Cơn Gió Lớn Có Chốn Quay Về


Trong khi Kiêu Vương điện hạ bận cợt nhả phụ giúp người trong lòng xem bệnh dưới chân núi, thì ở trên núi Cao Lâm đã thành công cạy được miệng Trì Đằng.
"Mộc Triệt...!Mộc Triệt cực kỳ xảo quyệt, cũng không tin tưởng bất kỳ ai, bao gồm cả ta."
Hắn ta hấp hối cung khai.
Tây Nam thịnh hành vu y cổ thuật, về vấn đề này trước nay triều đình luôn mang thái độ chèn ép diệt trừ, chỉ khác ở mức độ khi thì thả lòng lúc lại siết chặt, nhưng dù là ở thời điểm quản lý lỏng lẻo nhất thì cổ sư vẫn không có cách nào quang minh chính đại đi trên đường lớn, mà Mộc Triệt lại sinh trưởng trong một thôn xóm hành nghề vu cổ vĩnh viễn không được bước ra ngoài ánh sáng như thế.
"Năm đó triều đình phái trọng binh trấn áp, cả thôn bị bao vây giết thảm, Mộc Triệt may mắn trốn thoát được ra ngoài.

Một mình gã đi bộ xuyên qua khu rừng bên ngoài thành Thúy Lệ, lại từ thành Bắc Ninh theo thương thuyền một đường đi hướng Nam Dương rồi không biết bằng cách nào mà liên hệ được với giáo chủ Bạch Phúc giáo đang sống lưu vong ở đó."
Hắn am hiểu chế cổ, lại biết dùng lời lẽ mê hoặc lòng người nên tốc độ phát triển giáo chúng hơn hẳn những kẻ khác, cũng bởi vậy mà được giáo chủ tiền nhiệm thưởng thức rồi nhanh chóng trèo lên địa vị cao trong giáo.
"Mộc Triệt căm hận triều đình thấu xương."
Nhưng hận ý này không thời thời khắc khắc biểu lộ ra ngoài như người thường, cũng không gào rống khăng khăng phải báo thù cho cha mẹ dòng tộc mà luôn yên lặng giấu kín vào trong xương cốt.

Gã tựa như một con rắn độc lẩn trốn trong những tòa thành vùng biên thùy trời cao hoàng đế xa, ngày qua ngày chậm rãi gặm nhấm căn cơ Đại Diễm, hoặc giống như một mảng nấm mốc dần dần xâm nhiễm cả một vùng trời vốn nên xanh thẳm.
Nếu lời khai của Trì Đằng không phóng đại quá trớn thì số lượng đệ tử Bạch Phúc giáo hiện tại ở vùng Tây Nam, thậm chí trên toàn Đại Diễm đã vượt lên trên con số triều đình dự đoán rất nhiều, nhưng cụ thể là hơn bao nhiêu thì chính Trì Đằng cũng không nắm rõ.

Những năm gần đây, nhiệm vụ chính Bạch Phúc giáo giao cho hắn ta, một là phụ trách kiếm tiền, hai là huấn luyện một "đội quân hoàn mỹ"...!Đúng là có cố gắng, tự nhận là đạt thành quả lớn lao lúc nào cũng có thể đi theo giáo chủ đánh lên phía bắc cướp ngôi vua, nhưng cuối cùng vẫn bị Lương Thú san bằng trong một đêm, có thể thấy thật ra cũng không hoàn mỹ cho lắm.
Vũ lực của Bạch Phúc so với quân đội do Lương Thú suất lĩnh thật ra không đáng nhắc tới, cho nên mới nói, tà giáo xưa nay đều trăm cái như một, không mạnh mẽ gì cho cam, chủ yếu đáng ghê tởm ở chỗ rất biết cách lừa gạt khống chế bá tánh vô tội.
Cao Lâm hỏi: "Mộc Triệt có thê tử hay tình nhân gì không?"
Trì Đằng lắc đầu: "Không có, mặc dù gã nhận nuôi Ô Mông huynh muội nhưng cũng không xem bọn họ là con nuôi, chỉ là hai công cụ đắc lực mà thôi."
"Bức tranh treo trên tường kia không phải thê tử của hắn sao?"
"Không phải."
Nữ tử trên bức tranh tên Doanh Ngọc Nhan, là nhân vật trong một câu chuyện xảy ra khoảng ba mươi năm về trước.


Năm ấy Mộc Triệt mới mười tám tuổi vừa từ Nam Dương trở về Đại Diễm, phụng mệnh giáo chủ đương nhiệm đi thành Tần Lăng chiêu mộ giáo chúng, sau đó không cẩn thận bị triều bình phát hiện nên bị quan quân đuổi bắt.

Mộc Triệt hốt hoảng chạy vào một tòa thanh lâu rồi được một kỹ nữ cứu, trốn trong gian Xuân Hương Các đó khoảng nửa tháng.
Trong nửa tháng này có lẽ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó, hoặc cuối cùng không có gì cả, nhưng chuyện hiển nhiên là Mộc Triệt động tâm với Doanh Ngọc Nhan.

Có điều lúc ấy an ninh trong thành đang siết chặt, gã không dám ở lại lâu, hơn nữa Doanh Ngọc Nhan là danh kỹ đang được người người săn đón, tú bà chắc chắn không thả người, dù có dâng lên núi vàng núi bạc cũng không cho chuộc.

Mộc Triệt tạm thời không đủ tiền chuộc thân cho nàng nên chỉ có thể tạm thời rời khỏi thành Tần Lăng, tính toán chờ cơ hội quay lại.
"Nhưng sau một năm gã quay trở về thì cô kỹ nữ kia không còn ở thành Tần Lăng nữa, nghe nói đã tự mình chuộc thân."
"Mộc Triệt không tìm được nàng sao?"
"Không có, gã tìm kiếm rất lâu nhưng vẫn không tìm được, mãi đến mười ba năm trước gã đưa về nhà một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi có gương mặt giống người trong tranh như đúc.

Chúng ta đoán có lẽ đó là con trai của Doanh Ngọc Nhan."
"Phượng Tiểu Kim?"
"Đúng là hắn."
Lúc đó bệnh tình của Phượng Tiểu Kim đã rất nghiêm trọng, tất cả đại phu đều nói nên chuẩn bị sẵn hậu sự đi.

Thế mà Mộc Triệt lại dám dùng cổ thuật kéo hắn từ quỷ môn quan trở về, giữ được mạng cũng giữ luôn dung nhan thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, nhiều năm trôi qua mà ngũ quan chưa từng thay đổi.
Trì Đằng tiếp tục nói: "Mộc Triệt mời cho hắn võ sư tốt nhất, cũng cho hắn địa vị độc nhất vô nhị trong Bạch Phúc giáo, nhưng dường như Phượng Tiểu Kim không hề hứng thú với thứ gì cả.

Nhiều năm trôi qua, hắn cũng chỉ có quan hệ thân thiết một chút với huynh muội Ô Mông, hắn nhìn hai người kia lớn lên."
Cao Lâm lại hỏi: "Bạch Phúc giáo có quan hệ gì tới vụ án diệt môn Đàm phủ ở vương thành không?"

Trì Đằng không hiểu: "Đàm phủ nào? Ta không biết."
"Thôi, nói qua chuyện quỷ đồng tử đi." Cao Lâm cầm roi dài trong tay nhịp nhịp, "Nuôi tổng cộng bao nhiêu con?"
Trì Đằng đáp: "Hai ngàn."
Thời gian của hai ngàn đứa trẻ ngây thơ vô tội bị đóng đinh ở độ tuổi vô lo vô nghĩ nhất, Khổ Hựu đứng một bên nghĩ đến chuyện này liền hận không thể lập tức lôi đám người kia ra thiên đao vạn quả.
Có lẽ chính Trì Đằng cũng biết tội ác này thật sự quá hung tàn ghê rợn nên vội vàng nói: "Ta không phụ trách việc đó, cũng không biết dùng cổ thuật, tất cả đều do Mộc Triệt gây nên."
"Vì sao phải nóng lòng thả quỷ đồng tử ra?" Cao Lâm tiếp tục hỏi, "Đáng ra các ngươi nên biết mấy đứa nhỏ kia không phải đối thủ của quân đội, lại còn chọn trúng thời điểm Vương gia đang có mặt." Nếu chỉ vì mục đích khiêu khích ghê tởm đối thủ thì cái giá phải trả cũng hơi cao rồi.
Trì Đằng thở hồng hộc đáp: "Bởi vì, bởi vì Mộc Triệt muốn dụ quân đội tiến vào rừng sâu."
......
Trên con đường núi trải đầy ánh sao trăng bàng bạc, một tay Lương Thú nắm dây cương, tay kia ôm tiên ngủ đang gà gật ngồi trong lòng chầm chậm chạy về doanh trại.

