Cơn Gió Nào Đưa Ta Về


Quy tắc chơi xì dách tương đối đơn giản, người ngoài nghề so vận may, người trong nghề liều mạng tính bài, nhưng cho dù xác suất chiến thắng là gì đi chăng nữa thì cũng không giống như Kỷ Quỳnh Thù, anh giống như có con mắt có thể nhìn thấu mọi thứ, nói A thì chính là A, nói T thì chính là T.

Loại tình huống này thường được áp dụng trong tình huống đánh bạc trên màn ảnh rộng, hơn nữa, anh thấy tốt thì lấy, nói anh gian lận thì cũng dễ hiểu.

Kỷ Quỳnh Thù mặc dù rất vui, nhưng bị giội nước bẩn thì lại là một chuyện khác: “Không nhìn ra, ông chủ vu khống người khác còn tốt hơn mở sòng bạc.

Tôi còn chưa đụng đến bài, vậy mà các người lại đội cái mũ gian lận lên đầu tôi.”
Ông chú suy nghĩ một lúc, quả thật là vậy, cậu ta mặc dù nhìn giống như người trưởng thành, nhưng bộ dáng vẫn có thể khiến người ta nhìn ra chỉ là một thiếu niên.

Đại Lục không thể so sánh với Ma Cao, tụ tập đánh bạc là phạm pháp, đoán rằng dưới con mắt của rất nhiều cao thủ cậu ta cũng không dám táy máy tay chân.

Nhưng ông chú đã cao hứng: “Tôi cũng không có nói như vậy, tôi chỉ là cảm thấy cậu còn trẻ mà đã lợi hại như thế, muốn cùng cậu đánh cược một ván.”
“Không cần thiết.” Anh cự tuyệt một cách kiên quyết: “Tôi tới nơi này không phải vì thắng tiền đánh bạc, sau này cũng sẽ không đánh bạc, cũng sẽ không để cho ông chủ kéo xuống nước.”
Ông chú không biết chuyện vừa rồi mà Kỷ Quỳnh Thù và Nguyễn Yếm nói, lúc nãy cũng không để ý đến họ, chỉ nhớ ra khi người chia bài ra hiệu cho ông, trong mắt ông ta hiện ra chút nghi ngờ: “Chơi một ván liền muốn bỏ đi, còn trùng hợp thắng tiền?” Ông ta quay đầu nói với người chia bài: “Đi lấy sáu bộ bài mới lại đây.”
Đây là muốn ép họ ở lại.
Kỷ Quỳnh Thù nhíu mày, bây giờ đã hơn mười hai giờ, anh thì không quan trọng, vốn dĩ anh không ngủ được, nhưng Nguyễn Yếm là một đứa trẻ hiền lành, anh biết cuối tuần cô sẽ đi làm những công việc lặt vặt, anh tính toán thời gian cùng ông chủ đánh cược một lần, khẽ thở dài.

Sớm biết mọi chuyện thành ra như vậy thì sẽ không nói nhiều, thắng tiền liền rời khỏi đây.
Kỷ Quỳnh Thù đi đến bàn chia bài, ông chủ không làm nhà cái, người chia bài bắt đầu chia bài.

Kỷ Quỳnh ngăn anh ta lại: “Anh không tin tôi, tôi cũng không tin anh, vì vậy đừng xáo bài.”
Anh hỏi Nguyễn Yếm “Em sẽ xáo bài à?”
Nguyễn Yếm không đi cùng Kỷ Quỳnh Thù, bởi vì Nguyễn Chiêu Chiêu đã chú ý đến cô, cô sợ rằng ông ta sẽ phát hiện mối quan hệ của cô và Kỷ Quỳnh Thù, mặc kệ là ông ta gây sự với Nguyễn Thanh Thanh hay gây sự với Kỷ Quỳnh Thù, đối với Nguyễn Yếm đều rất phiền phức, nên cô chọn đứng một bên.
Nhưng cô rất bối rối, cô cảm thấy mọi thứ đang đi theo hướng không thể kiểm soát, đây là lần thứ hai, dường như cô đang kéo Kỷ Quỳnh Thù vào con đường xấu.
Nhưng cô không thể ngăn cản: “Tôi biết một chút, nhưng không giỏi.”
“Không sao đâu.” Kỷ Quỳnh Thù đẩy tấm thẻ chưa mở cho cô: “Để không ai đổ oan cho tôi nữa.”
Nguyễn Yếm xáo bài rất tệ, loại ra mấy con bài joker đen đỏ xong, sau đó xáo bộ bài, đảo lẫn lộn xong lại xáo thêm hai đến ba lần nữa, kỹ thuật rất vụng về.

Người vây xem thấy nàng chậm chạp liền thúc giục cô làm nhanh hơn nữa, Nguyễn Yếm vẫn không cố làm nhanh hơn.

Hai người nhàn rỗi đứng bên cạnh cũng không vội vàng, chờ đến khi Nguyễn Yếm chia bài xong, Kỷ Quỳnh Thù giơ tay lên: “Để chứng minh mình vô tội, tôi không làm gì cả.”
Nguyễn Yếm ở vị trí người chia bài, cô không hiểu rõ luật chơi lắm, phải làm theo hướng dẫn.

Đầu tiên đưa cho ông chú đầu trọc một thẻ đen, sau đó lại đưa cho Kỷ Quỳnh Thù một thẻ trắng, sau đó quay lại và đưa từng người một một tấm thẻ trắng: “Làm như này đúng chứ?”
Ông chú cười: “Đứa nhỏ này không biết gì, mà cậu cũng dám giao nó làm chuyện này.”
“Ông cũng không phản đối.” Kỷ Quỳnh Thù hiểu rằng ông ta thực sự muốn biết hai người họ có hợp tác cùng nhau hay không, vì vậy ông ta nhìn chằm chằm Nguyễn Yếm, quan sát một cách rất kĩ, nhưng Nguyễn Yếm quả thực là người ngoài ngành, nửa điểm gian lận cũng không làm được: “Chia bài cho tôi, khi nào tôi bảo dừng thì dừng.”
Nguyễn Yếm khịt mũi.

Hai thẻ đầu tiên của anh là K và 4, thẻ thứ ba là 5, bây giờ đã là 19 điểm.


Nguyễn Yếm cảm thấy Kỷ Quỳnh Thù sẽ không bốc nữa: “Anh cần bài nữa không?”
‘’Có.”
Bất ngờ, ông chủ có một con át.

Trừ khi lá bài tiếp theo là quân át hoặc quân 2, xác suất cược 47/307 là quá nhỏ, mặc dù Kỷ Quỳnh Thù đặt cược không lớn nhưng Nguyễn Yếm cảm thấy mình sắp thua rồi: “Tốt….

quá”
Cô choáng váng, quân bài tiếp theo là quân 2 bích.
Thoát chết, xung quanh vang lên tiếng thở dài : “Cậu là cậu bé may mắn.”
Kỷ Quỳnh Thù không quan tâm, giọng điệu rất nhẹ và không chút biểu cảm: “Chia bài.”
Người xem xung quanh ồ lên, những lời thì thầm to hơn trước rất nhiều.
“Còn muốn sao?” 20 điểm, còn muốn lấy bài tiếp đều là kẻ mất trí hoặc là kẻ ngốc, ông chủ rất ngạc nhiên: “Cậu sao vậy, cậu muốn chơi thua để chứng minh mình vô tội sao?
Có một người phụ nữ trung tuổi bên cạnh Kỷ Quỳnh Thù cho rằng cậu không hiểu bèn nhổ nước bọt: “Là một người mới, cậu đã có cơ hội thắng lớn rồi, hãy nghe lời khuyên của dì đi…”
Kỷ Quỳnh Thù cau mày, thật quá ồn ào: “Là át dô, tôi thắng rồi, đừng có chỉ chỉ trỏ trỏ nữa.”
Nguyễn Yếm biết vẻ mặt này của anh cho thấy anh đang rất cáu kỉnh, không dám lơ ​​là, vội vàng đưa bài cho anh ta, vừa mở ra quả nhiên đúng là con át dô.
Kỷ Quỳnh Thù bỏ ngoài tai những lời cảm thán ồn ào, đến lúc này mới đưa tay lên lật úp những lá bài ẩn của ông chú đang ngơ ngác: “Đó là lý do tại sao tôi tiếp tục cần bài.”
Là con 9 thêm con át là 20 điểm.
Nguyễn Yếm cũng sững sờ, cô ngây người nhìn anh, bởi vì cô biết Kỷ Quỳnh Thù khinh thường những thủ đoạn chơi bẩn, cho nên thần thái của Kỷ Quỳnh Thù khiến cô nhìn vào rất ngưỡng mộ.
Phải nói, cốt truyện xoay mình vả mặt này thật tuyệt, Kỷ Quỳnh Thù có cảm giác đạt được thành tựu khi chơi bộ môn này, ánh đèn chiếu vào những biểu cảm sửng sốt, khiến trái tim vốn luôn khắc chế của anh có chút lâng lâng.

Những tràng pháo tay và ngưỡng mộ làm cho anh nở nụ cười tự hào: “Bây giờ các người đã thấy rõ, nếu tôi không mạo hiểm bỏ ra một ngàn thì làm sao thu lại một ngàn được.”
“Không có khả năng, cậu tính bài sao?” Nhưng tính bài cần có thời gian.

Sáu bộ bài là để tăng số lượng tính toán cho người nào muốn tính bài.

Phản ứng của Kỷ Quỳnh Thù rất nhanh, xác suất trúng lại chuẩn.

Ông chú chưa bao giờ gặp trường hợp nào như thế này: “Làm thế nào cậu có thể… cậu đã sử dụng phương pháp nào?”
Kỷ Quỳnh Thù nhún vai, anh rất thích biểu cảm như vậy của người khác.
Tâm tình ông chú có chút suy sụp, mặc dù đã điều hành sòng bạc nhiều năm, nhưng trong lòng chỉ còn lại một ý nghĩ, khát vọng mãnh liệt: “Thêm một lần nữa.”
Kỷ Quỳnh Thù không quan tâm: “Được rồi, dù sao thì anh…”
“Cạch” Có một tiếng vang nhẹ, anh thất thần nhìn con dao găm không vỏ đang bị ném bên cạnh, Nguyễn Yếm nhìn thẳng vào anh, ánh mắt bình tĩnh, đặt đồ vật xuống, Kỷ Quỳnh Thù đã hiểu, cô im lặng không nói gì chỉ ngoan ngoãn, buông dao bước ra khỏi sòng bạc.
Kỷ Quỳnh Thù tỉnh ngộ.
Cảm giác này giống như bị tạt nước vào buổi sáng tỉnh dậy vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ, đặc biệt khó chịu nhưng cũng có thể khiến người ta lập tức trở lại hiện tại.
Anh thề rằng anh sẽ không nghiện, vì anh hiểu quá rõ sự nguy hiểm của cờ bạc, nhưng rõ ràng là anh đã bỏ qua một yếu tố gọi là bầu không khí, nơi ánh đèn mờ, tiếng nói lớn, những con chip và xúc xắc đang xoay vòng trên bàn, và những tấm thẻ chơi được ném trước mặt anh với nhiều âm thanh…
Mọi người đến đây để đánh bạc, vì vậy có vẻ như anh làm theo đám đông là điều tất nhiên.

Ảnh hưởng của một nhóm đối với một cá nhân là vô cùng lớn, Kỷ Quỳnh Thù bị bầu không khí tâng bốc lên vị trí cao.
Nguyễn Yếm đã mang anh đến, cô thậm chí còn không nói được, mọi thứ cô muốn nói đều bị đâm như một mũi kim.
Kỷ Quỳnh Thù hít một hơi thật sâu, anh cần dưỡng khí*, dưới nước dường như anh đang chết ngạt, anh phải tỉnh lại ngay.
dưỡng khí*: kiểu thiếu oxy cần oxy để thở á các bạn.

Thiếu niên ngăn ông chủ chia bài, nụ cười vụt tắt, anh rất bình tĩnh: “Tôi đã nói là không đánh bạc, anh cũng nói chỉ đánh cược 1 ván, dừng lại ở đây đi”.

Ông chủ cố gắng thuyết phục anh: “Cậu lần đầu vào sòng bạc, vận may quá tốt.

Cậu sinh ra rất thích hợp với sòng bạc.

Không chơi thì thật đáng tiếc.”
“Không đáng tiếc.” Kỷ Quỳnh Thù hối hận đã muộn.

“Người bán ma túy không hít ma túy, mở sòng bạc không đánh bạc, đạo lý này ông không biết sao?”
Sớm biết chuyện này, anh vừa rồi nên thua, còn cái gọi là ánh đèn sân khấu? Thật ra, người mới vào sòng bạc thắng ngay lần đầu còn đáng sợ người thua ngay từ đầu, có thể tình ngộ sau khi thua 30.0000-50.000 tệ, nhưng với người mới tới liền thắng, lại thắng lớn nữa, thì nguy cơ bị phá hủy cũng rất lớn, có khi cửa nát nhà tan cũng không thoát ra được.

Kỷ Quỳnh Thù cũng chỉ là cậu thiếu niên 17 tuổi, bị thổi phồng lên, anh đối với bản thân quá mức tự tin.
Hiện tại Kỷ Quỳnh Thù thắng hay bại hoàn toàn đau lòng, trong đầu anh hiện lên vẻ chán ghét của Yếm Yếm, anh nói chỉ đánh cược thử xem, hiện tại đã phạm lỗi, cô gái nhỏ đã tức giận, làm sao dỗ cô bé đây? Anh có thể quỳ xuống để đổi lấy sự tha thứ của cô.
Nghĩ đến đây, không còn tâm trạng hay thành tựu thắng cuộc nữa, hiện tại chỉ lo lắng không có cách nào dỗ Nguyễn Yếm.
Ông chủ gật đầu, trong lòng đang lo lắng, lúc này mới tỉnh ngộ: “Ta có thể không cùng cậu chơi, nhưng cậu rất có năng khiếu, không kiếm ít tiền thật sự đáng tiếc.”
Anh không muốn làm giao dịch với ông chủ nên che giấu ý nghĩ của mình, thu lại dao găm, ôm hết bạc đi vòng qua bàn chơi game đến quầy lễ tân đổi tiền, trước khi rời đi, anh thoáng nhìn thấy Nguyễn Chiêu Chiêu nhìn thẳng vào chi phiếu của mình, trong lòng cười nhạo nói nhỏ với hắn: “Ông cảm thấy một đứa trẻ chưa trưởng thành có năng lực trả cho ông được 2 vạn sẽ thực sự cảm thấy hiếm lạ 1 vạn tệ của ông sao?”
Hai vạn tệ vào năm 2013 là khái niệm gì?
Kỷ Quỳnh Thù rất tự cao tự đại về gia thế của mình, kiểu người đó chỉ được nuôi dưỡng bởi một gia đình nề nếp gia giáo, không thể che giấu hay giả vờ được.

Một gia đình như thế làm sao để con cái đi đánh bạc.
Chỉ là ông chủ theo dõi các con bạc quá nhiều, ông ta đã có định kiến ​​và cảm thấy Kỷ Quỳnh Thù là một kẻ biến chất, có bao nhiêu người nói với ông ta rằng họ chỉ đánh chơi thôi sau này không đánh nữa, nhưng mấy ai làm được điều đó?
Một lần chơi liền thắng, rút ra một cách sạch sẽ lưu loát, Kỷ Quỳnh Thù là người duy nhất.
Chao ôi, thường đi dạo bên bờ sông sao có thể không ướt giày..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận