Châu Bách Sơn không thích nhìn Mộ Thiên Tầm diễn kịch nữa nên tốt bụng để Phùng Nghiêu lại. Trước khi rời đi, y còn hỏi người đang tần ngần đứng đó.
“Nếu cậu không muốn ở lại cũng không sao. Chúng ta về.”
Mộ gia còn chưa lụn bại đến mức không kiếm nổi người chăm sóc cho gã thừa kế. Phùng Nghiêu hiểu đây là cậu chủ cho mình cơ hội. Em lắc đầu, định bụng ở lại đây trông chừng Mộ Thiên Tầm một đêm. Em nghe được bác sĩ nói rằng hắn không ăn gì từ khi nhập viện rồi.
Châu Bách Sơn không ngạc nhiên khi nghe câu trả lời của em. Dẫu sao khi đưa em tới đây, y cũng biết em sẽ chấp nhận ở lại. Vì vấn vương lưu luyến hay tình xưa nghĩa cũ gì cũng được, nếu đây là lựa chọn của Phùng Nghiêu, họ là người ngoài không thể can thiệp.
“Chỉ mong cậu không hối hận.”
Trước khi quay lưng đi, Châu Bách Sơn có để lại lời nhắn nhủ ấy. Phùng Nghiêu hé môi, em ấp a ấp úng muốn giải thích đôi điều, rồi cuối cùng không nói thêm gì.
Em biết cái gọi là giới hạn mình đặt ra lại từng bước bị bản thân dẫm nát.
Mộ Thiên Tầm quá hiểu em. Hắn biết cách nào khiến em không nỡ, cách nào khiến em đau lòng, biết làm sao khiến em không thể thở nỗi, biết cách làm em đau, biết cách khiến em không thể rời xa hắn.
Hắn đau một thì em đau mười.
Hắn nắm trong tay quá nhiều điểm yếu của em, mà cái nào cũng là chí mạng. Riêng Mộ Thiên Tầm đã làm điểm yếu lớn nhất của em rồi. Đâu chỉ hắn phân vân, em cũng vậy mà.
Phùng Nghiêu đẩy cửa đi vào, mang theo một bát cháo. Cháo thịt băm nóng hôi hổi, hấp dẫn ai đó có cái bụng đói cồn cào. Nhưng Mộ Thiên Tầm vẫn quyết tâm không chịu chui ra khỏi chăn mà chỉ nằm đó. Em không hiểu sao người này lại dỗi. Hay vì cãi nhau thua cậu chủ?! Hay vì em không chủ động đến thăm hắn một mình?!
Bất kể lý do nào cũng làm Mộ Thiên Tầm cảm thấy ê răng, tức anh ách không tả nổi. Hắn trong mắt người khác là kẻ đứng đầu một lãnh địa, hắn lạnh lùng tàn nhẫn và đôi khi còn không có tính người nữa. Chỉ là bên trong con người Mộ Thiên Tầm cũng chỉ là một đứa trẻ thiếu thốn tình thương. Hắn nhiều đêm vặn vẹo suy nghĩ về quá khứ, về ngọn lửa năm ấy mẹ hắn đốt lên. Hắn ước mình có thể chết trong đó, để những nỗi đau không còn vây bám hắn.
Xung quanh Mộ Thiên Tầm không còn ai để hắn dựa vào. Phùng Nghiêu …… nếu em bỏ hắn đi thật, e là hắn sẽ cô độc suốt đời. Thật ra thân là một con sói đầu đàn, Mộ Thiên Tầm đã quen lắm với việc để bản thân cô độc. Nhưng em xuất hiện, và cho hắn nếm ngon ngọt, thế thì sao hắn có thể nếm lại mùi máu tanh.
Ngoài trách móc Phùng Nghiêu ra, Mộ Thiên Tầm chẳng biết nên làm gì để giải quyết mớ cảm xúc hỗn độn của bản thân. Hắn nhìn em đặt khay cháo trước mặt mình, đè nén cảm xúc điên cuồng muốn vứt tất cả đi.
Hắn không tức em, hắn tức Châu Bách Sơn hơn.
“Mộ thiếu gia ăn chút cháo đi rồi uống thuốc:”
Phùng Nghiêu cố gắng bày ra chất giọng nhỏ nhẹ nhất có thể để dụ dỗ Mộ Thiên Tầm. Nghe như mật rót vào tai dỗ dành con nít vậy. Mộ Thiên Tầm đã lâu rồi mới nghe lại giọng em như thế. Hắn không muốn nói là hắn nhớ đến chết đi sống lại đâu. Phùng Nghiêu rõ ràng không phải người duy nhất dỗ dành hắn nhue thế. Hắn có tiền và xung quanh hắn đầy người muốn dỗ dành hắn, sẵn sàng khen ngợi tâng bốc hắn lên tận mây xanh.
Hắn dư thừa tất cả, chỉ thiếu mỗi em.
Sao Phùng Nghiêu không hiểu điều đó?! Hoặc có chăng em hiểu mà em không muốn đề cập tới.
Phùng Nghiêu bao dung cho Mộ Thiên Tầm quá nhiều. Lần này cũng vậy. Em nào có thể cứng rắn với người đang ốm. Em tự an ủi mình là mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh thôi.
“Mày rời đi đi. Mày là người Châu gia, có liên quan gì đến tao đâu mà ở đây.”
Mộ Thiên Tầm bắt đầu dở giọng lên dỗi. Cảm giác được dỗi người khác thật sự rất vi diệu, tuy nhiên nó chỉ sướng trong trường hợp người kia chịu dỗ mà thôi.
“Tôi ở đây với ngài một đêm, sáng mai tôi phải về rồi.”
Phùng Nghiêu phũ phàng, cũng không dỗ dành Mộ Thiên Tầm nhiều như mọi khi. Câu trả lời của em khiến Mộ Thiên Tầm không mấy hài lòng. Hắn biết em về với Châu Bách Sơn, nấu cơm cho gã đó, chăm sóc gã đó như cái cách mà em từng đối xử với hắn. Nhưng không, hắn không thích. Dẫu hắn biết em xuất phát từ tâm tư thuần khiết trong sáng. Em chả có ý gì với Châu Bách Sơn. Nhưng Châu Bách Sơn thì khác. Từ trong đáy mắt y, Mộ Thiên Tầm có thể nhìn thấy thứ gì đó rất khác.
Châu Bách Sơn đối xử với người hầu nào cũng tốt như Phùng Nghiêu sao?!
Không hề!!!
Đó là lý do vì sao Mộ Thiên Tầm thấy lo lắng. Nếu Châu Bách Chi không hề coi Phùng Nghiêu là đối tượng biến thành nhân tình hay gì đấy thì Châu Bách Sơn lại khác hoàn toàn. Một kẻ thâm trầm mang nhiều suy tính như Châu Bách Sơn gân như là cùng tần số của Mộ Thiên Tầm nên cả hai rất dễ hiểu và châm chọc nhau.
Phùng Nghiêu không quá xinh đẹp hay rạng rỡ, bất quá cái cách em xuất hiện bên đời mỗi người lại trở thành điều mà không một ai có thể chối từ. Em không phải vạn nhân mê, không phải đoá hồng xinh đẹp cần được bảo vệ. Em đơn giản là em mà thôi, lặng lẽ và nhu tình đứng phía sau và mỉm cười. Em sẽ không đòi hỏi, không cầu cạnh, chỉ lặng yên ở đó. Điều này khiến người khác quen thuộc với hơi thở của em đến mức không cách nào thở được nếu thiếu.
Mộ Thiên Tầm cũng vậy và khi nhìn thấy Châu Bách Sơn đang đi vào con đường của mình, hắn lại không muốn.
Mộ Thiên Tầm từ từ nâng bàn tay đang găm kim chuyền nước ăn từng muỗng cháo. Vị cháo mặn mặn nhưng thanh ngọt, đầu bếp năm sao đặc biệt nấu cho hắn. Nhưng hắn không thích, hắn muốn ăn cháo em nấu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...