Ăn no Tống Trường An ngã vào trong chén, hạnh phúc đến tít mắt, đôi mắt đậu đậu vùi trong đám lông tơ nhìn không được rõ cho lắm.
Cậu chỉ gặm hết hai hàng bắp liền không gặm nữa, gắp liền ngã lên bụng của cậu, theo hô hấp của cậu mà phập phồng nhấp nhô.
Bụng ấu tể hơi hơi nhô lên, lâu lâu lại chép chép miệng, đầu lưỡi nhỏ phấn nộn liếm liếm răng môi, tựa như đang hồi tưởng lại hương vị.
Arnold duỗi tay lấy bắp đặt sang một bên, vì đã ăn no nên ấu tể cũng không thèm cản hắn lại, hắn nâng lưng ấu tể lên sờ sờ bụng nó, để nó nằm trong lòng bàn tay xoa đến khi nó thoải mái ợ lớn một cái.
Ấu tể được thoả mãn ham muốn ăn uống rất ngoan ngoãn, cậu mở mắt ra nhìn Arnold, lại giơ tay cọ cọ khuôn mặt cùng lỗ tai của mình, cuối cùng móng vuốt nho nhỏ với bộ lông xù xù liền đáp trên ngón tay Arnold, ria mép nhếch nhếch lên, không thèm giãy dụa.
Lúc Arnold duỗi tay qua sờ sờ bụng nó, ấu tể liền ôm lấy ngón tay hắn thoả mãn nheo mắt lại, một chân hơi giơ lên thỉnh thoảng lắc lắc mấy cái.
[ Tui cũng muốn sờ! Cho tui sờ một chút dù chỉ một cái!!!! ]
[ Ư ư ư ư bộ dạng Trường An ôm ngón tay thật sự quá đáng yêu! ]
[ Bé con đang tự lau mặt sao? A bé con để tui làm giúp con! ]
Vì ấu tể vô tình bán mành, trên Tinh Võng lại một màn quỷ khóc sói gào, hận bản thân không thể thay thế Arnold đem ấu tể đặt trong lòng bàn tay làm thế này, thế này, sau đó lại thế này.
Nhưng mà ước mơ cũng chỉ là mơ ước, làm gì có cái cơ hội đó chứ, phải biết rằng hiện giờ chỉ có Arnold mới có thể làm như vậy với Trường An, những người khác muốn cũng không được.
Sờ sờ đầu thì có thể nhưng muốn Tống Trường An lộ cái bụng ra cho sờ thì cậu có chút kháng cự, rốt cuộc thì vuốt lông một cái là đủ rồi.
Không thể không nói, Tống Trường An chính là cái kẻ hoàn toàn theo chủ nghĩa hưởng lạc.
Cậu trước kia không biết tại sao lại có thể sống sa đoạ đến mức này, mỗi ngày chỉ có ăn nhậu chơi bời sau đó đi ngủ, cứ vậy lặp đi lặp lại như vậy, nhưng khi cậu thật sự được nếm mùi cuộc sống như vậy, cậu mới biết thế nào là sống tựa trên thiên đường.
Arnold sờ ấu tể thật sự sờ đến vui vẻ, Tống Trường An bị sờ cũng rất vui vẻ, hai người cùng nhau vui vẻ.
Tống Trường An sướng đến nhũn chân, sau khi được vuốt cuối cùng cũng được thả xuống, chân vừa chạm đất còn có chút vô lực, cậu lắc lắc thân mình, tại chỗ duỗi lưng một cái mới bắt đầu tiến đến bên hồ nước ấm uống nước.
Cậu hiện tại đã không thèm để ý đến phát sóng trực tiếp hay không phát sóng trực tiếp nữa, "Bộ mặt thật" của cậu đã sớm bị bàn dân thiên hạ thấy hết rồi, Tống Trường An cũng liền không thèm tính đến chuyện diễn kịch.
Tống Trường An: Cứ coi như tui là một con hamster lông vàng ngây thơ đáng yêu không hề biết gì về chuyện phát sóng trực tiếp này hết đi.
Tống Trường An tự mình tẩy não thành công đảo mắt, tầm nhìn liền rơi xuống viên đá quý màu đen trong ổ của mình, ánh sáng đen tuyền loé sáng, chiếu đến bên cạnh một mảng nhỏ dều là màu đen.
Thứ kia đúng là thứ vừa rồi Arnold đeo ở trên eo, là đối phương tháo xuống đưa cho cậu làm đồ chơi.
Tống Trường An thò lại gần, thuần thục đặt mông vào trong ổ, sau đó bắt được viên đá quý vào tay.
Nói thật, viên đá quý này cũng rất lớn, đặt trong lòng ngực Tống Trường An cũng là một khối rất lớn, viên này trước kia hẳn là giá trị liên thành cũng rất cao, một viên mười mấy căn phòng, nhưng hiện tại vậy mà đã bị người này tuỳ tiện đeo trên eo.
Tống Trường An vì viên đá quý màu đen mà thở dài, sau đó càng dùng sức ôm vào trong lòng, loại bảo vật này ôm ở trong ngực thật là hạnh phúc, trọng lượng nặng trĩu này đều là trọng lượng của tiền đó!
Arnold thấy ấu tể rất thích thú, ngây ngốc ôm vào trong ngực, không ném cũng không cắn, hắn liền ngồi xổm bên cạnh cậu chạm chạm móng vuốt nhỏ: "Trường An thích nó vậy sao?"
Ánh mắt Tống Trường An sáng rực, dựa theo tình huống phát triển bình thường, chỉ cần cậu gật đầu Arnold hẳn là sẽ nói "Thích thì ta tặng cho con", nghĩ vậy, Tống Trường An nhanh nhẹn gật gật đầu, hai lỗ tai nhỏ dựng thẳng, chờ nghe Arnold nói tiếp.
Arnold: "Thật xin lỗi, tiếc là không thể đưa nó cho Trường An rồi."
Lỗ tai Tống Trường An vừa mới run lên hai cái: ".....?"
Cậu nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn Arnold, ánh mắt dâng lên vài phần nghi hoặc, thầm nghĩ: Anh thật sự yêu tui sao? Tại sao phụ kiện đeo trên thắt lưng cũng không chịu cho tui chứ! Tui nghi ngờ anh yêu tui chỉ là giả vờ! (Chạ iu em, chạ huông em)
Tra nam Arnold ngoài miệng nói lời ngon ngọt nhưng hành động lại làm ngược lại không phát hiện ra ánh mắt cậu có gì không đúng, chỉ nhìn ấu tể ngơ ngác ngồi một chỗ, nhịn không được cười nói: "Chờ sau này Trường An trưởng thành chúng ta sẽ chuẩn bị cho Trường An một bộ, đến lúc đó Trường An mỗi ngày đều có thể mang theo nó."
Một bộ?
Tống Trường An nghiêng đầu không khống chế được mà mắc kẹt ở thế giới của chính mình, mấy người dùng "Bộ" để đếm đá quý à?
Nhìn vẻ mặt ấu tể còn đang ngơ ngác, hai cái móng vẫn cứ gắt gao ôm chặt lấy nút không gian của hắn, vẻ mặt Arnold lộ ra một chút ý cười: "Quả nhiên ấu tể giống đực đều thích cơ giáp, hoá ra Trường An cũng không phải là ngoại lệ."
Tống Trường An nghe tới hai chữ "Cơ giáp" chứ như đang nghe kinh, cậu không tin được mà nhìn viên đá quý đen nhánh trong lòng ngực mình, liền thấy Arnold chạm đầu ngón tay vào viên đá quý.
"Trường An muốn gặp cơ giáp của ta?"
Hắn vừa chạm tới viên đá quý, giây tiếp theo liền có ánh sáng màu đen nhảy ra từ đó, cự thú toàn thân đen nhánh làm bằng kim loại liền xuất hiện bên chân Arnold.
Độ cao của nó chỉ cao bằng cẳng chân Arnold nhưng đối với Trường An mà nói, đây chính là một thứ khổng lồ.
Đây là một con báo đen nhánh, chỉ là không giống như trong tưởng tượng của Tống Trường An cho lắm, nó sở hữu cơ thể hình giọt nước, đường cong trên cơ thể đều được làm bằng kim loại, thiếu một chút chân thật nhưng lại càng thêm đáng sợ và mạnh mẽ hơn, móng vuốt trên bàn chân dày rộng loé lên một tia sáng lạnh nhạt, đuôi đen uốn lượn linh hoạt được phủ bằng một lớp gai, không nhìn kĩ không thể phát hiện ra được.
Nó mềm mại tiến về phía trước một bước, độ cong trên người tuyệt đẹp, nhưng đôi mắt đen của nó nhìn chằm chằm Tống Trường An cảm lại tối tăm đáng sợ, loé lên tia lạnh lùng, trong miệng lộ ra hàm răng sắc nhọn cũng toả ra hung khí bức người.
Khác với ánh mắt luôn luôn dịu dàng của Arnold, dưới ánh nhìn chăm chú này, Tống Trường An cảm thấy bản thân mình như đã định là một con mồi, hoàn toàn không có nửa điểm hy vọng sống.
Thứ cậu cho rằng là đá quý hoá ra lại là cơ giáp của Arnold, cậu còn chưa kịp tiêu hoá cái thông tin rối rắm này đã bị doạ hết hồn, thậm chí cậu còn đã ý thức được con báo kia là phóng từ viên đá quý trong lòng ngực cậu ra, chỉ cần cậu ném viên đá quý này xuống là liền sẽ không sao.
Nhưng Tống Trường An gắt gao nhìn chằm chằm con báo đen kia, cử động cũng không dám cử động.
Arnold phát hiện ra điều gì đó không ổn từ lúc hàm răng của ấu tể bắt đầu run lên.
Ấu tể lông xù ngồi trên chiếc ổ của mình gắt gao ôm nút không gian của hắn, hai mắt mờ mịt không biết đang nhìn chỗ nào, hai hàm răng cửa không khống chế được mà va vào nhau phá ra những âm thanh do va chạm.
Arnold tiến lên, đầu tiên là dùng tay chắn trước mặt ấu tể, đóng đi hình chiếu.
"Trường An?" Hắn nhỏ giọng gọi.
Tống Trường An lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn hắn, hàm răng không khống chế mà run cầm cập, rất lâu sau mới dừng lại.
Cậu khẽ buông tay, viên đá quý màu đen trong ngực liền lăn xuống, cậu nghe thấy tiếng của Arnold, một khuôn mặt khóc lóc tèm nhem ôm chặt lấy tay hắn bò lên trên, làm kiểu gì cũng không chịu thả ra.
Tống Trường An: Mẹ ơi! Có một con con báo bự chà bá muốn ăn thịt con! Nó muốn ăn thịt con kìa!
Nhưng người mẹ hiền từ của Tống Trường An lại không hề xuất hiện ở nơi này, nếu có ở đây có khi bà còn chạy nhanh hơn cả cậu nữa, hiện giờ người Tống Trường An có thể dựa vào duy nhất chỉ có một mình Arnold.
Cậu ghé vào tay Arnold ôm đầu run lẩy bẩy, hận không thể mọc rễ ở trên tay hắn.
Phản ứng của ấu tể quá mức kịch liệt là chuyện mà Arnold và cả mọi người Tinh Võng đều không lường trước được, một giây trước còn đang có người nói "Thiếu tướng Arnold đối xử với bé con Trường An thật tốt, cơ giáp mà cũng có thể đưa cho bé con chơi", giây tiếp theo tất cả mọi người liền rơi vào trầm mặc.
Ấu tể bị doạ đến lợi hại, nếu là người khác, cho dù là ai, chỉ cần nhắc đến cơ giáp đều là một dáng cực kỳ ngưỡng mộ, còn tưởng là ấu tể cũng vậy, rất nhiều ấu tể giống đực khi còn nhỏ vừa thấy cơ giáp của ba liền thèm đến chảy nước miếng, sự tôn kính đối với vũ lực gần như đã khắc sâu trong gen của bọn họ từ lâu.
Nhưng ấu tể lại giống như bộ lông mềm mại của nó, lá gan cũng phá lệ bé xíu, càng làm người khác thêm thương tiếc.
[ Trường An tuy là một bé trai nhưng sau này không cần bé ra ngoài tác chiến, chỉ cần sống tốt là tốt rồi.
]
Bé con thoạt nhìn không có lấy nửa phần năng lực tự bảo vệ, ai mà nỡ để bé con Trường An lâm vào nguy hiểm chứ?
Bên kia, Arnold đang cố gắng trấn an Tống Trường An.
Hắn vẫn luôn biết bé con nhát gan, nhưng nó ôm nút không gian của hắn không chịu buông, còn tưởng rằng ấu tể thích nó mới thả ra để nó xem, thật ra hắn cũng muốn để ấu tể biết được thực lực của mình để nó càng thêm ngưỡng mộ hắn, lại không nghĩ tới sẽ có hậu quả như vậy.
Ấu tể thích cơ giáp rồi lại sợ hãi cơ giáp.
Nhấc mông nhỏ ghé vào lòng bàn tay hắn, ấu tể đã không còn run nữa nhưng vẫn cứ ôm ngón tay hắn không buông.
Arnold sờ sờ sống lưng cậu, cọ cọ đỉnh đầu cậu.
Tống Trường An đương nhiên biết cơ giáp, thậm chí trước kia còn mơ mộng được lái cơ giáp tàn sát tứ phương, nhưng hiện giờ thật sự được nhìn thấy, những cảm xúc mong muốn đã từng có hiện giờ đã bay sạch.
Cậu thậm chí còn không nghĩ tới vì sao nơi này lại có cơ giáp, cả đầu óc chỉ toàn là cơ giáp của Arnold tại sao không giống mới chủ nhân của nó, nếu như lúc nhìn cậu mà ôn nhu một chút thì cậu cũng sẽ không bị dọa tới mức này.
Sau khi biết đó là cơ giáp của Arnold, Tống Trường An cảm thấy có chút mất mặt, dù sao thì Arnold vẫn còn bên cạch cậu thì thế nào cậu cũng sẽ không bị thương, vừa rồi phản ứng của mình thật có chút thái quá.
Cậu có chút ngượng ngùng bò dậy, ngồi trong lòng bàn tay Arnold, vẫn như cũ ôm ngón tay Arnold không chịu buông, ngượng ngùng chớp chớp đôi mắt đã ướt dầm dề.
Cậu liếc nhìn viên đá quý màu đen bị cậu ném đi, rụt rụt chân không thèm nhìn nữa.
Tống Trường An: Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo*, thứ này tui không thể muốn! Tạm biệt!
Chú thích: Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo: Là câu nói của Khổng Tử: Người quân tử coi trọng của cải nhưng không tùy tiện nhận.
Khổng Tử nói: "Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo", người quân tử coi trọng của cải nhưng không thể tùy tiện nhận của cải khi chưa biết được nguồn gốc và mục đích của nó.
Của cải và địa vị là thứ mà mọi người mong muốn có được, nhưng nếu như không hợp với đạo nghĩa, thì người quân tử sẽ không nhận.
Bần cùng và thấp hèn là thứ mà mọi người chê ghét, nhưng nếu không phải là dùng cách có Đạo mà thoát khỏi nó, thì người quân tử cũng sẽ không làm.
(Nguồn:trithucvn.org)
Arnold thấy ấu tể dừng lại, ngữ khí càng thêm nhu hoà: "Chờ Trường An trưởng thành, ta chuẩn bị cho Trường An một bộ cơ giáp đáng yêu như con được không? Như vậy thì Trường An sẽ không sợ nữa."
Trên Tinh Võng mọi người nhìn bộ dáng của thiếu tướng Arnold không giống với trước kia chút nào, nhưng nếu hắn như trước kia chắc chắn sẽ doạ sợ ấu tể, dù sao thì vẫn nên ôn nhu thì hơn.
[ Nếu là cơ giáp giống như bé con thì nhất định sẽ rất đáng yêu! ]
Sau khi Tống Trường An bình tĩnh lại, trí tưởng tượng đã bay theo lời nói của Arnold, tưởng tượng khi thấy cơ giáp của cậu sẽ trông như thế nào.
Một cái cơ giáp hình hamster lông vàng tròn vo to bự sẽ đánh nhau như thế nào?
Dùng cơ thể tròn vo đè bẹp đối phương hay là dùng răng cắn nát?
Tống Trường An tưởng tượng ra hình ảnh như vậy, khoé mắt còn mang theo nước mắt lại bắt đầu cười vô tri.
Arnold và mọi người trên Tinh Võng: ".....?"
Ai có thể giải thích cho bọn họ biết vì sao bé con lại bắt đầu cười được không?
________
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Trường An của một giây trước: Thật đáng sợ oa a a a a a a....
Tống Trường An của giây tiếp theo: Há há há há há há há há há há.
________
Nhangw: Chương cuối cùng của kì nghỉ lễ trước khi bước vào kì thi học kì II, ai chưa thi thì chúc mọi người thi tốt, ai thi rồi thì thôi.
________.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...