Ngày mai phải tiếp tục xử lý một núi quân vụ nên hôm nay xem như ngày nghỉ hiếm hoi hắn tự thưởng cho chính mình, đương nhiên muốn kéo khoảng thời gian này ra càng dài càng tốt.
"Ưm..." Liễu Huyền An bị hắn lắc lư đến tỉnh, rất không vừa lòng giãy giụa một chút, suýt nữa tự giãy cho mình rơi khỏi lưng ngựa.
Lương Thú vội vàng giữ người ngồi thẳng lại: "Ngươi cũng ỷ có ta ngồi sau quá nhỉ."
"Thật ra không phải." Liễu Huyền An mơ màng trả lời, "Không có Vương gia ta vẫn ngủ."
"Nếu ngã xuống thật thì biết làm sao?"
"Ngã thì ngã thôi."
"..."
Đối mặt với đa số vấn đề, tiên ngủ luôn là "thế này cũng được, thế kia cũng được", dù là ngã từ trên lưng ngựa xuống đất cũng được, chỉ duy nhất thời điểm đối mặt với lời chào hàng của Kiêu Vương điện hạ mới sinh lòng nhút nhát không "được" cho lắm —— Kỳ thật y cũng muốn thử một chút, nhưng nhớ lại cảnh tượng trong mơ bị bọc trong tầng tầng ẩm ướt cùng với cánh tay mỏi nhừ trên giường dạo nọ, liền cảm thấy tạm thời không được thì hơn, thật sự quá mệt.

Như bây giờ vẫn rất thoải mái, thêm nữa đại ca cũng đang ở ngay đây.
"Đại ca ngươi thì liên quan gì, hắn đâu có ở cùng tòa nhà với chúng ta."
"Ngươi không được nhắc chuyện này nữa."

Lương Thú càng muốn nhắc, không chỉ nhắc mà còn đùa giỡn cợt nhả cho tiên ngủ liên tục thở dài, cuối cùng phải giơ chân tự giác đá vào bụng ngựa lủi nhanh như chớp về doanh trại.
"Vương gia." Một phó quan ở bên đường chờ hắn, "Cao phó tướng đã thẩm tra Trì Đằng xong rồi."
"Kết quả thế nào?"
"Thu hoạch rất khá."
Nếu đã rất khá, Liễu Huyền An cũng cùng đi xem thử.

Y lật một xấp khẩu cung dày cộp, nói: "Tuy Trì Đằng nói mình hoàn toàn không biết gì về vụ án diệt môn Đàm phủ nhưng ta vẫn cảm thấy phỏng đoán của chúng ta không sai đâu, hơn nữa còn vừa vặn khớp với đoạn chuyện cũ này."
Sau khi Mộc Triệt rời khỏi thành Tần Lăng, Doanh Ngọc Nhan gặp gỡ Đàm Hiểu Chung, hai người có con rồi Doanh Ngọc Nhan phải tự chuộc thân cho mình.

Nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó, nàng không thể thuận lợi đi vương thành tìm tình lang nương tựa, ôm theo đứa con mới sinh không thể tự làm việc nuôi sống mình nên chỉ có thể gả cho lão già bán đậu bạo lực kia.
Sau khi Doanh Ngọc Nhan chết vì bệnh tật, Phượng Tiểu Kim tám tuổi giết lão già bán đậu hũ rồi lưu lạc bên ngoài hai năm, được trùm thổ phỉ nhặt về làm con nuôi.

Hắn đợi ở vùng Đông Nam khoảng bốn năm năm, cướp được mớ tài sản cứu tế từ tay Đàm Hiểu Chung, sau đó xảy ra án diệt môn.
"Phượng Tiểu Kim không thừa nhận mình đã giết cả nhà Đàm đại nhân, " Liễu Huyền An đoán, "Vậy chuyện kia có thể là do Mộc Triệt làm? Với trình độ mê luyến Doanh Ngọc Nhan của gã, nhất định phải hận Đàm đại nhân thấu xương."
Lương Thú gật đầu: "Có thể lắm." Mấy năm nay hắn luôn theo đuổi vụ án kia nên đã thuộc làu làu lý lịch của Đàm Hiểu Chung.

Hai mươi chín năm trước đệ tử Đàm gia đúng là từng đi du học ở thành Tần Lăng.
Liễu Huyền An tiếp tục xem khẩu cung, ngạc nhiên hỏi: "Trong rừng rậm còn có một bộ tộc đang sinh sống?"
Cao Lâm nói: "Trì Đằng đã khai như vậy, hắn nói Mộc Triệt thả quỷ đồng tử ra chính là để dụ chúng ta mang quân đội thâm nhập vào rừng."
Phiến rừng rậm này vì chướng khí quá nặng nên luôn được Mộc Triệt dùng để giấu tài sản vàng bạc.

Tuy quân đồn trú ở ngay trước mũi nhưng gã biết chắc đây là nơi tuyệt đối an toàn —— Mà đúng là như vậy thật, hơn mười năm trôi qua trong rừng vẫn sóng êm gió lặng.
Nhưng khoảng ba năm trước tài bảo cất giấu trong rừng lại biến mất chỉ trong một đêm! Sườn tây bìa rừng là doanh trại quân đội Đại Diễm, cơ quan vào cửa ở sườn đông không có dấu vết xâm nhập, hai sườn nam bắc lại là rừng rậm khôn cùng, theo lý thuyết không thể xảy ra trường hợp vàng bạc bốc hơi như sương sớm thế này được.

Vì chuyện này mà Mộc Triệt cực kỳ giận dữ, đích thân dẫn người vào rừng đòi lại tài sản, cuối cùng phát hiện ra tung tích một bộ tộc sinh sống ở sườn rừng phía nam.
"Bọn họ giao đấu trong thời gian ngắn, công phu đối phương cực cao nên Mộc Triệt chẳng những không đòi lại được tiền mà còn bị đánh gãy một tay."

Liễu Huyền An nói: "Cho nên Mộc Triệt mới chọn thời điểm Vương gia có mặt ở đây mà thả quỷ đồng tử ra." Quân đội không có khả năng bỏ mặc đám đồng cổ quỷ dị này, cũng không ai dám chắc trong rừng còn giấu bao nhiêu con.

Muốn biết rõ ràng chỉ có thể đưa quân đội vào rừng khai phá, như vậy bộ tộc trốn trong rừng kia cũng sẽ không thể ẩn nấp được nữa.
"Vô luận là chúng hay đối phương tổn thất, đối với Mộc Triệt đều là lợi thế." Cao Lâm nói, "Dù sao mấy đứa nhỏ kia chỉ là một nước cờ không mấy quan trọng."
Thế nhưng nước cờ này trước mắt đã vô dụng rồi.
Vào một buổi chạng vạng nọ, Trì Đằng bị binh sĩ áp giải đứng giữa đất rừng dùng một chiếc sáo ngọc đặc chế thổi lên.
Tiếng sáo ngân nga kéo dài như gió cuốn qua rừng, kéo về một mảnh tiếng vang sàn sạt lạo xạo.
Liễu Huyền An đứng một bên hết sức tập trung lắng nghe tiếng sáo uyển chuyển.
Liễu Huyền Triệt hỏi: "Bọn họ dùng thứ này để huấn luyện quỷ đồng tử à?"
Liễu Huyền An đáp: "Ừm."
Xa xa vang lên tiếng quân lệnh yếu ớt.
Vô số quỷ đồng tử nhảy ra từ bốn phương tám hướng cùng tiến về nơi phát ra tiếng sáo.
Sắc mặt Trì Đằng trắng bệch, ngón tay run rẩy thi thoảng còn thổi sai nhịp nhạc.
Cao Lâm khẽ nhắm mắt lại, nghiến răng hạ lệnh: "Giết!"
Từng mũi tên châm lửa vèo vèo cắt qua nền trời đêm.
Tiếng la hét thảm thiết hòa lẫn với mùi da thịt cháy khét chìm giữa một khoảng rừng bị thiêu đốt.

Những quả cầu lửa cháy rừng rực lăn lộn khắp nơi, là khung cảnh tưởng như chỉ tồn tại dưới địa ngục.
Cuối cùng là một cơn mưa to bao phủ khắp núi đồi.
Sau khi mưa tạnh, thôn dân bá tánh dưới chân núi tự phát may rất nhiều y phục trẻ em màu sắc sặc sỡ rồi treo lên cây, mỗi khi có cơn gió thổi qua, nhìn xa tựa như một đoàn trẻ em gái hoạt bát đáng yêu đang vui vẻ ca múa.
Thường Tiểu Thu nhìn khoảng đất rừng cháy đen, hỏi: "Tương lai nơi này hẳn sẽ nở đầy hoa nhỉ?"
A Ninh gật đầu, cực kỳ chắc chắn: "Nhất định rồi."
Thường Tiểu Thu ôm kiếm dựa vào thân cây, gương mặt rũ xuống mang chút dáng vẻ của Lương Thú.
"Ừ, vậy là tốt rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận