Thân là người quen, Châu Bách Sơn tất nhiên sẽ đi thăm Mộ Thiên Tầm. Tại một bệnh viện Vip ở nước B, Mộ Thiên Tầm nằm đó một mình. Không thiếu người muốn chăm lo cho hắn, chỉ là hắn không muốn ai động chạm vào mình lúc này. Trên bệnh án bác sĩ ghi Mộ Thiên Tầm bị viêm phổi nặng, nhưng tình hình thực tế thì hắn chỉ cảm nhẹ mà thôi. Mộ Thiên Tầm biết mình điên rồi nên mới xài tới chiêu khổ nhục kế này. Nhưng chẳng phải nó có hiệu quả rõ ràng hay sao.
Phùng Nghiêu đang đứng trước cửa phòng bệnh cùng với cậu chủ của mình, trong tay là một giỏ trái cây tiêu chuẩn đi thăm người bệnh. Tất nhiên Mộ Thiên Tầm không thiếu, có cho hắn cũng không ăn, chỉ là Châu Bách Sơn muốn đem đến để chọc tức hắn mà thôi. Châu Bách Sơn hoàn toàn không vui vẻ gì khi đến thăm Mộ Thiên Tầm, Phùng Nghiêu có thể dễ dàng nhìn ra. Em ậm ự, muốn khuyên cậu chủ mình một chút.
“Cậu chủ, hay là ngài về đi, để tôi vào trong một mình cũng được.”
Phùng Nghiêu không sợ gì chỉ sợ Châu Bách Sơn vào đó chọc cho Mộ Thiên Tầm điên tiết lên. Nói về mồm miệng thì hai người này không ai chịu thua ai rất dễ làm đối phương tức hộc máu. Chính vì thế dưới tình thế Mộ Thiên Tầm đang viêm phổi mà trên bệnh án ghi sắp chết, Phùng Nghiêu thật sự không muốn cho Châu Bách Sơn đi vào chút nào. Châu Bách Sơn phất tay. Y hiểu rõ tính cách của Mộ Thiên Tầm, mười phần là giả vờ, càng không có bệnh gì nghiêm trọng cả. Ngôn Tình Sắc
Mộ Thiên Tầm ở trong phòng bệnh ho khụ khụ mấy tiếng, tiếng ho nghe như đứt ruột đứt gan. Châu Bách Sơn nhếch mép cười khinh bỉ. Xem ra vở kịch này cũng được đầu tư đấy.
Xoạch….
Khi cánh cửa phòng bệnh được đẩy ra, Mộ Thiên Tầm rất mong đó là Phùng Nghiêu với biểu cảm lo lắng cho mình. Nhưng không, đối diện với hắn chỉ có bản mặt chán ngắt ngàn năm không đổi của kẻ thù không đội trời chung Châu Bách Sơn. Phùng Nghiêu cũng có mặt ở đó, chỉ là em bị Châu Bách Sơn che đi.
“Khụ khụ khụ….”
Sắc mặt Mộ Thiên Tầm tái mét. Thật ra hắn đúng là bị ốm thật, cũng tại mấy ngày nay hắn dầm mình trong tuyết. Tuyết rơi to cộng thêm việc hắn nghỉ ngơi không đủ khiến hắn ốm một trận. Không phải viêm phổi, cũng không cần nằm viện nhưng Mộ Thiên Tầm vẫn thích làm to chuyện.
Có nhiều thứ Mộ Thiên Tầm vẫn nắm trong tay quyền kiểm soát. Tỷ như Phùng Nghiêu, em ấy sẽ không bao giờ thay đổi. Nhìn đôi mắt đỏ hoe cùng biểu cảm của Phùng Nghiêu. Em tràn đầy lo lắng nhìn hắn. Đúng như những gì hắn đoán, em sao có thể hết yêu hắn được. Tất cả những gì em làm là giấu hắn tất cả tình cảm. Em nghĩ em làm như thế có thể qua mặt được hắn sao….
Mộ Thiên Tầm cười thầm trong bụng nhưng bên ngoài vẫn không quên diễn ra bộ dáng bệnh nhân sắp chết của mình. Hắn lạnh lùng nhìn Phùng Nghiêu rồi ra lệnh đuổi khách.
“Đi đi… tôi không chào đón các người.”
Nói thế nhưng thật sự không mong em đi chút nào. Nếu em rời đi thật thì hắn phải bày ra cách nào để giữ em lại. Mộ Thiên Tầm không biết. Hắn cũng bối rối sau những gì mình nói. Nhận ra bản thân lỡ lời, Mộ Thiên Tầm sau đó liền im bặt. Không khí lắng đọng không ai nói với ai điều gì.
“Được rồi… nếu Mộ thiếu không chào đón chúng tôi thì tôi cũng không ở lại lâu. Chẳng qua tôi muốn xem bộ dáng sống dở chết dở của anh mà thôi. Mộ thiếu không làm tôi thất vọng. Lúc nào anh cũng bày ra bộ dáng khiến người thương tiếc cả.”
Trước những lời châm chọc của Châu Bách Sơn, Mộ Thiên Tầm vẫn giữ người thái độ bình thản. Hắn nhằm nghiền đôi mắt, riêng bàn tay trong chăn đã run rẩy vì tức. Không thể qua mặt được Châu Bách Sơn là điều nằm trong dự liệu. Thế thì cũng không sao, chỉ cần Phùng Nghiêu tin rằng hắn ốm nặng là được.
“Cậu chủ, Mộ thiếu gia đang ốm mà.”
Cuối cùng vẫn là Phùng Nghiêu lên tiếng hoà giải. Bất kể tình huống nào em đều như thế, đảm nhận vai trò hoà hoãn không khí. Em sợ cậu chủ sẽ nói thêm mấy câu và Mộ Thiên Tầm sẽ nổi sùng lên. Dù sao hắn cũng đang ốm.
Mộ Thiên Tầm thích được em ưu tiên. Ai bỏ hắn phía sau cũng được, chỉ riêng Phùng Nghiêu thì không được. Hắn nhận ra mình si mê điều ấy từ khi Phùng Nghiêu lạnh nhạt với hắn, khi em lúc nào cũng mở miệng cậu chủ cậu chủ. Hắn biết em có nhiều mối bận tâm vương vấn và hắn chỉ là một trong số đó. Em chẳng thể đặt hắn lên hàng đầu.
Khi con người ta ganh tị lại dễ làm ra những việc ngớ ngẩn. Mộ Thiên Tầm bây giờ chính là một ví dụ điển hình. Rõ ràng có rất nhiều người chăm sóc hắn từ chân đến đầu nhưng từ sáng đến giờ hắn như một tên điên chỉ ngóng trông em. Dẫu rằng Phùng Nghiêu lo lắng nhưng em mắc kẹt giữa hắn và Châu Bách Sơn, suy cho cùng em cũng không đặt hắn lên ưu tiên.
Mộ Thiên Tầm cắn răng, nhìn chằm chằm Phùng Nghiêu, nhìn cả Châu Bách Sơn bằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Nếu Mộ Thiên Tầm có thể nổi khùng, hắn chắc chắn sẽ đấm tên đang nhìn mình bằng đôi mắt trêu ngươi kia một đấm.
Hắn ghét Châu Bách Sơn, ghét cả Châu gia bởi họ chiếm cứ vị trí quan trọng trong cuộc đời em. Nếu không có bọn họ, em hẳn đã đặt hắn lên vị trí hàng đầu.
Không cần ốm đau nằm trên giường, hắn sẽ luôn là vị trí ưu tiên. Cơn tức giận của Mộ Thiên Tầm không ngăn được kiềm theo đó là cơn ho đến chóng mặt.
Phùng Nghiêu không đành liền tiến lên vỗ lưng cho hắn. Động tác em nhẹ nhàng đến mức quen thuộc. Mộ Thiên Tầm cười khổ, hắn mà phải rơi vào cái hoàn cảnh đáng thương này hay sao. Nhưng chính hắn lại lưu luyến bàn tay của em đang vỗ về trên lưng hắn.
Mộ Thiên Tầm cảm thấy mình điên lắm rồi, điên nên mới lưu luyến những thứ không nên. Hắn đang để một điểm yếu bên cạnh mình, hắn không nên như thế, không nên để Phùng Nghiêu xâm lấn sâu sắc vào quãng đời mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...