Mộ Thiên Tầm rất ghét cách Châu Bách Chi lấy Phùng Nghiêu ra chọc vào điểm yếu của hắn. Trong phút chốc, lòng nghi ngờ của hắn trỗi dậy mãnh liệt. Mặc dù Phùng Nghiêu liên tục từ chối, nói rằng cả hai chả có quan hệ gì sất, nhưng ai biết được, sau lưng hắn em đã lên giường với tên họ Châu này bao nhiêu lần.
Mộ Thiên Tầm thậm chí còn tự biên tự diễn tưởng tượng ra cái cảnh cả hai quấn quýt trên giường, yêu thương âu yếm với nhau. Hắn bóp mạnh ly trà bên bàn, dùng một ánh mắt cực kì “âu yếm” nhìn Châu Bách Chi.
Châu Bách Chi cười mỉm, đáy mắt loan loan sự giễu cợt và tính toán. Gã nhớ cách đây không lâu, Phùng Nghiêu còn chắc nịch rằng Mộ Thiên Tầm không bao giờ để tâm đến mình, nhưng xem ra lại khác. Chính Châu Bách Chi cũng hiểu quá rõ con người Mộ Thiên Tầm. Hắn thích nhiều thứ, muốn có nhiều thứ, nhưng đồng thời cũng sẽ huỷ hoại những thứ mà hắn không cách nào có được. Có khi, Châu Bách Chi tự hỏi không biết làm người mà Mộ Thiên Tầm ghét hay người hắn sẽ may mắn hơn nữa.
“Đùa thôi.”
Câu nói đó của Châu Bách Chi không xoa dịu được cơn tức giận như lửa địa ngục của Mộ Thiên Tầm. Hắn về căn phòng, nơi quần áo vương vãi và bắt đầu lùng sục khắp nơi như thể tìm kiếm thứ gì đó có giá trị và có thể làm dịu lại cơn giận của hắn.
Một chiếc còng tay. Đây là vật phẩm đặc biệt, thứ duy nhất mà mẹ Mộ Thiên Tầm còn để lại trước khi bà lìa xa cõi đời này. Bà nói nó rất giống hắn, đều là thứ trói buộc cuộc đời của bà. Chiếc còng tay xinh đẹp một cách nguy hiểm, nạm mười mấy viên kim cương đắt giá và quý hiếm.
Mộ Thiên Tầm bỗng nhiên thấy thật buồn cười. Và hắn cười cứ như thể đây là lần cuối cùng trong cuộc đời của hắn có thể cười vậy. Hăn dsi vào căn phòng cuối hành lang, nơi đặt bàn thờ của cha và mẹ mình.
Trong căn phòng âm u và mịt mù, chút ánh sáng le lói từ chiếc đèn nhỏ trên bàn thờ không thể làm ấm không khí lạnh lẽo nơi đây. Đây là cấm địa trong Mộ gia, không một người hầu hay ai dám bước vào đây. Chỉ có vị quản gia gì thỉnh thoảng được Mộ Thiên Tầm cho phép bước vào để dọn dẹp đôi chút.
Trong phòng bốc lên thứ mùi ẩm mốc và quỷ dị như một căn nhà bị bỏ hoang lâu năm, khác hẳn với vẻ ngoài hào nhoáng xa hoa của căn biệt thự.
Tuy nói là bàn thờ nhưng được bố trí cực kì sơ xài. Một cái bàn gỗ, chỉ có duy nhất một hộp tro cốt và hai tấm di ảnh. Gương mặt trong hai tấm di ảnh thật sự mờ đục không thể thấy rõ ngũ quan.
Đó là cha mẹ Mộ Thiên Tầm. Hắn cười khùng khục, đốt cho ba mẹ nén nhang rồi bắt đầu khùng điên tâm sự.
“Mẹ… mẹ thấy gì không? Đây là chiếc còng tay mà mẹ tặng con… xinh lắm đúng chứ? Tiếc là con không tìm được ai kế thừa vị trí con dâu cho mẹ… hì hì….”
“Mẹ… mẹ ghét ông ta lắm đúng không? Con cũng vậy… con cũng ghét ông ta.”
Nhưng so với người cha ngoại tình đâng ghét kia, Mộ Thiên Tầm càng hận mẹ mình hơn. Bà ấy có thể yêu thương hắn hết mực, nhưng cũng có thể hành hạ hắn hết sức, khiến hắn đau đớn không thôi. Bà trao cho hắn nụ cười dịu dàng, sau đó là những đòn roi, những lời sỉ vả, những ánh mắt ngoan độc mà không nên có người mẹ nào trao cho con mình.
Mộ Thiên Tầm biết mẹ mình không yêu mình, nhưng rất hận mình. Trong quá khứ hắn cũng từng thắc mắc bà có mấy phần thật tâm đối với hắn, đối với cái nhà này. Không… không chút nào. Trước ánh nhìn của thiên hạ, bà lúc nào cũng dịu dàng hiền lương, sau đó là bao tâm tư mệt mỏi chất đống.
“Ngài có ghét mẹ mình không?”
Khi nghe Phùng Nghiêu hỏi câu đó, Mộ Thiên Tầm cũng giật mình nhận ra, hắn không quá căm thù bà. Điều hắn muốn chính là sự yêu thương và công nhận từ bố mẹ. Tiếc là cho đến khi họ chết đi, hắn cũng không thể nào có được.
Không ghét, nhưng day dứt cả đời không quên. Trước khi chết, mẹ hắn đã kịp để lại cho Mộ Thiên Tầm vài nhát dao lên người. Hắn đã suýt chết trong trận hoả hoạn năm đó nếu không phải người quản gia kịp thời cứu hắn đi. Vết sẹo sâu trên bắp đùi vẫn còn, Mộ Thiên Tầm cười cười nhìn hũ tro cốt trước mặt.
“Mẹ.. mẹ ghét ba lắm đúng không? Nên con đã trộn chung tro cốt hai người lại với nhau rồi đó. Đời đời kiếp kiếp, hai người sẽ dính chặt lấy nhau. Không bao giờ rời xa…. Ha ha ha…. Ha ha ha….”
Tiếng cười không biết là vui hay buồn của Mộ Thiên Tầm vang vọng khắp căn phòng, thậm chí khiến cả người hầu đứng bên ngoài phải lạnh cả gáy. Họ biết chủ nhân của họ là một người điên. Ai ai cũng cúi thấp đầu, cố quên đi cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Sống ở trong Mộ gia quan trọng nhất là phải biết điều, biết yên lặng và tốt nhất là điếc.
Lão quản gia thở dài thườn thượt, không hiểu sao lại đau lòng quá chừng. Ông đã chứng kiến hết sự cả quá trình lớn lên đầy đau khổ của Mộ Thiên Tầm. Nhưng ông cũng đành bất lực. Sẽ không ai cứu được hắn cả. Nếu Mộ Thiên Tầm sau này có thật sự yêu một ai, thì hắn sẽ kéo người đó xuống địa ngục cùng hắn.
Mộ Thiên Tầm sau khi ra khỏi phòng thì không còn bộ dáng khùng điên nữa. Hắn rút điện thoại gọi cho người quen thuộc.
Đoán xem lần này em có nghe điện thoại của hắn không.
Phùng Nghiêu không nghe.
Mộ Thiên Tầm cười khùng khục, tay lại không ngừng vuốt ve chiếc còng tay, hắn vuốt nó đến bóng loáng sáng trưng và xinh đẹp biết bao nhiêu.
Phùng Nghiêu ấy à… em ấy đã vượt qua khỏi tầm kiểm soát của hắn rồi. Vốn dĩ hắn định nuôi thả em, nhưng không, em không biết điều mà đi quá giới hạn.
Vốn dĩ em không nên lấy thứ đã cho hắn đi mất. Trái tim của em vốn là dành cho hắn, sao hắn chịu được khi em lấy về.
Hắn và mẹ hắn rất giống nhau, đều là kẻ điên mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...