[ Không được! Tui không chờ được nữa! Khó chịu quá đi! Tưởng tượng tới ấu tể lòng liền ngứa ngáy khó chịu muốn chết!! ]
[ Tui cũng thế, ngồi hóng cả một tuần, Viện nghiên cứu khoa học official đều rủ nhau giả chết cả rồi! ]
[ Lông tơ! Chắc chắn là lông tơ, tưởng tượng một bé con lông xù! Ư ư ư ư ư! ]
[ Anh họ tui không chịu kể cho tui cái gì hết, bởi vì họ hạ lệnh cấm, một chút cũng không được tiết lộ! Vậy nên hôm qua trước khi anh ấy tan ca tui liền tới nhà anh ấy ăn luôn phần ăn của anh ấy luôn.
]
[ Hôm đó, thiếu tướng Arnold tới, Hứa Giác cũng tới, người của Hoàng Thất cũng tới, còn tui tại sao không được tới?]
[ Lầu trên chờ chút, tui cũng muốn đi!]
[ Cầu xin viện nghiên cứu khoa học nhả tin tức ra, nếu không tui sẽ ngủ trước cửa viện nghiên cứu khoa học nói tiến sĩ Keikatsu bội tình bạc nghĩa với tui!!! ]
[ Cái này có hơi mất nết nhưng bọn tui ủng hộ cậu!]
!.
.
Từ ngày thiếu tướng Arnold đột nhiên tới viện nghiên cứu Khoa học cũng đã qua một tuần, dư luận trên mạng không ngừng dậy sóng, suy đoán về ấu tể được đa phần cư dân mạng đồng tình, mỗi người đều đang đợi phía chính phủ đưa ra tin tức.
Tin tức về ấu tể thậm chí còn truyền tới Liên Bang bên cạnh, chuyện về ấu tể cũng vì thế mà thu hút vô số lượt xem, nhưng sau khi biết đây chỉ là suy đoán không có cơ sở thuyết phục, lượt chia sẻ vì ấu tể mà vui sướng cũng dần ít đi.
Keikatsu lệnh cho mọi người giữ bí mật, tuyệt đối không để tin tức về ấu tể lọt ra ngoài dù chỉ một chút, họ cũng không thảo luận xem khi nào sẽ công khai sự tồn tại của ấu tể.
Đội ngũ bác sĩ chuyên môn nhất cũng đã đóng quân tại viện nghiên cứu Khoa học, một ngày 24 giờ đều trông chừng tiểu ấu tể, đảm bảo an toàn cho bé con, ngoại trừ những người ấu tể biết, những người khác đều bị yêu cầu khi họ chạm vào ấu phải thật nhẹ nhàng.
Cũng bởi vậy mà bọn họ vẫn muốn tìm bằng được cha mẹ tiểu ấu tể để đảm bảo không bỏ qua một số vấn đề cần thiết trong quá trình phát triển của ấu tể, cho nên dù như thế nào thì không lâu sau họ sẽ sớm tung tin tức ấu tể xuất hiện ra ngoài.
Keikatsu quét mắt nhìn bài viết được chú ý nhất Tinh Võng, lại nhìn câu trả lời được đẩy lên đầu kia, cười lạnh: " Bội tình bạc nghĩa? Nếu cô đã tới thì ta liền chuẩn bị cho cô một cái lều để cô ở vài năm luôn!"
Mấy ngày nay, vì bận rộn chuyện công vụ của bản thân Arnold không thể không rời khỏi bé con, trở về xử lý công việc, sau đó việc gì nên làm liền hoàn thành tất cả rồi gấp không chờ nổi vội chạy về viện nghiên cứu Khoa học.
Có thể nói, chưa bao giờ thấy thiếu tướng Arnold tan làm đúng giờ như thế này.
Trong khoảng thời gian này, ít có người dám không mang theo não làm hỏng chuyện khiến hắn khó chịu, quân nhân cộng sự của Arnold luôn có một loại cảm giác, quấy rầy hắn tam tầm chính là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Chỉ có duy nhất phó quan Sean biết ngày thường thiếu tướng rốt cuộc đi làm cái gì nên cũng không để bụng.
Giống như hai ngày trước, vừa mới đến giờ tan tầm, Arnold kết thúc công việc, mười phút sau đã xuất hiện tại viện nghiên cứu Khoa học nhưng không tìm thấy bé con ấu tể ở nơi thường ngồi trên đống mùn cưa ngốc ngốc nhìn hắn.
Mấy ngày nay tiểu ấu tể vẫn trước sau như một thân thiết với hắn, lúc trước Arnold nhất thời bị việc gấp vướng chân, Keikatsu tự mình ra trận đút tiểu ấu tể ăn, mùi hương xa lạ doạ ấu tể sợ tới mức trực tiếp trốn vào phòng nhỏ, nửa ngày cũng không chịu ra.
Sự thực là Keikatsu đột nhiên vươn tay tới làm doạ đến Tống Trường An: "!.
.
" Trái tim nhỏ yếu đuối này của tôi không chịu nổi.
Từ đó về sau, nếu không có Arnold ở đó, Keikatsu cũng chỉ có thể đen như đít nồi ngồi xổm một bên nhìn người khác cho tiểu ấu tể ăn cà rốt —— làm người không có tư cách cho tiểu ấu tể ăn, doạ sợ tiểu ấu tể.
Nói ra cũng thảm, Tống Trường An thân là một con hamster lông vàng tham ăn, vậy mà xuyên tới đây lại không ăn được bao nhiêu món ăn ngon.
Ngoại trừ sữa bò và cà rốt, chỉ có một chút ngũ cốc để cậu đỡ thèm, còn lại những thứ khác ăn không ngon chút nào, bánh quy cũng không có luôn!
Ăn suốt một tuần, cà rốt cũng ăn đến ngán.
Tống Trường An dậm chân: "Muốn ăn thịt! Tôi muốn ăn thịt! Thịt gà, thịt bò, thịt cá! Thật nhiều thật nhiều thịt!"
Đáng tiếc là không ai nghe hiểu cậu nói gì, ngay cả Arnold cũng vậy, chỉ biết xoa xoa đầu tiểu ấu tể sau đó đẩy mông cậu đi chơi.
Tống Trường An: " Mấy người không hiểu tôi xíu nào cả!"
Vậy là Tống Trường An chậm rãi tìm kiếm mỹ thực, đi xa ngàn dặm, leo lên cầu thang đứng một chỗ cao, cuối cùng đem tầm mắt hướng tới một hồ nước nhỏ, cá bảy màu lấp lánh thảnh thơi bơi lội.
Cậu đứng bên bờ hồ ngó xuống, hồ nước cũng không phải quá lớn, không tới hai phút cậu có thể chạy quanh bờ hồ một vòng, cũng không sâu, cá nhỏ trong hồ khiến cho cái miệng phải ăn chay mấy ngày nay của Tống Trường An chảy nước dãi.
Biết vẫn luôn có người nhìn chằm chằm mình đảm bảo không để Tống Trường An xảy ra chuyện liền hít một hơi thật sâu rồi nhảy vào trong nước.
Arnold nghe được tiếng nước liền biết tiểu ấu tể ở đâu, quả nhiên không lâu sau hắn liền thấy bé con ở dưới hồ nước.
Giữa mày hắn có chút lạnh đi, không biết vì sao có nhiều người như vậy vẫn cố chấp để tiểu ấu tể xuống nước, hồ không lớn, nước cũng không sâu nhưng tiểu ấu tể còn quá nhỏ, rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chỉ là chờ đến khi hắn nhìn thấy rõ mọi chuyện, giương mặt lạnh tanh của Arnold cũng cứng đờ.
Một con ấu tể nổi lềnh bềnh trong hồ nước, nó xíu xiu gầy còm, toàn thân ướt nhẹp, lông tơ xẹp lép dính trên da, thoạt nhìn cực kì chật vật nhưng tại sao lại nói là nổi!
Bởi vì hai má tiểu ấu tể phồng lớn tựa như một cái phao cao su nổi trên mặt nước, hai chân sau đạp nước khống chế phương hướng, yên tĩnh không một tiếng động vồ tới con cá bên cạnh, sau đó chân trước vồ chặt con cá, gắt gao ôm cá trên người, chuyển hướng quay về bờ.
Mà lúc này, trên nền cỏ xanh đã có năm sáu con cá nhỏ, xem ra trước khi hắn tới tiểu ấu tể cũng đã xuống đó một lúc.
Khó trách người trông coi tiểu ấu tể lại để nó tùy ý nghịch ngợm bơi trong nước, hoá ra tiểu ấu tể còn có chiêu thức này.
Arnold giật giật khoé miệng, vòng tới đẩy rào chắn ra đi vào, đầu tiên duỗi tay ở trên bờ vỗ vỗ để cậu thấy sau đó mới đem ấu tể từ trong nước xách ra.
Tống Trường An chớp đôi mắt to tròn nhìn hắn, hai túi má chứa đầy khí liền xì ra, một hơi xì xẹp lép, giống như xì hơi quả bóng cao su.
Ngồi xổm trong lòng bàn tay Arnold, Tống Trường An xoa xoa mặt bản thân, ngậm khí lâu như vậy, khí bên trong miệng còn muốn lên men luôn.
Sau đó giây tiếp theo, cậu trơ mắt nhìn cá nhỏ trên bờ giãy đành đạch tại chỗ một lúc, từ trong lòng bàn tay nhảy xuống nước, chỉ nghe một tiếng "Tũm".
Tống Trường An ngốc luôn, cậu chậm rãi ngẩng đầu nhìn Arnold, đôi mắt như đậu đen đáng thương cực kì.
Một phút sau, Arnold mang theo một con chuột ướt nhẹp và một đĩa cá nhỏ đã chết rời khỏi khu vực cái hồ, đem tiểu ấu tể đặt ở hàng rào nhỏ, Arnold lấy khăn lông đưa cho nó.
Lăn vài vòng trên khăn lông mềm mại, nước trên người Tống Trường An hơn phân nửa đều bị thấm hết, sau đó ghé vào lòng bàn tay Arnold để hắn sấy lông cho mình.
Làn gió ấm áp thổi đi cái lạnh trên người cậu, sau đó Tống Trường An hít hít mũi hắt xì một cái.
Tống Trường An: "!.
.
"
Arnold: "!.
.
"
Arnold tiếp tục sấy, nói với người bên cạnh: "Trường An hình như cảm nhẹ rồi, hỏi bọn họ xem nên làm thế nào.
"
Tống Trường An nằm bò không dám động, cảm giác bản thân vì thèm ăn xuống nước bắt cá mà sinh bệnh có chút tội lỗi với người chăm sóc của mình, vậy là Arnold đem cậu lật ngửa để sấy bụng cậu cũng không phản kháng.
Tống Trường An: "Tôi chỉ là một đứa nhóc, muốn nhìn thì cứ nhìn, tôi còn nhỏ, không hiểu gì hết.
"
Cũng may sau khi cậu hắt xì một cái đến khi lông trên lưng cậu xoã tung trở lại bộ dáng ban đầu, một chút cũng không nhìn ra lúc trước chật vật thế nào cũng không hề hắt xì ra cái thứ hai.
Cảm giác bản thân đã bình an vô sự, Tống Trường An giãy dụa từ trong tay Arnold bò xuống, chạy tới bên đĩa cá bảy màu, chỉ vào con cá còn hơi động đậy rầm rì kêu.
Arnold tự nhiên hiểu ý tiểu ấu tể liền đem mấy con cá này cho phòng bếp.
Cũng không biết vì sao tiểu ấu tể muốn ăn thứ này, tuy có thể ăn nhưng lại rất khó ăn, họ bỏ vào hồ nước nhỏ chính là dùng để làm vật trang trí.
Nhưng nếu đây là ý tưởng của tiểu ấu tể, bọn họ chắc chắn sẽ chiều theo.
Tống Trường An quay về chờ mỹ thực nhàm chán gặm cà rốt, có chút ghét bỏ chép chép miệng, coi như khai vị trước một bữa tiệc lớn vậy.
Nhưng cậu không nghĩ tới chính là, Arnold quay về rồi, hắn mang theo ống tiêm Tống Trường An quen thuộc, bên trong lại không phải màu trắng của sữa bò mà là thứ gì đó đen xì.
Tống Trường An theo bản năng lui về sau một bước, nhìn như thế nào thì cũng giống như đây là thứ dành cho cậu uống.
Quả nhiên cậu liền ngơ ngác nhìn ống tiêm bị đưa tới bên miệng cậu, chỉ ngửi thôi cũng thấy đắng!
Tống Trường An toàn thân xù lông, trong nháy mắt liền chạy vội đi, bỏ lại Arnold đang có ý đồ đút cái thứ hắc ám kia cho cậu phía sau.
Nhưng mới chạy được hai bước, cậu bị túm trở lại.
Tống Trường An: "!.
Không phải tôi là ấu tể sao? Sao anh lại cưỡng bách tôi?"
Nghe tiểu ấu tể rầm rì kêu, Arnold hơi mỉm cười: " Trường An, thuốc vẫn phải uống, đây là vì muốn tốt cho em.
"
Vì sức khỏe của ấu tể mà suy xét hành vi đút thuốc cho ấu tể không trái với luật bảo hộ ấu tể, rốt cuộc ấu tể kháng cự uống thuốc chỉ là do bản năng.
Tống Trường An cam chịu khóc chít chít, há miệng tùy ý để Arnold rót thứ thuốc đen xì vào miệng.
Tống Trường An vẻ mặt đau khổ chớp mắt, thuốc này không những không đắng mà hình như còn có vẻ khá ngọt?
Lại uống một ngụm để xác nhận, mặt Tống Trường An thả lỏng, sau đó tự giác ôm ấy ông tiêm bắt đầu uống ừng ực.
Sau khi uống xong, Tống Trường An còn hơi thèm: "Không thể không nói, thuốc này thiệt thơm, nếu có thể mình còn muốn uống thêm chút.
"
Arnold chọt chọt đầu nhỏ của cậu, nhìn bé con dùng móng vuốt hết lau miệng lại tới lau mặt, ria mép nhỏ rung rung, cuối cùng cảm thấy mỹ mãn hít hà rồi bò lại xuống đất.
Arnold: "Sau này không được xuống nước nữa nghe chưa? Muốn cá nhỏ thì nói với tôi, tôi giúp em bắt nó.
"
Tống Trường An gật gật đầu, rầm rì hai tiếng rồi cọ cọ tay hắn.
________
Tác giả có lời muốn nói:
Trường an: Bắt cá thần chưởng của hamster lông vàng, hai chân điều khiển ( hai chi sau), bắt đâu trúng đó, muốn học không nào?
Cá nhỏ: Không cần, cảm ơn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...