Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao

Lục Niệm Niệm nhìn rõ lại tên ở trên, xác thực là tên chính mình, biểu hiện có chút kinh ngạc: “Xác nhận là mình không báo danh mà.”

Cô chỉ báo có năm hạng mục, đều là những thứ cô am hiểu, hơn nữa hạng mục chạy cự li dài thế này là ác mộng của cô, chớ nói gì là chạy 1500 mét cùng vượt rào cản 100 mét.

“Vậy là ai đăng ký cho cậu”Cố Miểu cau mày, hai người cầm giấy báo danh ngơ ngác nhìn nhau.

Nhìn Phó Chi Hàng đang chơi game bên cạnh, Khi đó chính là cậu ta báo danh.

Lục Niệm Niệm cầm mẫu đăng ký hôm trước, thấy tên đấy vẫn đang chơi game: “Bạn cùng bàn, chuyện gì thế này.”

Phó Chi Hà liếc nhìn người bên cạnh, thấy là Lục Niệm Niệm mới liếc mắt nhìn sang, “Sao vậy?”

Nói rõ tình hình, Phó Chi Hàng để điện thoại di động xuống, nhìn về phía Thẩm Khiết cách đó không xa, người kia đang cùng chủ nhiệm lớp nói gì đó.

Phó Chi Hàng nói: ” phiếu báo danh này là lớp trưởng đi nộp, nhận định là Thẩm Khiết lén lút giúp cậu đăng ký.”

Nghe xong Cố Miểu than thầm một tiếng tiêu rồi, nhìn cô gái đó chính là không lương thiện, lại có thể dùng chiêu như vậy.

Lục Niệm Niệm sửng sốt một giây, phản ứng lại và hỏi: “Vậy bây giờ là tớ buộc phải tham gia?”

Nhưng Phó Chi Hàng không để ý chút nào, vẫn nhìn chăm chú điện thoại di động, mắt cũng không ngẩng lên: “Nếu cậu không muốn tham gia, nói với tớ là được.”

Những thứ này đều là hội học sinh sắp xếp, nếu như cô không muốn tham gia, tùy tiện nghĩ một lý do thoái thác là được, Phó Chi Hàng làm lớp phó, những việc này là có thể làm được.

Hàng ghế sau khán đài, ánh mắt Tống Kim Triêu vẫn luôn chú ý đến bóng hình cách đó không xa, Lục Niệm Niệm nói chuyện cùng một nam sinh, chắc là hai người rất quen thuộc.

Hàng ngày cô ở trường học, có phải cũng như vậy, giao thiệp với rất nhiều người, còn có bạn khác giới và không cùng lứa tuổi với cô nữa?

Giống như hoạt động hỗ trợ này, có phải càng ngày càng nhiều, bây giờ cậu không phải chỉ nhìn thấy có vậy, nghĩ tới đây, lo lắng trong lòng cậu từ từ phát sinh, lo lắng giống như ngọn lửa giận giữ, đốt cháy trái tim hoảng hốt của cậu.

Nơi ánh mặt trời không chiếu đến, Tống Kim Triêu ngồi ở góc, trên mặt hờ hững, mí mắt lông mi dài chiếu xuống tỏa ra một tầng bóng râm mờ nhạt.

Bên cạnh truyền đến một trận tiếng bước chân, có người đi đến và ngừng lại bên cạnh cậu.

Tống Kim Triêu ngẩng đầu lên, ánh mắt hững hờ đảo qua, hai cô gái mặc đồng phục, tỏ ra tự nhiên, quen thuộc ngồi xuống bên cạnh câu.

Cậu thiếu niên không nói gì cau mày, môi mỏng mím thành một đường.

Cô gái cách cậu gần nhất mắt tỏ vẻ ngại ngùng, bạo gan hỏi: “Bạn học, cậu học lớp sáu phải không? hình như trước đây chưa từng gặp qua cậu.”

Tống Kim Triêu không lên tiếng, tròng mắt đen nhánh nhìn chằm vào chai nước lọc trong tay, ngay cả một ánh mắt cũng không lưu lại cho các cô.


Vì có bạn đi cùng, gan của cô gái kia càng to hơn, dường như không nhận thấy, người đàn trước mặt ánh mắt dần trở nên âm u, bạn học, số QQ của bạn là bao nhiêu?”

Thỉnh thoảng những người xung quanh quăng qua những ánh mắt ám muội, cô gái vừa vội vừa căng thẳng, không nhịn được thúc giục: “bạn học, bạn nói cho tớ biết đi mà.”

Tống Kim Triêu mặt lạnh như băng, con ngươi đen, hẹp dài hờ hững, xa cách, ngay cả lời nói ra cũng giống như kết một tầng băng: “Tôi có bạn gái rồi.”

Nghe được câu nói đó, hai cô gái sững sờ tại chỗ, liếc mắt nhìn nhau, vừa thẹn lại vừa giận nhanh chóng rời đi.

Sau một lát, Lục Niệm Niệm ba chân bốn cẳng chạy tới, dường như không nhận thấy tâm trạng Tống Kim Triêu nhẹ nhàng biến đổi.

Nhanh chóng vứt bỏ chuyện không vui lúc nãy, Lục Niệm Niệm từ trong bao của mình lấy ra một chai nước và một cái ô: “lát nữa ánh mặt trời chiếu tới sẽ rất nóng, cậu cầm lấy cái này.”

Tống Kim Triêu da trắng đến nỗi có thể phản chiếu, ngộ nhỡ bị thiêu thành than đen, Lục Niệm Niệm quả quyết lắc lắc đầu, đem ô che nắng đưa cho cậu.

“Kim Triêu,tớ đi thi môn đẩy tạ, cậu ở chỗ này chờ tớ quay lại.”

Lục Niệm Niệm liếc nhìn thời gian, qua mấy phút nữa là cô phải đi điểm danh, là lúc cô bày ra sức mạnh vô hạn!

Tống Kim Triêu nhìn về phía cô, đôi mắt đen long lanh, âm u không rõ, sâu như giếng.

Ánh mắt của bạn học xung quanh thỉnh thoảng nhìn qua đây, đa phần là bạn học nữ, ánh mắt nhìn Tống Kim Triêu, mang theo đánh giá,hiếu kỳ, còn có tia bát quái.

Lục Niệm Niệm đang chuẩn bị rời đi, nghĩ lại cảm thấy không yên tâm, cô ngồi xuống bên cạnh Tống Kim Triêu, tới gần cậu nhỏ giọng nói: “Kim Triêu, cậu có phát hiện thấy có rất nhiều người nhìn cậu không.”

Ánh mắt Lục Niệm Niệm tùy ý nhìn đi nơi khác, liền có thể nhìn thấy có học sinh quay người đang nhìn bọn họ.

Giọng của cô rất nhỏ: “Hơn nữa rất nhiều nữ sinh.”

Chút tâm tình nhỏ, khó chịu của cô gái không thể qua nổi mắt cậu, khóe mắt âm u của Tống Kim Triêu lộ ra chút ánh sáng nhàn nhạt.

Cậu nhàn nhạt mở miệng, giọng trầm thấp, khàn khàn lại có chút mê hoặc: “cho nên cậu muốn làm như thế nào?”

Lục Niệm Niệm nhẹ mím môi, đôi mắt tròn đảo qua đảo lại, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Muốn giấu cậu đi.”

Tống Kim Triêu nhìn cô, giây tiếp theo cậu mở ô che nắng, chặn lại ánh nắng bên ngoài cùng ánh mắt soi mói.

Từ từ bước tới gần, hơi thở tới gần, mặt Lục Niệm Niệm sáng chói, một nụ hôn với sự chiếm hữu mạnh mẽ dừng trên môi cô, người đàn ông hô hấp nặng nề, hơi thở thanh mát dễ ngửi không ngừng phun trên mũi cô.

Thiếu mất động tác cạy mở hàm răng, Lục Niệm Niệm dường như đang phối hợp với cậu, bởi vì kinh nghiệm lần trước, cô khẽ mở môi hồng, tùy ý cậu thâm nhập sâu hơn.

Bên tai không chỉ truyền tới tiếng tim đập rộn rã của hai người, còn có âm thanh ồn ào của đám đông, tiếng người chủ trì trong loa phát thanh.


Nghĩ tới xung quanh đều là bạn học của mình, bọn họ chính là ở dưới tán ô hôn nhau như vậy, tim Lục Niệm Niệm như nhảy ra khỏi cuống họng, ngay cả mang tai cũng bị đốt cháy.

Loa phát thanh truyền tới một tràng âm thanh: “Xin mời vận động viên đẩy tạ bắt đầu điểm danh”

Trong lòng Lục Niệm Niệm khẩn trương, lùi về phía sau từng bước nhỏ, Tống Kim Triêu tiếp tục nghiêng người tới, ngón tay thon dài tóm lấy gáy cô, nặng nề hôn xuống, hơi thở càng sâu.

1 giây, 2 giây, 3 giây...

Trong đầu trống rỗng, chàng trai trước mặt cuối cùng buông cô ra, ánh mắt nặng nề, đưa tay ra, ngón tay mang theo cảm giác mát mẻ, lau đi nước bọt ám muội trên khóe môi cô.

Đáp lại động tác của cậu, mặt Lục Niệm Niệm đỏ như tôm nấu chín, bên tai vang lên tiếng ong ong, đôi tay không biết đặt ở chỗ nào, căng thẳng đan vào nhau.

Lục Niệm Niệm cúi đầu, hô hấp còn có chút không thuận, đứt quãng nói: “Tớ,tớ đi điểm danh đây.”

Tống Kim Triêu hô hấp nặng nề, môi mỏng hơi mím.

“Niệm Niệm.” Cậu từ phía sau kéo cô tay, môi mỏng khẽ nhúc nhích, hình như muốn nói gì đó.

Lục Niệm Niệm gò má nóng bỏng nhìn về phía cậu, biểu hiện nghi hoặc.

Tống Kim Triêu dừng một chút, muốn nói ra những lời cất giấu trong lòng, tầm mắt cậu chuyển lên trên, đôi mắt đen như mực giống như muốn nhìn vào tận sau trong mắt cô: “Cậu đi đi.”

Lục Niệm Niệm không nhịn được nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ngay cả hốc mắt cũng nóng lên.

Cố Miểu lấy số thứ tự từ chỗ Phó Chi HànHàng, đợi Lục Niệm Niệm đến bãi tập, mới phát hiện cô gái này có chút không thích hợp.

Mặt Niệm Niệm đỏ bừng, mà lúc này ánh mặt trời cũng không quá gay gắt, không giống say nắng.

Nghĩ đến anh chàng đẹp trai đang ngồi trên khán đài, Cố Miểu không nhịn được nở nụ cười gian trá: “mặt của cậu sao lại đỏ như vậy”

Lục Niệm Niệm không nghe thấy lời nói của cô, trong đầu một mớ hỗn độn, tiếp tục ngây ngốc.

Cố Miểu bất động thanh sắc nhìn về hướng môi cô, thần bí đưa mặt tới gần cô: “Mình sẽ giả vờ là cái gì cũng không nhìn thấy.”

Lục Niệm Niệm chậm chạp phản ứng lại, nhanh chóng che miệng, mắt trừng to “Tớ không làm gì cả…!”

Đằng sau Cố Miểu số thứ tự đã được ghim lên áo, nghe thấy trong lòng cô hoảng loạn phản bác, Cố Miểu ha haaaa cười phá lên.


Lục Niệm Niệm nhỏ giọng lầm bầm, hoàn toàn không muốn nói chuyện.

Đến bãi tập phía bên phải, các vận động viên nữ đẩy tạ, đều là các tuyển thủ có thực lực, Lục Niệm Niệm chân tay mảnh khảnh đứng trong đó, trông vô cùng gầy yếu.

Cố Miểu cùng Phó Chi Hàng đứng ở một bên, mắt thấy trong miệng Lục Niệm Niệm nhỏ giọng lầm bầm “Tứ chi phát triển”.

Cố Miểu biết, Lục Niệm Niệm từ tiểu học đến cao trung vẫn luôn luyện Judo và Taewondo, tuy bề ngoài nhìn mềm yếu, nhưng kỳ thực đánh nhau rất giỏi.

Khi có kết quả, không chút hoài nghi Lục Niệm Niệm đứng thứ nhất.

Phó Chi Hàng nói: “Không nghờ tới cô nhóc đấy sức lực rất lớn.”

Cố Miểu lườm cậu: ” cậu đúng là không biết gì, Niệm Niệm vẫn luôn như trâu.”

