanh triệt sạch sẽ.
"Đi văn phòng?"
Thịnh Hoan "Ừ" một tiếng, lễ phép cười cười, hỏi lại: "Cậu cũng đi văn phòng sao?"
Đặng Lễ vẻ mặt đau khổ hồi: "Lão sư Hóa học tìm tớ."
Thịnh Hoan gật gật đầu.
"Chúc mừng cậu, lần này thi rất tốt."
Cô ngửa đầu nhìn hắn cười một cái, khiêm tốn mà nói: "Vận khí tốt mà thôi."
Đặng Lễ hài hước mà nói: "Tớ lần này thi rớt Hóa rồi, nếu không thì đâu phải đi uống trà với lão sư đâu." Tự mình nói liền nhịn không được cười rộ lên.

Thịnh Hoan cũng cười theo, chỉ chỉ phía trước, "Tớ đi vào trước." Đến khi Đặng Lễ gật đầu, cô mới xoay người tiến về hướng văn phòng.

Văn phòng của chủ nhiệm lớp cùng hóa học lão sư không phải cùng gian.
Tạ Đông đang cùng lão sư ban khác dầu sôi lửa bỏng, liếc mắt thấy Thịnh Hoan đi vào, liền niềm nở tiếp đón, "Em tới rồi a, lại đây ngồi."
Thịnh Hoan gật gật đầu, ngồi bên cạnh thầy, đoạn cười hỏi: "Lão sư, thầy tìm em có việc gì?".
"Lần này em thi không tồi, lão sư lý hóa đều nhìn bài thi của em rồi, rất hài lòng, hoàn toàn không thừa một câu một chữ nào."
Nghe vậy Thịnh Hoan cười khẽ.
Tạ Đông tiếp tục nói: "Lần này sẽ không đổi chỗ ngồi, dù sao thì tháng sau sẽ được nghỉ, em ngồi với Phó Hiển có quen không? Cậu ta có quấy rầy em học tập? Hóa lý có giúp đỡ gì em không?"
Thịnh Hoan gật đầu, nhấp miệng cười, "Khá tốt, em học hóa lý tốt như vậy đều là nhờ phương pháp học tập của cậu ấy, cảm ơn thầy quan tâm."
"Nhận ra yếu điểm của bản thân là sự tiến bộ lớn nhất rồi, dù sao thì không nên đặt quá nhiều áp lực lên bản thân."
Cô lại lần nữa gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã biết.
"Được, nếu có vấn đề gì thì tìm thầy."
"Cảm ơn thầy, nếu không có việc gì thì em đi đây."
Thịnh Hoan ra văn phòng, đôi tay đút vào túi áo, kinh ngạc nhìn cảnh sắc ở cách đó không xa.
Đối với kết quả khảo thí lần này, cô ngoại trừ có cảm giác kích động cùng kinh ngạc, thì còn có một loại cảm xúc khác.
Phó Hiển xác thật trợ giúp cô không ít.
Lâu như vậy, nhớ mang máng, cô chưa từng nói với hắn một câu cảm ơn.
Cô gãi gãi tóc, ảo não mà gục đầu xuống.
Cắt không đứt, gỡ rối hơn, ước chừng là như thế này.
Thịnh Hoan nghiêm túc nghĩ nghĩ, làm người vẫn là không thể như vậy, mặc kệ như thế nào, hắn trợ giúp cô là một sự thật không thể xóa nhòa.
Cô nâng cổ tay nhìn đồng hồ, không đi vào lớp mà chạy vội xuống siêu thị nhỏ ở dưới sân.
Lại một lần nữa lâm vào mê mang......
Siêu thị chỉ có từng đó đồ ăn, 90% là đồ ăn vặt.
Cô ngày thường đều không thích ăn uống cho lắm, huống chi hắn?
Chính là, cô không biết gì về hắn cả, không biết hắn thích gì, không biết hắn thích ăn cái gì, đơn giản chỉ là muốn cảm ơn thôi, không thể long trọng quá, kẻo lại có tin đồn thì khốn.
Thịnh Hoan rối rắm quá, cuối cùng cầm hai bình a-xit lac-tic khuẩn* đi về phòng học.
(*) Không phải thuốc, là sữa uống chứa axit lactic lên men.
Trong phòng học không khí an tĩnh, Phó Hiển đang nằm trên bàn ngủ.
Thịnh Hoan cố gắng không làm phiền đến hắn, nghiêng thân mình tiến vào sau ngồi xuống, rũ mắt nhìn nhìn hai bình a-xít lac-tic khuẩn trên tay, lại ngước mắt nhìn mắt Phó Hiển.
Cô trước nay chưa từng cùng nam sinh nào tiếp xúc gần quá.
Nếu là trước kia, đối với loại nam sinh như Phó Hiển, hận không thể cách xa ra.
Thịnh Hoan trong lòng hơi rối, lấy tay chọc chọc cánh tay Phó Hiển.
Mấy giây sau....
Hắn thực sự không có phản ứng gì.

Cô cắn môi, lại chọc chọc hắn, hơi dùng sức.
Ước chừng qua vài giây, Phó Hiển đầu gối lên cánh tay bắt đầu giật giật, ngước mắt xem qua, mặt biểu lộ rõ sự không kiên nhẫn.
Ai mẹ nó chán sống.
Thịnh Hoan nhỏ giọng nói: "Phó Hiển, là tớ."
Phó Hiển nghe tiếng quay đầu lại, hắn không nghĩ tới là Thịnh Hoan tìm hắn, hắn biết trong thời gian này cô đối với hắn có bao nhiêu phần lãnh đạm, mở to mắt nhìn cô, nghi hoặc mà "Ân" một tiếng.
Thịnh Hoan đem một lọ a-xít lac-tic khuẩn đưa qua, âm sắc mềm mại, "Cho cậu."
Phó Hiển tiếp nhận, trầm thấp mà nói câu, "Mua một tặng một?"
Thịnh Hoan: "......" Cô nhẫn tâm như vậy sao!
Thấy cô không nói, Phó Hiển lại hỏi: "Uống không được nên cho tớ?"
Đến đây Thịnh Hoan chợt ngượng ngùng, chỉ phải bất đắc dĩ giải thích nói: "Không phải, là tớ đặc biệt mua cho cậu, trong khoảng thời gian này cậu trợ giúp tớ không ít."
"Trợ giúp?"
Cô ừ một tiếng nói, "Lần này tớ thi rất tốt, điểm khảo sát rất cao, lý hóa cũng tiến bộ hơn hẳn, cảm ơn cậu."
Phó Hiển nhìn a-xít lac-tic khuẩn trong tay, nếu không phải cô đưa, một ánh nhìn hắn cũng tiếc rẻ không cho.

Chờ Thịnh Hoan nói xong, hắn giương mắt nhìn cô, cong cong môi, ý vị không rõ mà nói:
"Liền cảm ơn như vậy?"
Thịnh Hoan: "Ách......" Không như vậy còn như nào nữa .
Chẳng lẽ còn lấy thân báo đáp, cô tin tưởng những lời này nếu hắn muốn nói, khẳng định nói được.
Phó Hiển cong môi, cà lơ phất phơ trêu cô, "Không đủ." Lại không dám quá phận, hiện tại cô đang có ấn tượng tốt với hắn, không thể làm cô sợ hãi.
Thịnh Hoan nhàn nhạt mà "Ồ" một tiếng, rồi sau đó không nói nữa, cúi đầu mở sách.
Phó Hiển: "???" Cứ như vậy a......
Buổi tối trở về phòng ngủ, Thịnh Hoan còn gọi điện thoại cho Từ Nghệ Mỹ, thông báo kết quả khảo sát lần này, hai mẹ con còn nói thêm mấy lời ấm lòng nữa mới ngắt điện thoại.
Mấy ngày sau đó, Thịnh Hoan đang ngồi ngây ngốc ở nhà ăn thì điện thoại rung lên từng hồi.
Cô buông đũa, mở điện thoại ra xem, âm báo hiện rõ chữ "Mẹ", cô không dám do dự, vội vàng ấn nút nghe, đem điện thoại để bên tai, ngoan ngoãn gọi "Mẹ".
Trong điện thoại truyền đến thanh âm nôn nóng của Từ Nghệ Mỹ, "A Hoan, chị con giờ đang ở bệnh viện."
Thịnh Hoan cả kinh, nhanh chóng ổn định cảm xúc, miệng cũng run rẩy, vội hỏi: "Làm sao? Làm sao lại như thế? Mẹ......" Bên nói bên đứng dậy ra nhà ăn.
Từ Nghệ Mỹ: "Chị con đẻ non."
Thịnh Hoan ngốc: "Sao lại thế này? Nghiêm trọng không? Chị ở bệnh viện nào vậy mẹ, để con chạy sang."
Từ Nghệ Mỹ: "Viện bảo vệ sức khỏe phụ nữ khu Thượng Hoài, con học có nặng không?."
Thịnh Hoan "Vâng vâng" hai tiếng, nghe được địa chỉ liền chạy ra khỏi cổng trường, bên nói: "Không đâu mẹ, về có thể học bù, sức khỏe của chị mới quan trọng."
Chị đối với cô rất tốt, ngày thường đều quan tâm hết mực, lại nói, tại sao lại đẻ non.
Đột nhiên nghĩ lại, cô ở Thịnh Thành đã hơn một năm, nhưng ngoại trừ quanh quẩn quanh trường học thì không đi đâu hết, giờ ngay cả khu Thượng Hoài ở hướng nào cô cũng không biết.
Liền cứ đi rồi tính.
Phó Hiển cùng Chu Kỳ đám người mới ăn cơm ngoài xong, nói nói cười cười tiến vào cổng trường, nhìn thấy Thịnh Hoan chạy ra bên ngoài, vẻ mặt không đúng lắm, hắn liền nắm lấy cổ tay cô , nhẹ giọng hỏi: "Cậu đi đâu?"
Thịnh Hoan hốc mắt phiếm hồng, ngẩng đầu nhìn tháy Phó Hiển, kích động cầm hắn tay hỏi: "Cậu có biết đường tới khu Thượng Hoài không? Bệnh viện bảo vệ sức khỏe phụ nữ." Đối với loại dịch vụ như taxi cô không tin tưởng lắm, vì nếu gặp phải tài xế xảo trá sẽ dễ bị lừa.

Có cách khác mà đáng tin hơn đương nhiên tốt hơn.
Nhìn thấy cô biến thành cái dạng này, lại cùng bệnh viện có quan hệ, khẳng định sự tình không đơn giản.
Phó Hiển cùng Chu Kỳ liếc mắt đưa hiệu nhau, cúi đầu cùng nói, "Biết." Sau đó liền kéo tay cô đi ra bên ngoài.
Trong nháy mắt, Thịnh Hoan cảm thấy trong lòng không luống cuống như vậy.
Phó Hiển kéo tay cô đến cỗ taxi, nói với tài xế cái địa chỉ, lại quay đầu nhìn cô nói: "Đừng khóc."
"Sao lại thế này?"

Thịnh Hoan không khóc, chỉ là nơi đầu mũi rất khó chịu, tận lực áp chế cảm xúc.

Nhìn hắn liền cảm thấy ổn hơn rất nhiều.
Phó Hiển vẻ mặt nghiêm túc, cũng không hề truy vấn, sờ sờ đầu cô xem như an ủi.
Tài xế ghế trước chứng kiến một màn này, lại thấy Thịnh Hoan còn đang mặc đồng phục, nhịn không được lắm miệng,
"Con chú với con cũng không sai biệt lắm, đang học cao trung."
"Con còn nhỏ, tuổi nhỏ thì nên hảo hảo đọc sách thôi, bây giờ con không hiểu, nhưng đợi con ra ngoài xã hội, con mới thấy hối hận, đến lúc không làm được gì chỉ có thể lái taxi như chú thôi."
Thấy không ai phản ứng gì, hắn liền hậm hực cái mũi, quay đầu không nói thêm.
Thịnh Hoan là không còn sức để để ý đến hắn.
Phó Hiển là khinh người, lực chú ý đều để trên người Thịnh Hoan.
Trên xe khôi phục sự an tĩnh, hơn nửa giờ liền tới được cổng chính Bệnh viện bảo vệ sức khỏe phụ nữ khu Thượng Hoài.
Thịnh Hoan kéo ra cửa xe vội vã xuống dưới, hít hít cái mũi, lại chạy vào trong.
Lại bị Phó Hiển bình tĩnh giữ chặt, trầm giọng nói: "Bệnh viện rất lớn, cậu gọi điện thoại hỏi một chút xem ở lầu mấy?"
"À, đúng rồi." Thịnh Hoan phản ứng lại được, gọi điện cho Từ Nghệ Mỹ hỏi tầng mấy, xong xuôi mới để ý đến Phó Hiển đứng một bên, "Tớ đi một mình là được rồi."
"Nếu như cậu có chuyện muốn hỏi tớ, hẵng đi về trước đã, tớ sẽ mang tiền trả cậu sai." Cô vừa dứt lời, liền đi vào bên trong.
Phó Hiển nhìn cô bước vào thang máy, chân dài bước vào đại sảnh, tại hàng ghế chờ ngồi xuống.
Không biết đợi bao nhiêu lâu.
Nhưng mà, càng không nghĩ tới chính là ――
Cuối cùng hắn vẫn là một mình đi về.
4 giờ chiều, Thịnh Hoan cùng Từ Nghệ Mỹ bước xuống thang máy, vừa đi vừa nói.
Cô nhìn thấy Phó Hiển, thật cẩn thận nhìn hắn chớp chớp mắt, lại ngẩng đầu nói chuyện với Từ Nghệ Mỹ.
Phó Hiển định đi về phía trước bước chân liền ngừng, đoạn đi qua ngang hông cọ Thịnh Hoan một cái, sau đó mới ra ngoài bắt taxi về trường.
Lại ngoài ý muốn làm cho Thịnh Hoan sợ vàng người.
Từ Nghệ Mỹ nhìn Thịnh Hoan hỏi, "Con không học buổi chiều thì làm sao? Đã xin thầy nghỉ chưa?"
Thịnh Hoan trấn định bản thân, một mực nói dối, "Con xin nghỉ rồi, nếu có gì không hỏi sẽ trực tiếp đi tìm bạn học hỏi bài, mẹ không cần lo?"
Từ Nghệ Mỹ vừa lòng gật gật đầu, con gái trưởng thành sớm, căn bản không cần bà lo quá, cười cười lại hỏi: "Tiền còn đủ dùng không?"
"Đủ dùng ạ." Thịnh Hoan hồi, "Mẹ, chị hiện tại có ổn không?"
Lúc cô tới, Thịnh Huệ đang làm phẫu thuật giải phẫu, rất nhanh liền xong, được chuyển tới phòng hồi sức, mấy người nhà lại tôi một câu ông một câu cứ thế hàn thuyên.
Từ Nghệ Mỹ: "Vốn dĩ không nghiêm trọng lắm, lúc đấy ca ca con gọi, giọng nói cực kì gấp, làm mẹ tưởng rất nguy hiểm, chứ không thì cũng không gọi điện thoại cho con, làm trễ nãi con học."
Thịnh Hoan cố chấp mà nói: "Dù sao thì con cũng phải ở đây."
Hai người nói chuyện một hồi, sau đó Thịnh Hoan ngồi xe buýt trở về trường.
Sắc trời từ từ ám xuống dưới.
Thịnh Hoan xuống xe, đi hơn mười phút liền tới được cổng trường học, đã thấy Phó Hiển đứng đợi ở đó.
Hắn thân mình lười nhác dựa tường, đầu hơi thấp, nhìn di động, ánh trăng ôn nhu chiếu ở trên đầu, nhìn như thế nào cũng là có điểm thuận mắt.
Cô chần chừ, cuối cùng vẫn là đi qua chỗ hắn.
Phó Hiển nghe tiếng ngước mắt, môi mỏng khẽ mở, "Tớ chờ cậu rất lâu."
Thịnh Hoan: "......" Không phải làm cậu đi về trước sao, làm sao cô lại thấy ngượng như vậy.
Phó Hiển đôi tay cắm ở túi quần, cười một cái, "Lần này sẽ lại không lấy a-xit lac-tic khuẩn tống cổ tớ đi?"
Thịnh Hoan: "......" A-xit lac-tic khuẩn kém sang vậy sao, một hộp tận 14 tệ, không rẻ đâu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui