Cơn Gió Lớn Có Chốn Quay Về


Liễu Huyền An vẫn căng tai chờ nghe Lương Thú giải thích đi đường nào, hắn lại quay đầu hỏi Thường Tiểu Thu: "Ngươi có biết ít nhiều gì về Triệu Tương hoặc những người dự tiệc đêm nay không?"
"Hiểu biết?" Thường Tiểu Thu nghỉ một lúc mới miễn cưỡng lấy lại suy nghĩ, đáp, "Ta vốn không biết chút gì về Triệu Tương, trước kia gã chỉ toàn liên hệ với mình cha ta.

Thế nhưng suốt một đường ở chung này ta luôn cố ý tiếp cận cho nên biết được chút ít nội tình của Thự Quang Môn.

Người này thật ra là một con bạc nên đã sớm nướng sạch gia sản trong nhà rồi, trên chiếu bạc gặp phải mấy tên tà giáo nên mới bị lôi kéo dụ dỗ."
Về phần những kẻ thuộc môn phái khác dự tiệc tối nay, tuy Thường Tiểu Thu nói biết mặt phần lớn nhưng lại không quá quen thuộc, cậu ta nói: "Chỉ có vị đại thúc mặc áo xanh tên Tống Trường Sinh là từng đến nhà ta uống rượu hai lần, tính ra cũng có chút giao tình.

Hắn là chú kiếm sư nổi tiếng ở Trung nguyên, không biết vì sao lại đi theo Bạch Phúc giáo nữa."
Thời điểm tất cả mọi người đều gỡ mặt nạ, Thường Tiểu Thu phát hiện Tống Trường Sinh cũng ở trong phòng đã cực kỳ kinh ngạc nên không nhịn được mà nhìn hắn thêm mấy lần, nhưng Tống Trường Sinh lại làm như không quen biết, ngay cả một ánh mắt cũng không đáp lại, chỉ mải hô hào rồi uống rượu.
"Những người tin vào tà giáo đều như vậy cả." Thường Tiểu Thu nói, "Trong mắt trong lòng chỉ còn mỗi Thánh nữ được Phật Mẫu gửi hồn kia, không còn nhận ra thân bằng quyến thuộc gì nữa."
Lương Thú nói: "Cuồng tín đến phát điên ngược lại tiện cho chúng ta."
Liễu Huyền An hỏi: "Tiện chuyện gì?"
"Tiện cho chúng ta quan minh chính đại lên núi." Lương Thú phân phó vài câu cho Thường Tiểu Thu, thiếu niên nghe xong vạn phần khiếp sợ, sau đó lại dần dần mừng rỡ hưng phấn không thôi, hỏi: "Là như vậy sao?"
Lương Thú gật đầu: "Là thế đấy.

Thời gian không còn sớm nữa, ngươi lập tức quay về khách điếm để tránh làm Triệu Tương nghi ngờ đi, quan sát nhiều ngày nhiều đêm rồi, những chuyện cần hiểu đã hiểu, hành động thông minh một chút."
"Vâng!" Thường Tiểu Thu nói, "Ta lập tức về ngay."
Liễu Huyền An cũng hiểu phương pháp lên núi này rất khả thi, ít nhất là khả thi hơn đi đường nhỏ.

Chờ Thường Tiểu Thu đi khuất, y đứng dậy khỏi lòng Lương Thú, đang chuẩn bị phân tích tỉ mỉ kế hoạch lại một lần, ngoài viện lại vang lên tiếng bước chân thình thịch, sau đó Thường Tiểu Thu xuất hiện ngoài cửa lần thứ hai, miệng thở hồng hộc, không nói chuyện cũng không bước vào nhà, chỉ mang vẻ mặt nghi hoặc hoảng hốt nhìn vào trong.
"Thường thiếu tiêu đầu còn có việc gì à?"
"...!Không, không có." Thường Tiểu Thu do dự đáp.
Sự tình kỳ thật là thế này, cậu ta vừa bước ra đến cửa, bị gió lạnh thổi nửa ngày mới tỉnh táo trở lại, bắt đầu cảm thấy cảnh tượng mình vừa thấy không quá đúng.


Về phần cụ thể không đúng ở chỗ nào, lúc nãy lúc mọi người trao đổi kế hoạch, hình như Liễu thần y luôn ngồi trong lòng Kiêu Vương điện hạ thì phải?
Thường Tiểu Thu bị hình ảnh thân mật hiện rõ mồn một kia làm sợ đến ngây người, phản ứng đầu tiên là cho rằng mình uống rượu pha máu sinh ra chứng hoang tưởng mất rồi.

Cậu ta trăm triệu lần không tin chuyện kia có thể phát sinh cho nên phải chạy về tận mắt chứng thực một phen, nhưng rồi không thấy được gì hết —— Kiêu Vương điện hạ đang ngồi trên bàn uống trà, Liễu thần y thì quy củ đứng bên cạnh.
Cậu ta khẩn thiết mở lời: "Liễu đại phu, hình như ta hơi bị hoa mắt, còn bị ảo giác không khống chế được."
Liễu Huyền An liền đi tìm chút thuốc an thần, Thường Tiểu Thu nuốt một viên tại chỗ, lại nhìn sang Kiêu Vương điện hạ và Liễu thần y, trong sạch, quy củ, cho nên vừa rồi nhất định là bản thân có vấn đề, thế là lập tức ném chuyện hoang đường này ra sau đầu, trở về khách điếm tập trung làm tròn chức trách nằm vùng.
Triệu Tương không vì chuyện chủ động tháo mặt nạ mà khó dễ gì cậu ta, ngược lại còn tặng mấy câu khen ngợi.

Bởi vì hôm đó hành vi lỗ mãng xông lên đầu của Thường Tiểu Thu không hiểu sao lại giành được ấn tượng tốt trước mặt Dương thánh sử khiến cho địa vị Thự Quang Môn trên giang hồ cũng tăng lên mấy bậc.

Triệu Tương lập tức sửa lại thái độ có lệ không kiên nhẫn trước kia, chủ động đưa ra yêu cầu muốn dẫn Thường Tiểu Thu lên núi.
Thời gian trôi nhanh đến ngày mười chín tháng Chạp, một ngày trước ngày hẹn diện kiến Thánh nữ.
Lương Thú hỏi: "Ngươi có muốn lên núi không?"
Liễu Huyền An thoáng kinh ngạc vì không nghĩ mình có thể đi cùng, nhưng bây giờ Lương Thú nói ra, vậy đi cũng được.
Ngày mai lên núi cũng được, hôm nay lẻn vào khách điếm cũng được luôn.
Triệu Tương chỉ dẫn theo năm tên đệ tử đi đến thành Độ Nha, không biết lý do là không muốn quá nổi bật gây chú ý hay là đã nướng hết tiền vào chiếu bạc rồi nên không nuôi được nhiều hạ nhân nữa.

Đêm đã về khuya, gã tắt đèn lên giường, đang muốn chợp mắt nghỉ ngơi thì màn giường đột nhiên hơi động đậy.
Người hành tẩu giang hồ đương nhiên phải đề cao cảnh giác, huống chi Triệu Tương ít nhiều gì cũng được xưng là cao thủ, gã lập tức nhận ra dị thường từ luồng gió vốn không nên xuất hiện kia, thò tay xuống gối đầu chuẩn bị rút kiếm nhưng đã muộn một bước.

Cơn đau nhức từ sau gáy truyền đến làm gã trợn mắt tức giận vì có người dám đánh lén mình, giãy giụa nâng người dậy, chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng lạnh lùng tựa như ngôi sao cô độc treo cao trên nền trời đêm.
Lương Thú nâng tay đánh thêm một chưởng khiến gã hoàn toàn bất tỉnh.

Cùng lúc đó Cao Lâm đã mang theo vài ngự tiền thị vệ giải quyết sạch sẽ năm người còn lại.


Ánh đèn trong phòng một lần nữa sáng lên, Liễu Huyền An lấy mặt nạ dịch dung từ trong ngực áo, Thường Tiểu Thu cũng từ phòng cách vách bước vào bắt gặp thần y đang bày công cụ lên bàn, còn tưởng y định dịch dung cho Vương gia, không ngờ thực tế lại là ngược lại.
Lương Thú ra lệnh: "Ngẩng đầu lên chút nữa."
Liễu Huyền An nghe lời làm theo, nâng đầu lên nhắm mắt lại, hàng mi cong dài như vẽ bằng bút mực rung rinh.

Mỹ nhân dưới ánh đèn càng đẹp đến câu hồn đoạt phách —— chỉ đoạt mỗi hồn Kiêu Vương điện hạ, bởi vì hắn không cho phép người ngoài xem.

Lương Thú bị đoạt hồn vẫn vui vẻ hưởng thụ giữ chặt cằm y, xuống tay càng nhẹ nhàng chậm chạp.

Một Kiêu Vương điện hạ cẩn thận tỉ mỉ như vậy làm cho thiếu niên đứng bên cạnh nhìn đến ngẩn người, cuối cùng bị Cao Lâm vỗ một cái cho tỉnh lại.
"Úi, ta..."
"Ta ngươi cái gì." Cao Lâm nắm vai cậu ta, "Đi chuẩn bị đi, tình hình trên núi ra sao còn chưa biết, phải lưu ý nhiều hơn nữa."
Thường Tiểu Thu gật đầu, qua một lúc vẫn không nhịn được hỏi: "Cao phó tướng, Vương gia dịch dung lên núi còn mang theo Liễu thần y làm gì?"
Cao Lâm nghiêm nghị trả lời, lỡ như phát sinh xung đột xô xát, có người bị thương, chẳng lẽ không cần đại phu có mặt trị liệu à?
Thường Tiểu Thu: "Cần chứ."
Cao Lâm: "Thế thì đúng rồi."
Cứ như vậy mà xoay cho đứa nhỏ lú theo.
Trời còn chưa sáng hẳn, Lương Thú và Liễu Huyền An đã tự dịch dung xong, giả dạng thành Triệu Tương và một đệ tử Thự Quang Môn.

Bọn họ ở trong phòng đợi không bao lâu đã có người đến gõ cửa.
"Triệu chưởng môn, Thường thiếu tiêu đầu, mời đi theo ta."
Nắng sớm mờ mờ, thành Độ Nha còn đang nửa tỉnh nửa mê, ngã tư đường yên ắng, chỉ có năm chiếc xe ngựa rất lớn đứng chờ ngoài thành, mỗi chiếc xe chở gần mười người.

Lương Thú leo lên một trong số đó, người trong xe thấy thế liền không vui hỏi: "Triệu chưởng môn, chúng ta đều đi có một mình, ngài dẫn theo tùy tùng làm gì?"

Lương Thú chỉ vào cổ họng mình rồi ho khan mấy tiếng.

Thường Tiểu Thu ở bên cạnh giải thích: "Lý chưởng môn, Triệu thúc thúc bị nhiễm phong hàn không tiện mở miệng, lo lắng đến lúc diện kiến Thánh nữ bị hỏi chuyện nên mới dẫn theo một gã tâm phúc khôn ngoan biết nhìn ánh mắt, hoàn toàn là sự cố, không phải tự cao tự đại gì."
Đối phương "xùy" một tiếng rồi không nói nữa, miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này.
Xe ngựa lắc lư di chuyển, người bên trong đều tự động nắm chặt tay vịn.

Tống Trường Sinh cũng ở trong chiếc xe này, ngày trước Liễu Huyền An từng nghe đại ca kể chuyện rằng Trung nguyên đúng là có một chú kiếm sư như vậy, vô số danh kiếm trong thiên hạ đều ra đời từ bàn tay hắn.

Một người không thiếu tiền tài cũng chẳng thiếu danh dự, tuổi còn trẻ lại thân cường thể kiện, rốt cuộc vì sao phải gia nhập tà giáo?
Đi được nửa đường, có người tươi cười muốn đến gần bắt chuyện, kết quả vừa gọi một tiếng "Tống tiên sinh" đã nhận được một câu lạnh như băng của đối phương: "Thăm viếng Thánh nữ sao lại cợt nhả như vậy", mặt nóng áp mông lạnh rất không xong, chỉ đành ngượng ngùng câm miệng.
Cuối cùng xe ngựa dừng dưới chân núi, sau đó phải đi bộ leo lên.

Người bình thường muốn leo hẳn phải tốn vài ba canh giờ, nhưng đối với đám võ lâm nhân sĩ mà nói, đường núi gập ghềnh chỉ là chút chuyện nhỏ.

Mọi người đều thả mình bay nhảy về phía trước, Lương Thú cũng nắm chặt thắt lưng Liễu Huyền An mang y phi thân lên.

Thường Tiểu Thu trông thấy từ đằng xa, nhìn Kiêu Vương điện hạ có thể bắt chước khinh công của Triệu Tương giống đến bảy tám phần, trong lòng càng thêm sùng bái, cũng vội vàng theo đi lên.
Nơi cao nhất trên đỉnh Bạch Đầu đã dựng sẵn một đài hoa, những đóa hoa còn đẫm sương bị gió lạnh mùa đông thổi đến đông cứng trong suốt.

Thánh nữ khoác áo bào trắng ngồi giữa đài quàng khăn lụa che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt.

Hai tay nàng đặt trước người, mười ngón thon dài nhỏ nhắn, toàn thân xinh đẹp rực rỡ như những bông hoa vây xung quanh, tóc đen như mây cài trang sức hình bướm bạc tinh xảo, cánh bướm hãy còn khẽ rung rinh.
Có đệ tử không nhịn được mà nhìn nhiều thêm vài lần.
"Lớn mật!"
Thị nữ đứng một bên lớn tiếng răn dạy.

Lúc này người nọ mới giật mình phản ứng, sau lưng toát mồ hôi lạnh vội vàng quỳ xuống đất thỉnh tội.

Thế nhưng đã có người tiến lên tha hắn xuống, một tiếng hét cầu cứu vang lên xé rách khoảng không, Liễu Huyền An liếc mắt nhìn, tên đệ tử kia hình như đã bị khiêng lên ném thẳng xuống vách núi.

Tất cả mọi người có mặt đều làm như không thấy, cứ như kẻ vừa chết ban nãy chỉ là một con muỗi con kiến nhỏ bé.

Liễu Huyền An lại nhìn lướt qua Thánh nữ ngồi giữa đài hoa, tuổi tác có lẽ ngang bằng với A Nguyện nhưng khí chất toàn thân lạnh như băng, đôi mắt xinh đẹp như hạt châu pha lê kia chỉ biết cử động, không hề có tình cảm.
Y hạ tầm mắt xuống, cùng thời gian đó, Ô Mông Vân Nhạc cũng nhìn về hướng này.
Ngày ấy thị nữ đi tra danh sách nói không tìm thấy hai nam tử ở trà lâu, lại hỏi: "Bộ dạng hai người họ trông tầm thường như thế, vì sao cô nương phải tra?"
Ô Mông Vân Nhạc cũng không biết lý do tại sao, không thể nói bừa là nhìn dáng dấp đẹp nên muốn điều tra thân phận lai lịch người ta được.

Hơn nữa chuyện nàng lén lút đi trà lâu vốn trái với luật lệ, nếu để sư phụ biết được chắc chắn sẽ trừng phạt cho nên phân phó thị nữ không ai được nhắc lại chuyện này, miễn cưỡng đẩy nó trôi qua.
Nhưng hiện tại nàng lại cảm thấy hai người trước mắt này dường như có chút trùng hợp vi diệu với hai người trong trà lâu, không thể nói rõ là giống chỗ nào, nói là không giống lại không thể giải thích là không giống ở đâu.
"Thánh nữ." Dương thánh sử thấy nàng đang thất thần, đứng một bên ho khan nhắc nhở.
Ô Mông Vân Nhạc dời tầm mắt trở về, trong lòng vẫn nghi hoặc như cũ, nàng tính toán nhớ kỹ thân phận hai người kia rồi trở về nhờ ca ca hỏi thăm sau.

Đại hội diện kiến sắp bắt đầu, Dương thánh sử theo lệ thường đọc một bài giáo lý soi sáng vô nghĩa, chúng tín đồ ở phía dưới lắng nghe, trong số bọn họ có một đôi vợ chồng, người chồng lo lắng vợ mình bị lạnh nên luôn nắm tay nàng, hai người thân mật ân ái.

Ô Mông Vân Nhạc nhìn bọn họ, Tống Trường Sinh cũng nhìn, nhưng tâm cảnh bọn họ không giống nhau, một bên là thiếu nữ ngây thơ hâm mộ, một người là đau đớn bi thương khôn kể.
Bởi vì giáo ký của Bạch Phúc giáo quá dài dòng lại tối nghĩa nhàm chán, rắm chó không kêu, quanh đi quẩn lại chỉ có dâng hiến và dâng hiến, Liễu Huyền An nghe một đoạn có thể lược bỏ mười đoạn, vì thế nghe một lúc bắt đầu mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu muốn ngủ.
Thường Tiểu Thu đứng bên cạnh y thấy rõ hết cả, trong lòng sốt ruột lại không dám nhắc nhở, sợ hãi lỡ như mình lên tiếng đánh thức, y lại giật mình vô ý lớn tiếng sẽ gây ra động tĩnh lớn hơn nữa, cho nên chỉ có thể khẽ hắng giọng muốn nhắc Lương Thú chú ý về hướng này.

Kiêu Vương điện hạ nghe thấy tiếng động quả nhiên liếc mắt ra sau một cái, không hề tức giận, ngược lại bật cười bao dung lùi ra sau mấy bước, dưới tay khẽ kéo cho người ta ghé vào lưng mình ngủ thoải mái thêm chút nữa.
"..."
Thường thiếu tiêu đầu: Ta thật sự không hiểu.
Liễu Huyền An thật ra cũng không ngủ quá yên, y đang ở trong ba ngàn thế giới giải thích cho các bằng hữu rằng hôm nay ta có đại sự phải làm, không rảnh luận đạo, cho nên các ngươi đi về trước đi.
Hiền giả liền hỏi, nếu không rảnh thì ngươi còn đến đây làm gì?
Liễu Huyền An đáp, ta cũng không muốn đến, thầm nghĩ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút thôi.

Nhưng Vương gia lại cho ta ghé lên lưng hắn ngủ một lát.
Từ chối thì bất kính lắm, các ngươi biết chưa?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận