Cơn Gió Thoáng Qua

Mộ Thiên Tầm muốn lên giường với em, đó là suy nghĩ đầu tiên nảy ra khi Phùng Nghiêu nghe thấy những lời đó. Sau chính em cũng xua tay chối bỏ. Em đoán chắc là hắn chỉ muốn cợt nhả với em mà thôi. Không đời nào Mộ Thiên Tầm từ bỏ một miếng mồi ngon như Lục Đình chỉ để chọn em - người mà hắn cho rằng không đáng để hắn lưu tâm, rằng việc em trèo lên giường hắn được là do em tích phước đức nhiều đời.

Phùng Nghiêu chớp mắt. Em cười nhẹ. Em nghĩ nụ cười này đủ để đáp lại những ý kiến khó chịu của người đối diện, một nụ cười lấy lòng và tiêu chuẩn của người làm đối với ông chủ.

"Nếu ngài không muốn dùng bữa khuya thì tôi xin phép được về phòng ạ."

Mộ Thiên Tầm cực kỳ ghét nụ cười này của Phùng Nghiêu. Nó khuôn phép và gượng ép đến độ làm hắn chướng mắt. Lúc Phùng Nghiêu còn khuất tầm nhìn, hắn thường hay nghĩ chắc hẳn em cũng giống cha mình hay bất cứ người hầu nào trong nhà họ Châu - quy củ và luôn như một cỗ máy vô cảm. Nhưng không, Mộ Thiên Tầm từng có lần nhìn thấy nụ cười rất đẹp của Phùng Nghiêu. Hình như em cười với Châu Bách Chi, khi gã đi du lịch về mua cho em một cái vỏ ốc.

Đời này hắn chưa từng thấy cái vỏ ốc nào xấu như thế. Thẩm mỹ của Châu Bách Chi đúng là thảm hoạ. Vậy mà khi đó Phùng Nghiêu cười tươi như hoa. Hắn phát hiện ra em có má lúm đồng tiền, khi cười càng hiện rõ. Mộ Thiên Tầm biết mình không nên, nhưng hắn vẫn giận chó đánh mèo sang em, vì em đã làm hắn nhỡ một nhịp lúc đó.

So ra thì Mộ Thiên Tầm giỏi hơn Châu Bách Chi nhiều. Hắn làm em khóc ko biết bao nhiêu lần. Khóc trên giường có, khóc vì bất lực có, khóc vì đau lòng có. Tiếc là Mộ Thiên Tầm chưa bao giờ để ý đến những điều gây ra đau đớn cho em, nên em càng không dám cho hắn biết em vui vẻ hưng phấn vì cái gì, em muốn cái gì, em thích kiểu hẹn hò lãng mạn ra sao.


Suy cho cùng, Phùng Nghiêu cũng chỉ trưng được nụ cười chuyên nghiệp ấy cho Mộ Thiên Tầm xem.

" Từ ngày không còn theo tôi, có vẻ cậu sống tốt nhỉ? Sao thế? Thằng chó Châu Bách Chi chơi sướng hơn tôi à?"

Phải mất một lúc Phùng Nghiêu mới ý thức được là Mộ Thiên Tầm đang nói bậy. Hắn vu vạ em và cậu chủ. Em đanh mặt lại, lần đầu tức giận nói với hắn.

"Xin phép ngài tôi ra ngoài. Mong ngài lần sau không tùy tiện phỏng đoán mối quan hệ của tôi và cậu chủ khi chưa có bằng chứng."

Ngoài lão gia và cha mình ra, Châu Bách Chi là người mà Phùng Nghiêu tôn kính nhất trên đời. Không phải đơn thuần vì gã là cậu chủ mà vì gã đối xử rất tốt với em. Gã hơn em năm tuổi, nghe có chút vô lý, nhưng lúc nhỏ, gã luôn bảo vệ em như một người em trai. Lớn lên rồi khi có quy củ nề nếp, gã thỉnh thoảng vẫn cùng em say xỉn nói chuyện như những người bạn.

Mộ Thiên Tầm nhíu mày, nhìn gương mặt của con thỏ đỏ lên vì giận. Hắn chưa từng thấy Phùng Nghiêu có sắc thái giận dữ như thế này bao giờ. Đối diện với hắn, em bình thản đến lạ. Cho dù em có vừa trải qua một cuộc làm tình thô bạo khiến em không thở nổi thì ngay sau đó em vẫn rất nhanh lấy lại nhịp thở mà cười nhìn hắn.

Gương mặt Mộ thiếu trở nên vặn vẹo.

"Mày giận vì chuyện gì chứ!? Vì tao bôi nhọ thiếu gia yêu quý của mày sao!? Mày lên giường với tao, có khiến thằng chó đó buồn không?! Hay mày lên giường với tao chỉ để kiếm chác chút đỉnh thông tin về nói với nó."

Mộ Thiên Tầm càng điên lên thì càng ăn nói vô lý. Hắn biết thừa em không có khả năng làm điều đó. Em không biết gì về chuyện buôn súng ống đạn dược, càng không hiểu mấy chuyện kinh doanh, em chỉ là một đầu bếp. Nhưng trong vô thức, hắn vẫn dồn ép mọi tội lỗi lên em để thoả mãn cơn ghen trong mình.

Phùng Nghiêu muốn nói gì đó. Đứng trước những cáo buộc vô lý của người em yêu, em bỗng phát hiện ra mình giải thích cũng thật vô ích. Mộ Thiên Tầm sẽ không nghe, càng không hiểu. Hắn biết thừa em chẳng như thế mà Châu Bách Chi cũng sẽ không đụng đến em. Tất cả những gì hắn cần bây giờ là một cái cớ để phát tiết tất cả những ấm ức trong lòng.


Ấm ức vì Phùng Nghiêu xem trọng Châu Bách Chi hơn hắn.

Mộ Thiên Tầm bắt đầu động tay động chân. Hắn điên lên kéo áo của em, ít nhất đêm nay hắn phải đạt được mục đích của mình. Hắn muốn lên giường với Phùng Nghiêu trong chính căn nhà của Châu Bách Chi, để chứng minh hắn trong tim em quan trọng hơn tên họ Châu kia. Dù sao tên họ Châu cũng sẽ chả **** Phùng Nghiêu bao giờ.

"Mộ thiếu gia ngài đây là làm gì thế? Đây là Châu gia, không phai Mộ gia."

Phùng Nghiêu kéo cổ áo mình lại khi Mộ Thiên Tầm nhất mực muốn cởi từng nút áo của em. Hiếm khi em có tinh thần phản kháng, xô mạnh Mộ Thiên Tầm đang chăm chú ra xa. Lưng Mộ Thiên Tầm đập mạnh vào cạnh bàn.

"Ngài có sao không?"

Phùng Nghiêu hốt hoảng. Em nhìn gương mặt đau đớn của Mộ Thiên Tầm, chợt nhớ ra một năm trước hắn có bị chấn thương ở lưng.

"Cút."


Mộ Thiên Tầm hét lớn, chỉ thẳng ra cửa. Lưng hắn đau nhói, hai mắt xung huyết che giấu đi sự tủi thân như có như không. Hắn nhớ đén nguyên nhân cái lưng mình chấn thương, lại nhớ đến cú đẩy lúc nãy của Phùng Nghiêu, tất cả chỉ đọng lại chữ hận.

Em ấy cũng như thế. Phùng Nghiêu cũng không khác gì đám ruồi nhặng đó. Nhìn bóng lưng lạnh lùng của Phùng Nghiêu đi mất, cánh cửa dần dần đóng lại, Mộ Thiên Tầm dần nhắm mắt lại.

Hắn có nhớ mục đích khi tiếp cận Phùng Nghiêu không nhỉ? Là để đùa vui, là để chọc tức Châu Bách Chi hay là vì hắn chán nản nên muốn tìm người mua vui. Từ bao giờ hắn đã quen với sự êm dịu của em khi em ở bên hắn.

Mộ Thiên Tầm không bao giờ thừa nhận. Lần này hắn vào căn nhà này chỉ vì em.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận