Chọn tới chọn lui, đau hết cả đầu, cuối cùng lựa được một hộp âm nhạc.
Lại lần nữa bước đến cổng trường thì đã hết thời gian ăn cơm, hai người đi thẳng đến phòng học.
Tiết cuối cùng của buổi chiều cuối cùng cũng kết thúc, Ngũ Quy Vãn cao hứng chạy tới, lôi Thịnh Hoan cùng Hứa Hạ nói, "Hai cậu dọn dẹp nhanh nhanh lên một chút, lát nữa chúng ta cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm."
Hứa Hạ nói: "Vậy thì bọn tớ không thể mặc đồng phục được rồi."
Một lát sau, Thịnh Hoan đem sách vở xếp gọn đặt trên bàn học, hùa theo gật gật đầu.
Nghĩ rằng đi chơi nên thay đồng phục ra.
Ngũ Quy Vãn nói: "Được rồi, hai người các cậu nhanh nhanh về phòng ngủ đổi, tớ ở cổng trường chờ các cậu, nhanh lên a."
Thịnh Hoan cùng Hứa Hạ gật đầu, bước nhanh về hướng phòng ngủ.
Không đến hai mươi phút liền đã tới cổng trường cùng Ngũ Quy Vãn tụ hội.
Hứa Hạ mặc áo màu trắng điểm hồng cánh sen, quần đen ngắn, tóc buộc thành đuôi ngựa cao, lộ ra một cặp đùi rất đẹp, cả người nhìn thực tươi trẻ.
Hoàn toàn trái ngược với Thịnh Hoan ăn mặc bảo thủ, một cái áo trắng ở phía trên cùng váy xanh lam dài ở dưới, vòng eo thon nhỏ đều lộ ra, cộng thêm áo khoác mềm mại, thoạt nhìn điềm mỹ đáng yêu.
Vừa nhìn thấy hai người, Ngũ Quy Vãn đã bị kinh ngạc đặc biệt là
Thịnh Hoan, Hứa Hạ còn bình thường, cuối tuần đi ra ngoài chơi cũng thấy bộ dáng này của cô, Thịnh Hoan không giống vậy, cuối tuần đi học còn vội, quấy rầy không được.
"Oa oa, các cậu cũng quá xinh đi."
"Ai da, ở trước mặt cậu, cái từ đẹp này bọn tớ không dám nhận."
"Chính là chính là......"
Ba người tớ một câu cậu một câu trò chuyện, Ngũ Quy Vãn thuận tay bắt được taxi, nói địa chỉ xong lại cùng hai người tán gẫu.
Không sai biệt lắm khoảng nửa giờ sau, xe taxi dừng lại ở của một tiệm lẩu.
Nhân duyên của Ngũ Quy Vãn thật là tốt, học sinh toàn ban đều tới, thậm chí còn có những người của ban khác..
Mấy người họ đi vào, liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, rốt cuộc là tổ chức sinh nhật cùng nhau sao?
"Nha ai vậy a, các cậu thật giống như những tiểu tiên nữ."
"Bên này này, sang bên này ngồi."
"......" Mọi người đều hoà thuận vui vẻ trêu chọc, Ngũ Quy Vãn đưa Thịnh Hoan cùng Hứa Hạ đến chỗ ngồi, lại búng tay với người phục vụ một cái, ngụ ý bày đồ ăn lên, sau đó liền đi tiếp đón bạn học khác.
Có Hứa Hạ ngồi cùng, Thịnh Hoan liền không hề câu nệ, thấy lại là có lẩu của chính mình, liền cúi đầu dùng bữa, chủ yếu là lời nói bọn họ không làm cô hứng thú, nên không tiếp chuyện cũng chẳng nói chuyện.
Ở giữa bàn đều có một nồi lẩu bự, một vòng người tớ tớ cậu cậu nói nói giỡn cười, rất hòa hợp.
Thịnh Hoan lúc ăn cơm đã đặt một cái bánh kem, cho rằng ăn cơm như vậy đã xong rồi, không nghĩ tới còn có tăng 2.
Ngũ Quy Vãn rất bận, liền bảo cô đưa bánh đến KTV luôn đi.
Thịnh Hoan bất đắc dĩ, đành phải gọi điện thoại cho chủ quán để sửa địa chỉ.
Ăn lẩu xong, sắc trời liền tối dần xuống dưới, mưa rơi nhẹ rơi tí ta tí tách.
Mọi người ai cũng không có bung dù, để mưa phùn tùy ý bay lả tả ở trên đầu, trên mặt, trên người, thật giống như là đường trắng, một chút một chút thấm đến trong lòng.
Nhiều năm sau, nhớ lại hình ảnh này, thanh xuân tốt đẹp cỡ nào a, giống như là ánh sáng, ở đoạn năm tháng đó tỏa sáng rực rỡ.
Thời gian một đi không trở lại a.
Thịnh Hoan kéo Hứa Hạ tay đi ở đằng sau, nhìn bóng dáng cả trai lẫn gái phía trước, khóe miệng mang theo cười nhạt.
Có đôi khi giống như họ, thả lỏng mình một chút cũng khá tốt.
Đặng Lễ ở bên cạnh cô đi, cười hỏi: "Hôm nay cậu đã viết bài viết xong chưa?"
Nghe vậy, Thịnh Hoan thu hồi suy nghĩ của chính mình, đáp lời, "Viết gần xong rồi."
"Sách luyện tập Tiếng Anh hôm nay ở đoạn cuối có một cái đề, cậu còn nhớ rõ không?"
"A, cậu nói đề kia a, tớ còn nhớ rõ a, tớ phải tra tư liệu rất nhiều lần mới giải được."
"Cậu giúp tớ nói một chút đi, tớ không giải được."
"Được a......"
Hai người liền bắt đầu thảo luận học thuật, một bên Hứa Hạ nghe muốn ngủ.
Chỉ chốc lát sau, Thịnh Hoan theo mọi người vào KTV Kim Bích Huy Hoàng, am thanh đinh tai nhức óc truyền đến, rốt cuộc thảo luận đề với Đặng Lễ phải tạm dừng.
Mấy bạn học hoạt bát một chút vừa tới nơi này liền biết chỗ nào, nhìn liền biết là hay tới loại địa phương này chơi a.
Sau cùng, Hứa Hạ cũng muốn thử hát vài bài
Thịnh Hoan vẫn luôn ngồi ở góc, cắn hạt dưa nghiêm túc mà làm người xem.
Không biết từ khi nào, một đám người Phó Hiển cũng lại đây.
Chu Kỳ chính là cái kẻ dở hơi, có hắn không khí đều không phải lo lắng, xúi giục người khác hát hò làm cái gì chứ, chơi trò chơi mới có ý nghĩa.
Ngũ Quy Vãn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cô khẳng định là hy vọng không khí tăng vọt lên.
Thấy vậy, mọi người đều phụ họa.
Hiếm khi, Chu Kỳ làm MC, "Cùng mọi giới thiệu một chút, chúng ta muốn chơi trò chơi này, đều dựa gần ngồi cùng nhau đánh tiết tấu, nói số, nhưng là không thể nói 3 bội số cùng mang 3 số, tỷ như 6, 9, 12, 13 linh tinh, mọi người đều chơi tớ liền không nhiều lời."
"Trừng phạt chính là tương đương với đại mạo hiểm, nhưng là có thể tránh đi ba cái không thể, tỷ như không đi hôn môi không đi đến gần......!Thế nào? Chơi nổi không?"
"Ớ, này có cái gì không dám chơi."
"Nghe thấy có điều gì mờ ám à."
"Đừng nói nhảm nữa, chơi chơi chơi."
"......"
Một nửa người đều tham gia, chỉ còn Thịnh Hoan cùng một vài người khác.
Chỉ là không nghĩ tới ――
Lúc sau, lại có loại cảm giác nếu như không muốn tham gia cũng phải tham gia.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhớ kỹ, Hiện ca ca của chúng ta sẽ thay đổi đó.
Trong ánh đèn lập lòe, không khí quán bar nóng như lửa đốt.
( đoạn này chém, do edit không nổi).
Một đám nam nữ đi theo tiết tấu âm nhạc, trầm mê trò chơi không thể tự kềm chế, càng chơi càng hăng hái.
Chơi liên tục mấy vòng, không tránh khỏi sẽ bị thua, bị buộc bất đắc dĩ cuối cùng phải lựa chọn một nam sinh ở đây cùng hát 《 bởi vì tình yêu 》, cuối cùng cô lựa chọn Chu Kỳ.
Một bài hát qua đi, hai người phối hợp cực kì tốt, hát đến mọi người mặt đều đỏ, liên tục kêu " encore".
Xấu hổ nên Hứa Hạ chạy sang bên người Thịnh Hoan trốn tránh, những người khác lúc này mới phát hiện Thịnh Hoan tồn tại, không biết là ai nói câu lớp trưởng giống như không có tham gia nha.
Thịnh Hoan tức khắc trở thành tiêu điểm của mọi người.
Ngũ Quy Vãn năn năn nỉ nỉ mãi, cô không thể không tham gia trò chơi.
Cô quan sát trong chốc lát, trò chơi này chính là khảo nghiệm phản ứng hóa học*
*có nghĩa là xúc tác tình cảm đó các chế.
Lại thêm mấy ván nữa, Thịnh Hoan dù ra vẻ là mình không biết, nhưng đều thắng.
Kết quả là dù cô không thua thì Phó Hiển cũng thua.
Chu Kỳ kích động đến chụp đùi, hô to: "Ca hát ca hát phải hát."
Ngay sau đó mấy nam sinh còn lại cũng đi theo phụ họa, bởi vì chỉ có bọn họ mới biết được muốn cho Phó Hiển biết ca hát không phải là điều dễ dàng.
Thấy vậy, những người khác cũng nước chảy bèo trôi, "Ca hát ca hát." Dần dần to lên.
Giây lát sau, Ngũ Quy Vãn tiến lên cầm microphone khụ khụ hai tiếng, cười nói, "Ai ai ai, chỉ một mình ca hát liền không thú vị a, tớ muốn cậu mời một nữ sinh cùng nhau xướng tình ca a, vừa mới xem Hứa Hạ cùng Chu Kỳ hai người phối hợp tốt như vậy, có phải hay không thực đẹp mắt nha." Dứt lời, còn chớp chớp đôi mắt nhìn về phía Hứa Hạ.
Cô thu hồi ánh mắt, tiếp theo lại tiếp tục nói, "Tốt nhất nên hát Vương Lực Hoành 《 duy nhất 》 là tốt nhất, các cậu nói đúng không?"
Sinh nhật hôm nay chính là thực vui vẻ a, lúc này không bị khùng đi phản đối chủ nhân là Ngũ Quy Vãn đâu, tiếp theo lại là một trận phụ họa =, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Toàn bộ quá trình Phó Hiển đều không có nói một lời, chỉ là khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, cứ như vậy nhẹ nhàng dựa vào trên sô pha, hai chân giao nhau, trong tay cầm di động chơi game.
Thịnh Hoan thấy mọi người hứng thú liền nhìn lên, đặc biệt là Ngũ Quy Vãn, trong mắt thú ý nồng đậm, nhưng thật ra giải quyết thật sự rất ổn thỏa a.
Cô là có điểm sợ hãi Phó Hiển đột nhiên nổi khung, nghe qua rất nhiều người nói hắn tính tình không tốt, luôn làm theo ý mình, ai dám ra lệnh cho hắn.
Nhẹ nhàng mà ngẩng đầu nhìn sang phía hắn
Liền như vậy trong nháy mắt, vừa vặn đụng phải ánh mắt hắn, còn lược câu một chút môi, thoạt nhìn không giống bộ dáng tức giận.
Bất quá, Thịnh Hoan cũng không tin hắn là thật sự nhìn mình cười.
Ngược lại làm trong lòng cô nổi một trận khủng hoảng, vội vàng dời đi ánh mắt.
Rũ mắt nhìn trên mặt đất, đôi tay chống ở hai sườn, vươn đầu lưỡi liếm liếm cánh môi khô khô, khuôn mặt có điểm nóng lên, dùng tay quạt quạt.
Nơi này không gian chật chội, khó trách kín gió như vậy.
Người này thật đúng là trầm ổn, Chu Kỳ nhìn người nào đó bên cạnh, trực tiếp kéo hắn lên, đẩy Phó Hiển qua hướng nữ sinh bên kia.
"Nhanh nhanh."
"Duy nhất duy nhất, baby em chính là người duy nhất của anh, một mình nhìn điện thoại nói yêu em......" Nói xong liền trực tiếp hát lên, bất quá cuối cùng lại hát lệch tông, làm cho cười vang.
Phó Hiển hình như yêu tha thiết áo thun màu đen ngắn tay đơn giản, phối hợp quần cũng đen nốt, trên chân là giày thể thao màu trắng.
Ngày nào cũng như vậy.
Hắn trong tay cầm di động, đuôi mắt giơ lên, trên mặt mang theo ý cười loáng thoáng, nện bước không chút để ý, dường như ở = trước mặt mỗi nữ sinh đều dừng lại một chút, lại tiếp tục đi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...