Phó Chi Hàng cau mày, sau khi suy tư nhỏ giọng hỏi cô: ” nam sinh đứng cùng Niệm Niệm, có phải là bạn trai của cậu ấy?”

Nghe vậy, Cố Miểu không chút dấu vết đánh giá Phó Chi Hàng, biểu hiện nhỏ trên mặt cậu tuy rằng là bát quái, nhưng còn có chút ý tứ khác “cậu hỏi cái này làm gì, người ta là trai tài gái sắc đấy, nhìn rất xứng đôi.”

Phó Chi Hàng liếc nhìn cô, coi như mình chưa nói gì.

Sau khi kết thúc đẩy ra, chính là chạy tiếp sức 400 mét, hạng mục này Cố Miểu và Niệm Niệm đều tham gia.

Hoàn thành hạng mục cử tạ xong, Lục Niệm Niệm vốn dĩ muốn tới khán đài tìm Tống Kim Triêu, khi ngẩng đầu nhìn lên khán đài, vị trí đó đã không có người.

Phó Chi Hàng ở một bên giục “Chạy bốn trăm mét sắp bắt đầu rồi, hai người đưa đồ giao cho tớ, tớ giúp hai cậu trông.”

Cố Miểu không chút khách khí, đem ba lô và cốc giao hết cho cậu.

Hai người đi tới điểm xuất phát, nhìn thấy mấy bạn nữ cùng lớp đang điểm danh, trong số đó còn có lớp trưởng Thẩm Khiết

Căn cứ vào số thứ tự, Cố Miểu đứng thứ hai, Lục Niệm Niệm đứng sau cùng, nhận gậy từ người phía trước là Thẩm Khiết.

Cứ nghĩ đến việc cô tự ý giúp mình báo danh, Lục Niệm Niệm nhìn khuôn mặt ấy liền cảm thấy chán ghét, muốn trực tiếp hỏi cho rõ ràng, lại cảm thấy sau khi chạy xong sẽ tới hỏi.

Lục Niệm Niệm chậm rì rì bước qua, Thẩm Khiết quay người chủ động chào hỏi cô: “Cậu vừa nãy thi đấu như thế nào”

Người trước mặt không thèm để ý đến, ánh mắt hướng về phía đám đông, tìm kiếm bóng dáng Tống Kim Triêu.

Không nhận được câu trả lời, Thẩm Khiết thờ ơ nhún vai, hừ một tiếng rồi quay đầu đi.

Một hàng người đứng bên cạnh vạch xuất phát, đa phần là bạn học cùng lớp đứng bên cạnh cổ vũ cố lên, một bóng hình quen thuộc cũng đứng ở đó.

Cậu đứng yên lặng ở chỗ đó, đôi mắt thâm trầm nhìn về hướng cô, khoảng cách giữa hai người không xa, cậu thiếu niên dáng vẻ gầy gò đứng trong đám người càng cao gầy, bộ dáng lạnh lùng, anh tuấn càng trở nên nổi bật.

Lục Niệm Niệm ánh mắt sáng lên, nhảy cẫng lên vẫy tay với cậu: “Kim Triêu!

Cậu thiếu niên đứng trong đám người nhìn cô, khuôn mặt tuấn mỹ, lạnh lùng trong nháy mắt trở nên dịu dàng hơn mấy phần.


Thẩm Khiết tự nhiên cũng chú ý tới Tống Kim Triêu, cô không chút dấu vết nhìn sang, ánh mắt dè dặt.

Bên cạnh vạch xuất phát, trọng tài thổi còi, tốp vận động viên đầu tiên lao ra, Cố Miểu đứng tốp thứ hai căng thẳng nuốt nước bọt, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Lục Niệm Niệm.

Người trước mặt tiếp tục chạy về phía trước, lớp của Lục Niệm Niệm đang ở vị trí thứ hai, Thẩm Khiết nhìn có vẻ nhỏ nhắn, nhưng chạy rất nhanh, nhanh chóng đuổi kịp đứng ở vị trí thứ nhất, Lục Niệm Niệm đứng vào vị trí của mình, cũng bắt đầu trở nên khẩn trương.

Khoảng cách của hai người càng ngày càng gần, Lục Niệm Niệm vừa chạy bước nhỏ, vừa đưa tay ra đón lấy, khi cô đưa tay ra đón lấy gậy tiếp sức, Thẩm Khiết nhẹ nhàng buông tay.

Gậy tiếp sức rơi trên mặt đất, Lục Niệm Niệm kinh ngạc, vội vã cúi người nhặt, cô gái ở vị trí thứ hai vội vàng đuổi tới, ánh mắt khinh bỉ liếc qua cô.

Lục Niệm Niệm nhặt lên gậy lên, nhanh chóng đuổi về phía trước, vừa nãy chỉ là một sai lầm, còn có một vòng chạy nữa, nghĩ đến bạn trai của cô còn ở trong đám cổ động viên nhìn cô, Lục Niệm Niệm chân nhanh như gió lao về phía trước.

Tống Kim Triêu đứng ở trong đám đông, bên tai không ngừng truyền đến âm thanh hò hét, ánh mắt cậu đuổi theo bóng hình trên sân, dáng người duyên dáng, tràn đấy sức sống, giống lần đầu tiên cậu gặp Lục Niệm Niệm.

Bên cạnh truyền tới giọng nói bỡn cượt của đàn ông: “ cô nữ sinh mặc đồng phục màu trắng, chính là Lục Niệm Niệm của lớp 6”

Có người nói: ” cậu có dám xin số điện thoại của cô ấy không?”

Một nhóm nam sinh tụ lại ở một chỗ trêu ghẹo, nhỏ giọng thì thầm vài câu.

“Tớ nghe nói, Lục Niệm Niệm là bạn gái Trần Tương Xán, các cậu không phải muốn đào góc tường đấy chứ?” một nam sinh đeo kính có vẻ ngoài trắng trẻo nhỏ giọng nói, đối với đề nghị của mấy người đó lắc đầu, không tán thành.

“Vậy thì có làm sao, ông đây chính là thích cô ta như vậy đấy, muốn có phương thức liên lạc không phải sẽ đơn giản hơn sao?” nam sinh nói lời này dáng người không cao, còn hơi béo, trên đầu nhuộm từng khóm màu vàng nhạt.

Tống Kim Triêu đột nhiên xoay người, cằm cương trực siết chặt thành một đường, trong mắt phủ một tầng băng, mang lại cảm giác ớn lạnh.

Một giọng nói âm u truyền tới từ phía sau đầu Tôn Chí, truyền thẳng tới tai cậu:

“Cậu cứ thử xem.”

Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, Lục Niệm Niệm ở vạch về đích nhìn thấy bóng hình Tống Kim Triêu và Cố Miểu.

Xung quang đều là bạn học mặc đồng phục, bọn họ vui vẻ nói cười vây quanh trọng tài xem thành tích, vừa nãy có hai nữ sinh về đích cùng một lúc, khi nhìn thấy lớp mình xếp ở vị trí thứ nhất, Phó Chi Hàng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không xếp thứ nhất, phỏng đoán không biết những người trong lớp sẽ nói gì, đặc biệt là Thẩm Khiết, vừa nãy khi gậy tiếp sức bị rơi, cô ta chạy ra sân nói với người bên cạnh, là Lục Niệm Niệm không tiếp được.

Lẫn trong đám người Cố Miểu liếc mắt liền thấy Niệm Niệm, lập tức chạy tới ôm cô: “Niệm niệm, lúc nãy cậu thật tuyệt vời!”

“Tuy rằng bị rơi gậy, sau đó tư thế cậu vượt lên có thể nói là rất “men”

Lục Niệm Niệm thở hổn hển cười cười, Tống Kim Triêu từ phía sau bước tới, vặn nắp chai nước đưa cho cô.

“Kim Triêu, tớ rất lợi hại đúng không?” Đôi mắt của cô gái cong thành hình trăng lưỡi liềm, cười híp mắt với cậu, nhận được sự khẳng định của Tống Kim Triêu, Lục Niệm Niệm lúc này mới ừng ực uống một ngụm nước lớn.

Mắt Tống Kim Triêu dịu dàng, môi mỏng nhếch lên một độ cong nhàn nhạt, đưa tay ra giúp cô lau đi vệt nước dính ở khoé môi,

Cố Miểu và Phó Chi Hàng đứng ở một bên bị coi như không khí, sững sờ tại chỗ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui