Cơn Gió Lớn Có Chốn Quay Về


Bàn luận về thiên đạo và nhân đạo thế này chẳng phải rất uyển chuyển khéo léo sao?
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Liễu Huyền An không hay đi xa nhà, bởi vì y lười, cũng bởi không cần thiết.

Y đã đọc hết mấy trăm mấy ngàn bộ ghi chép địa phương dày cồm cộp, từ nam đến bắc từ đông sang tây, ghi nhớ kỹ từng ngọn núi con sông rồi phong tục tập quán các nơi, nhắm mắt lại là có thể tự tại như bước vào cõi thần tiên, đâu cần phải mệt mỏi dùng đến xe đi dò hỏi thăm thú.
Từ thành Bạch Hạc đến thành Nguyệt Nha, dù có cưỡi tuấn mã phi nhanh như chớp thì cũng phải mất gần hai tháng, hơn nữa, Liễu nhị công tử chắc chắn không đỡ nổi cái kiểu "nhanh như chớp" ấy, lồng lộn đến phát sợ.

Người chưa kịp đi ra, xoang mũi đã gần như bị nhét đầy cát bụi sỏi đá mùi mịt, khiến cổ họng cay xè đau đớn.
Cho nên là, sao ban nãy y lại buột miệng thốt ra rằng muốn du ngoạn tới Tây Bắc chứ?
Có thể là bởi vì uống quá nhiều rượu.

Trạng thái hiện tại của Liễu Huyền An đang chấp chới giữa hơi say và say, quả thực không tỉnh táo lắm, mà y còn chăm chú tự hỏi trong lòng, lại càng chếnh choáng hơn, vì vậy y liêu xiêu đứng dậy, bước chân thư thả hướng về phía phòng ngủ —— hoàn toàn quên mất mình đang đứng trên nóc nhà.
Một chân y đạp vào khoảng không cũng không chút hoảng hốt, thản nhiên rớt thẳng xuống dưới, bị Lương Thú xách về cũng không mấy vui mừng, ánh mắt phiêu dạt bay về phía sao trời ở sâu trong từng đám mây, sau đó thở dài một hơi, thiên chi thương thương, kỳ chính sắc da? (*)
(*) 天之苍苍, 其正色邪?: Một câu trích trong chương 1 'Tiêu Dao Du' – Nội Thiên của Trang Tử.

天之蒼蒼,其正色邪?其遠而無所至極邪?其視下也,亦若是則已矣.

(Tạm dịch: Màu trời trong xanh kia liệu có phải là màu thật của nó? Hay chỉ màu của vô cùng thăm thẳm? Bởi nhìn từ trên cao xuống cũng chỉ thế mà thôi.) Đoạn này vốn là khái quát về quan điểm của một kẻ tiêu dao, nhìn bầu trời từ Trái Đất và nhìn Trái Đất từ bầu trời đều giống nhau, cái gọi là cao thấp đẹp xấu, khoảng cách lớn nhỏ chẳng qua chỉ là sự phân biệt và nhận thức trong nội tâm mà thôi.
Lương Thú không hiểu nổi rốt cuộc người này làm sao mà có thể sống còn nguyên vẹn không thiếu mảnh nào được đến tận bây giờ, suốt ngày nếu không phải té ngã thì là nhảy phòng, ấy vậy mà chẳng thiếu cái tay cái chân nào.


Mà Liễu Huyền An lúc này vẫn còn đang chìm trong sự cảm khái uyên thâm, y chắp tay sau lưng, như thể đang đứng trên đỉnh thế giới, nhắm mắt nghe gió, mở mắt ra......!thì thấy Kiêu Vương điện hạ.
Lương Thú hỏi: "Sao tốc độ say rượu của ngươi còn chậm hơn cả người khác vậy?"
Liễu Huyền An phủ nhận: "Không say."
Sau đó mềm oặt trượt xuống đất, lúc này Lương Thú không kéo y lại nữa, hắn muốn xem xem rốt cuộc y định làm gì.

Ai dè Liễu nhị công tử nằm một lát trên nền đất, có thể là thấy hơi lạnh, cũng có thể là thấy hơi cộm người, cho nên lại bò lên, hoang mang nhìn xung quang, cuối cùng bắt đầu chân cao chân thấp bước loạn, đi mệt rồi lại ngồi phịch xuống đất, bắt đầu luận đạo với Lương Thú.
Từ trạng thái trống rỗng của vũ trụ trước khi vạn vật được sinh ra đến các loại mâu thuẫn đối lập sau khi vạn vật được hình thành, nơi này liệu có phải thực sự tồn tại hay không, hư vô ở đây có thực sự là hư vô hay không, bây giờ ta cất tiếng gọi, nhưng không thể biết tiếng gọi ấy liệu có kết quả hay không?
Lương Thú gõ gõ đầu y: "Nói một câu tiếng người đi."
Liễu Huyền An lẩm bẩm một câu, kẻ mù loà sao thấy được vẻ đẹp của mặt mày, đường nét (*).
(*) 夫盲者无以与乎眉目颜色之好 _ Trích 'Trang Tử - Nam Kinh Hoa – Chương 6: Đại tôn sư.

Có thể hiểu ở đây là rào cản, rào cản khiến họ không thoát được khỏi quan niệm đúng sai để chạm tới cảnh giới tiêu dao.
Ý là, dù sao thì ngươi cũng không biết thưởng thức, chúng ta không còn gì để nói nữa.
Lương Thú nói: "Vậy ta đi đây."
Liễu nhị công tử lại muốn kéo ống tay áo người ta, nếu đổi lại là thường ngày, thực ra y có thể tuỳ ý tìm một bằng hữu trong ba nghìn thế giới kia, chứ không cứ nhất thiết phải là Lương Thú mới chịu.

Nhưng mà bây giờ y đã hơi say, thế giới cũng lảo đảo say theo, hoá thành vầng sáng bảy màu, thực sự không nắm lấy được cũng không bước vào được, cho nên đành phải cố chấp níu chặt lấy cá thể duy nhất là Kiêu Vương điện hạ, các ngón tay nắm chặt tới nỗi lộ ra khớp xương xanh trắng.
"Đừng đi mà."
Lương Thú bị y kéo ngồi phệt xuống đất.
Liễu Huyền An thở dài thật dài, bày ra tư thế sắp thao thao bất tuyệt.
Lương Thú ra lệnh: "Nói hai câu có thể nghe hiểu đi."
Liễu Huyền An gật đầu, có thể.

Sau đó nói: "Đạo không hề có ranh giới, lời nói không hề có định thức (*), người người chỉ vì tranh cãi một chữ 'đúng' cho nên mới phân chia ra nhiều giới hạn như thế.

Phần ngoài của 'lục hợp', thánh nhân tạm gác lại không bàn luận đến; phần trong của 'lục hợp', thánh nhân luận đến nhưng không bàn (**).

Thánh nhân không bàn mà giữ trong lòng, người đời lại chuộng ba hoa khoác lác coi đó là vẻ vang, Vương gia cho rằng vì sao lại thế?"
(*) 夫道未始有封, 言未始有常; (**) 六合之外, 圣人存而不论; 六合之内, 圣人论而不议.

_ Trích "Trang Tử - Nam Hoa Kinh – Chương 10: Tề vật luận
Lương Thú như thể quay về ngày còn bé đi theo mấy lão già râu bạc kia nghe học.

Lúc ấy hắn không hiểu vì sao lại có người nói tiếng người nhưng không hề giống tiếng người tí nào như thế, mở miệng ra là như niệm đại chú thôi miên, không ngờ tới bây giờ cơn ác mộng lại quay về lần nữa.
Liễu Huyền An đưa ra câu trả lời: "Hoàn toàn là vì bọn họ không nhìn thấy được sự rộng lớn bao la của 'Đạo'!"
Lương Thú đè vai y lại: "Bảo ta đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi đi."
Nói xong, hắn ỷ sức mình lớn, không ừ hử gì trực tiếp vác người về phòng.

A Ninh vội vàng nhận về công tử nhà mình, mà Liễu Huyền An vẫn cứ níu lấy nửa tấc ống tay áo của Lương Thú, kéo tới nỗi miếng vải kia sắp rách ra đến nơi.

Kiêu Vương điện hạ lúc mới ra cửa trông lộng lẫy xa xỉ đẹp đẽ quý phái cực kỳ, mà lúc này lại như bị mèo hoang cào khắp người, vai hơi nghiêng, chỉ vàng trên cổ tay áo phất phơ bay loạn xạ.
A Ninh vừa lúng túng vừa hoảng sợ, thầm nghĩ sao công tử mất mặt thế, hắn ta liều mạng muốn gỡ tay Liễu Huyền An ra, ai dè 'roẹt' một cái, ống tay áo của Kiêu Vương điện hạ đã rách làm đôi.
Liễu Huyền An nhét miếng vải rách kia vào trong ngực, tự mình bò lên giường ngủ.

A Ninh sắp khóc đến nơi: "Vương gia, này......!công tử nhà ta bình thường rất hiếm khi uống say, đêm nay quả thực đã cực kỳ thất lễ."
Lương Thú cũng bị hành hạ ra một thân mồ hôi.

Đồ mà ông cụ chín mươi tuổi cất vào hầm ấy thế mà hậu vị còn hơn hẳn tất cả mọi loại rượu mạnh ở Tây Bắc cộng lại, có thể thấy được gừng càng già càng cay, người trẻ tuổi nhất định không được khinh thường.
Liễu Huyền An bị một vò rượu hun tới nỗi nói sảng cả đêm, sáng sớm hôm sau đầu đau như sắp nứt ra, nằm trên giường thơ thẩn nửa ngày cũng chỉ láng máng nhớ được câu "du ngoạn tới Tây Bắc" kia, còn sau đó xảy ra chuyện gì, Kiêu Vương điện hạ rời đi lúc nào, y không ấn tượng chút nào, đầu óc sạch trơn hơn cả rửa nước.
A Ninh đứng ở mép giường, trưng ra vẻ mặt ai oán: "Tối hôm qua công tử uống say, còn kéo rách xiêm y của Vương gia, nhét miếng vải ấy vào trong ngực rồi còn cố chấp muốn ngủ cùng."
"Từ từ." Liễu Huyền An xoay người ngồi dậy, "Cố chấp muốn ngủ cùng ai cơ, miếng vải hay là Vương gia?"
"Đương nhiên là miếng vải kia rồi!" Hai mắt A Ninh trợn to như mắt mèo, khiếp sợ nói, "Công tử còn định ngủ chung với Vương gia á?"
"Ta không hề." Liễu Huyền An thở phào, lại nằm về, "Choáng đầu."
"Nếu để trang chủ biết chuyện này, người lại vác gậy tới dạy dỗ công tử." A Ninh đắp khăn ướt lên trán y, "Ngày mai Vương gia và Trình cô nương phải dẫn người tới tiêu cục Vạn Lí rồi, công tử nghi ngơi một lát đi, hôm nay chúng ta cũng xuống núi, thứ nhất là chào tạm biệt, thứ hai là công tử cũng phải nói lời xin lỗi với Vương gia, rồi bồi thường tiền xiêm y cho ngài ấy.

Tuy rằng chắc đến tám phần là Vương gia không cần đâu nhưng mà lễ nghĩa nhất định không thể thiếu được."
Liễu Huyền An kệ hắn ta lảm nhảm, lấy miếng vải rách dưới gối lên nhìn một hồi lâu, không hiểu nổi mình lấy thần lực đâu ra.

Đầu y vẫn nhức nhối âm ỉ, cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ kéo chăn lên cuộn lại bắt đầu ngủ khò khò.

A Ninh nhìn dáng vẻ không tim không phổi của công tử nhà mình mà than ngắn thở dài mãi không xuôi, may thay Kiêu Vương điện hạ rất dễ nói chuyện, nếu không thì tối hôm qua thực sự không biết phải làm thế nào mới xong chuyện.
Ngoài cửa sổ, các đệ tử của y quán Bạch Hạc vẫn đang bận rộn, những tiếng ồn nhỏ vụn truyền hết vào tai Liễu nhị công tử, ngủ cũng không yên.

Mà một khi đã ngủ không yên thì rất dễ nằm mơ, lại phải chạy tới hồ nước dưới con thác, nhưng không biết vì sao lần này cố tình trở nên rất rất dài, chạy được nửa đường thì sương mù xung quanh nổi lên, người đứng ở giữa càng thêm mờ mịt không phân biệt được đông tây nam bắc.
Càng ngủ càng mê man.
Chiều đến, A Ninh bắt công tử nhà mình đứng cạnh mép giường, cứng rắn tròng lên cho y một cái áo choàng khá mới khá đẹp, sau đó lại chải chuốt đầu tóc chỉnh tề.

Tuy lần này ra ngoài không mang nhiều y phục nhưng may là dáng dấp của Liễu nhị công tử rất tốt, chỉ cần không mặc y phục rách rưới đầu tóc rối bời thì tổng quan nhìn vẫn rất cảnh đẹp ý vui, đưa đi xin lỗi vẫn ổn.
Xe ngựa nhẹ nhàng đi trên đường núi, Liễu Huyền An uống trà bạc đan trong túi nước, cuối cùng cũng tỉnh táo lại đôi chút, nhưng dù có tỉnh táo cũng không nhớ nổi chuyện đã xảy ra tối hôm qua, y chỉ nhớ là hình như tối qua mình có thảo luận đôi chút với Vương gia về thiên đạo và nhân đạo, thế này chẳng phải rất uyển chuyển khéo léo sao? Cho nên y không cảm thấy có chỗ nào không đúng.

A Ninh: "Ầy, không muốn nói."
Tình hình trong thành Xích Hà đã thay đổi rất lớn so với lần đầu tiên mọi người tới.

Không khí ảm đạm tĩnh mịch đã sớm tiêu tan, quầy hàng hai bên đường nối tiếp nhau, trong tửu lầu đang chiên xào nấu nướng náo nhiệt vô cùng, mấy đứa nhỏ đang vui đùa trên đường, bàn bạc xem định mua mấy món đồ chơi bằng đường đi thăm Đào Hoa, cô bé đã xuống núi, bây giờ đang tĩnh dưỡng ở nhà.
Liễu Huyền An tựa người vào cửa sổ xe ngựa nhìn ra bên ngoài, chợt liếc thấy ở một đầu con phố khác, rất xa, một đoàn người đang phi qua đó, là phương hướng ra khỏi thành.
A Ninh cũng nhìn thấy: "Công tử, hình như là nhóm người của Vương gia! Đại thúc, người có thể nhanh lên một chút được không ạ? Cẩn thận đừng va phải người dân."
Xa phu đáp lại một tiếng, quất roi để ngựa chạy nhanh hơn, nhưng có nhanh hơn cũng không nhanh được bằng chiến mã, lúc bọn họ đuổi tới cửa thành thì cát bụi cuồn cuộn lúc nãy đã tan hết.
"Liễu nhị công tử?" Thạch Hãn Hải cũng đang đứng ở đó, nhìn thấy Liễu Huyền An thì vội vàng chào hỏi.
Liễu Huyền An nhảy xuống khỏi xe ngựa, nhìn quan đạo vắng vẻ ngoài cửa thành: "Đây......"
Thạch Hãn Hải giải thích: "Sáng nay Vương gia nhận được một bức thư khẩn, hình như là một tiêu cục nhà nào đó xảy ra chút nhiễu loạn, ngài ấy lập tức chạy tới nơi đó tìm hiểu xem có chuyện gì.

Trình cô nương bảo ta chuyển lời công tử, một ngày nào đó có duyên sẽ gặp lại.

À đúng rồi, Vương gia còn để lại một đội ngũ hộ tống Liễu nhị công tử về Bạch Hạc sơn trang, lúc nào cũng có thể khởi hành."
Liễu Huyền An nghe vậy thì cực kỳ buồn bực, tuy y biết Lương Thú phải đi ngay nhưng ngày mai đi với bây giờ đi thì có khác nhau là mấy, huống chi tối qua y còn uống say, không biết trong đống câu cú loạn xạ khi say ấy có được một hai câu tạm biệt đàng hoàng hay không......!tám phần là không có.
Y xoay người bước lên xe ngựa, dặn dò A Ninh: "Chúng ta cũng về nhà thôi, ngay trong hôm nay đi."
Thạch Hãn Hải vốn muốn giữ y lại nhưng ông cảm thấy tâm trạng của Liễu nhị công tử hình như hơi xuống dốc, cho nên thức thời không mở miệng, chỉ chạy về phủ nha sai nha dịch chuẩn bị một chiếc xe ngựa tốt nhất to nhất, cụ thể là to bao nhiêu, nghe nói thợ mộc còn phải kéo tủ chứa y phục ra cho vào xe.
Về chuyện này, Thạch đại nhân thực sự vẫn rất áy náy, liên tục nói xin lỗi, vốn định to hơn nữa nhưng thời gian có hạn, nguyên vật liệu cũng có hạn, thợ mộc thì vẫn còn ở trên núi Đại Khảm, chỉ có thể lấy đồ nào có sẵn ra rửa sạch sẽ, rồi lót thêm cái đệm nào mềm mại nhất.
A Ninh vội nói: "Không cần to đến mức đấy đâu." Thế này to lắm rồi!
Thạch Hãn Hải lại rất kiên trì: "Không, phải to như vậy, đây là yêu cầu của Vương gia, ngài ấy nói Liễu nhị công tử cưỡi ngựa một đoạn đường là phải về nằm.

Ngoài xe ngựa ra còn có trái cây điểm tâm và một ít rượu, ta cũng đã chuẩn bị hết rồi, giờ sẽ đưa tới luôn."
Liễu Huyền An đang nhốt mình trong phòng nghe thấy mấy lời này, cuối cùng cũng tình nguyện đứng dậy, lẳng lặng ló đầu ra ngoài cửa sổ.
Phải không, xem xem rốt cuộc nói to chừng nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận