Mộ Thiên Tầm mơ về mẹ của mình. Bà là một người phụ nữ kiểu mẫu, xinh đẹp, giỏi giang và hết mực yêu chồng của mình. Hắn cũng từng nghĩ mình đã có một gia đình hạnh phúc khi thấy bố mẹ yêu thương quấn quýt bên nhau không rời. Nhưng không, mẹ hắn không hạnh phúc dù bà luôn cố tỏ ra mình ổn. Còn cha hắn, một người đàn ông mẫu mực mà hắn luôn ngưỡng mộ lại là kẻ lăng nhăng đến bệnh hoạn.
Mộ Thiên Tầm sẽ không bao giờ có thể quên được giây phút mình mất cả cha lẫn mẹ. Trong ngôi nhà được đắp nặn bằng sự giả tạo phù phiếm xa hoa, mẹ hắn vì không chịu đựng được người chồng tồi tệ của mình mà đã đâm chết ông, bằng một con dao bén nhọn mà bà hay dùng tự làm đau bản thân, ngay trước mặt con trai bà.
Bà đã vừa cười vừa khóc.
“Thiên Tầm, cha con đáng chết. Ông ta chỉ là một con quỷ, ông ta và mẹ sẽ không bao giờ lên được thiên đường. Chúng ta sẽ cùng xuống địa ngục. Con có muốn đi với chúng ta không?”
“Đi với mẹ đi con. Chúng ta sẽ hạnh phúc nơi địa ngục.”
Bà nở nụ cười rất tươi, rạng rỡ với máu của chính chồng mình dính đầy gương mặt. Con dao trên tay lăm lăm nhắm về phía Mộ Thiên Tầm, bà dịu dàng cất tiếng gọi hắn.
“Con không muốn, mẹ ơi….”
Mộ Thiên Tầm rất ít khi khóc, lần đó hắn cũng không khóc. Trên gương mặt non nớt của một đứa trẻ mang theo cảm xúc đau đớn khi nhìn thấy cảnh tang thương của gia đình vốn dĩ hạnh phúc.
“Sao lại không muốn? Thiên Tầm, con vốn là con của cha mẹ. Chúng ta không thể nào bỏ con lại đây được. Đi theo mẹ đi con.”
Người phụ nữ mặc chiếc váy trắng muốt nhưng đã nhuộm đỏ từ lúc nào. Gương mặt vặn vẹo đầy đau đớn. Bà cười mà xấu xí vô kể. Phía sau bà là ngọn lửa từ cây nến vô tình ngã xuống đốt cháy tấm rèm, lửa lan sang cả người cha đang đầm đìa máu. Không biết là ông chết vì mất máu hay chết vì ngọn lửa ấy.
“Mẹ… không….”
Mộ Thiên Tầm bừng tỉnh từ cơn mơ. Mồ hôi thấm ướt cả lưng dù trong phòng vẫn bật máy lạnh. Hắn đã mơ về mẹ. Người mẹ mà hắn yêu quý và luôn mong nhớ. Nhưng từ khi bà chết, hắn chưa từng thấy một khoảnh khắc nào xinh đẹp của bà, chỉ toàn là máu và biển lửa ngập tràn.
“Có lẽ mẹ cũng không còn yêu con nữa, mẹ nhỉ?!”
Bà hận hắn, cũng phải thôi. Vì hắn chính là ràng buộc duy nhất khiến bà phải gắn liền cuộc đời mình với tên khốn nạn đã hủy hoại cuộc đời bà.
Mộ Thiên Tầm vuốt tóc ra sau, nhìn bản thân trong gương. Châu Bách Chi nói đúng thật. Hắn là kẻ không ai yêu. Mẹ hắn, cha hắn, ngay cả những tình nhân ngày ngày xun xoe cũng không ai thật lòng yêu hắn.
Hắn tự hỏi có nên tin vào Phùng Nghiêu hay không. Nhưng trước khi hắn kịp hỏi em và tin em thì em đã bỏ cuộc rồi. Phùng Nghiêu chỉ là con người mong muốn một cuộc sống bình đạm. Việc to gan tày đình nhất mà em làm có lẽ là trao trái tim cho Mộ Thiên Tầm.
Mà có lẽ Phùng Nghiêu cũng thấy vô vọng nên em không đòi hỏi gì. Chỉ lặng lẽ đến rồi lặng lẽ đi.
“Mày làm cái mẹ gì ở đây nữa? Không về đi.”
Châu Bách Chi bắt đầu cằn nhằn khi nhác thấy bóng dáng của Mộ Thiên Tầm đi tới phòng ăn.
“Châu thiếu gia cứ như thế này với khách hoài thế? Sao không thấy cậu nói thế với Lục tiên sinh?”
Lục Đình văn nhã ăn cháo, cười tươi với Mộ Thiên Tầm, bên dưới lại dùng chân vuốt ve lấy chân của Châu Bách Chi.
Mộ Thiên Tầm không cần suy nghĩ nhiều cũng đoán định được chắc chắn đêm qua hai người này đã có một đêm điên loan đảo phụng. Ừ!! Còn hắn thì phải nằm trong phòng với chiếc lưng đau và sự lạnh nhạt từ một tên đầu bếp.
Lục Đình trắng trợn câu dẫn hai người đàn ông đỉnh cấp nước A ngay giữa thanh thiên bạch nhật mà không chút sợ hãi. Phần vì cậu tự tin vào nhan sắc của mình, phần vì cậu tin rằng mình đã nắm giữ được trái tim của kẻ cầm quyền Châu gia.
Mộ Thiên Tầm nhìn bát cháo được người hầu bưng lên, trong lòng liền nổi giận vô cớ.
“Đổi món.”
Hắn không thích ăn bữa sáng kiểu Á, chỉ thích các món Âu. Tiếc là Châu Bách Chi không quan tâm lắm đến đến hắn.
“Ở nhà này không có bữa sáng kiểu Âu đâu. Muốn ăn thứ khác thì cút.”
Mộ Thiên Tầm cười lạnh, tức giận đá bàn cái rầm sau đó đi xuống bếp. Hắn vốn dĩ không quan tâm buổi sáng ăn cái gì lắm, hắn chỉ muốn tìm cớ để tìm Phùng Nghiêu.
Em ở trong nhà bếp không khác mấy khi ở bên hắn. Yên lặng làm việc, tất cả tinh thần đều tập trung vào con dao trên tay. Phùng Nghiêu có đôi mắt rất đẹp, Mộ Thiên Tầm hiếm khi dám nhìn thẳng vào mắt em. Nó chứa đựng cả những tình cảm chan chứa mà em cất giấu. Mộ Thiên Tầm tháy mình không xứng với tình cảm đó. Hắn cũng không có cách đáp trả em. Nhưng hắn cũng không thể vuột mất nó hay trao nó cho kẻ nào khác.
Phùng Nghiêu như một ngọn suối trong lành mà Mộ Thiên Tầm như kẻ hành khất trong sa mạc. Hắn muốn nếm thử hương vị nước mât trong ngọt, để giải toả nỗi khát khao bản thân bấy lâu nay. Nhưng hắn cũng sợ, sợ một khi mình nghiện rồi, không còn em nữa hắn sẽ không thể sống được.
Mộ Thiên Tầm vừa muốn có lại vừa không muốn trao tâm. Hắn ích kỉ cực kì chỉ muốn Phùng Nghiêu đứng phía sau hắn và luôn trung thành nhìn hắn. Chỉ tiếc là em thức tỉnh nhanh quá, em không còn chờ Mộ Thiên Tầm nữa.
“Này… đổi bò bít tết đi….. các người bị gì mà suốt ngày cho ăn cháo bữa sáng thế?”
Mộ Thiên Tầm tựa vào cửa bắt đầu sự vô lý của mình. Có lẽ thấy chưa đủ thu hút, hắn đá chân vào cánh cửa gây nên âm thanh chói tai.
“Mộ thiếu… người chờ một chút, tôi sẽ làm ngay.”
“Ai bảo ông. Bảo Phùng Nghiêu làm rồi đem lên phòng cho tôi.”
“Nhưng mà….”
Phùng Nghiêu trước giờ chỉ nấu món Á, chuyên phục vụ cho Châu Bách Chi, ngay cả đầu bếp trưởng cũng không dám sai bảo. Đầu bếp trưởng khó xử nhìn Phùng Nghiêu. Em cắm cúi làm việc, chỉ khẽ khàn đáp lại
“Vâng ạ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...