Cơn Gió Lớn Có Chốn Quay Về


Đã vào cửa thì là khách.

Tuy rằng lần nào Kiêu Vương điện hạ cũng là khách không mời mà đến, lần nào cũng không mặc xiêm y, lần nào cũng đến không phải vì để tán gẫu luận đạo, còn định đuổi hết bằng hữu của y tới lưu lạc ở thời loạn thế, nhưng Liễu nhị công tử vẫn không coi hắn như một nhân vật nguy hiểm, thậm chí y còn cảm thấy thực ra như bây giờ cũng được —— bởi nếu không tắm ngâm thì Kiêu Vương điện hạ chắc chắn sẽ xách thanh kiếm dài ngoằng kia của hắn xông loạn khắp nơi, khuấy đảo tám phương bốn hướng bụi tung mịt mù, nói không chừng còn đánh người, thế thì thôi tắm ngâm cho rồi.
Lương Thú hỏi: "Ngươi đang cười gì vậy?"
Dù sao cũng đang ở trong mộng, có thể không cần câu nệ lễ nghĩa, cho nên có thể buông thả hơn một chút.

Liễu Huyền An ngồi xếp bằng ở bên bờ, lấy tay chống đầu trả lời hắn: "Đang cười Vương gia không mang y phục theo, để xem lát nữa người ra khỏi nước thế nào."
Lương Thú không hề nao núng, tay hắn bưng chén bạc, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch quỳnh tương ngọc dịch: "Mỗi một cây hoa ngọn cỏ ba ngàn đại đạo này đều do suy nghĩ của ngươi tạo thành, Đông có mái lầu cao vạn trượng như có thể hái sao ôm trăng, Tây có thuyền lớn sải rộng cánh có thể đồng hành cùng Côn (cá Côn), toà Lưu Ly Điện ở núi Thái Hành kia thậm chí còn lộng lẫy hơn chỗ ở của hoàng huynh đến ba phần, trời sáng mười ngày chiếu rọi vạn vật thế gian.

Nếu Liễu nhị công tử có thể khôi phục ghi chép lại toàn bộ những thứ tinh tuý nhất trong thư cổ xa xôi mà không nề hà như thế, sao lại không chịu nghĩ thêm cho bổn vương một bộ y phục?"
Liễu Huyền An lập tức bị chọc đúng tim đen.
Lương Thú mỉm cười nhìn y, Kiêu Vương điện hạ trong hiện thức rất ít khi cười như vậy, cười một cách không hề ôm sát khí, cũng không trêu chọc pha trò, chỉ cười một tiếng như thể hoàn toàn thả lỏng trong thế giới mỹ lệ này, hắn hỏi: "Còn rượu không?"
Liễu Huyền An đứng lên: "Còn một vò nữa, ta cất nó lâu lắm rồi."
Trên đường y đi lấy rượu luôn cố nghĩ mặc y phục, mặc y phục, cứ như thế nghĩ một đường đến tận hầm rượu, ôm vò rượu ra vẫn còn đang nghĩ nhất định phải mặc xong y phục rồi, đến lúc quay trở về bên thác nước, toàn thế giới bỗng rung động kịch liệt.
Không ổn! Liễu Huyền An rảo bước muốn đưa vò rượu đến tay Lương Thú trước khi tỉnh mộng, nhưng sức A Ninh thực sự rất lớn, ghé vào bên tai y gân cổ gào lên: "Công —— tử —— rời —— giường —— đi ——"
Âm thanh như cơn lốc đâm thẳng vào trong mộng, đánh tan mọi cảnh vật, mảnh nhỏ tan rã như muôn vàn bươm bướm bay phần phật ra khắp bốn phương tám hướng.
Cuối cùng Kiêu Vương điện hạ vẫn chưa được uống vò rượu ngon kia.
A Ninh kéo y lên khỏi ổ chăn: "Sắp trưa rồi."
Liễu Huyền An vẫn trong cơn buồn ngủ đầu tóc rối tung, ngồi lì trên giường nhất quyết không chịu nhúc nhích, qua một lúc lâu mới thở dài định ngã lại về giường, nhưng A Ninh đã phòng bị từ trước, hai tay giữ chặt lấy vai y: "Công tử không thể cứ như đi vào cõi thần tiên thế này được nữa, mọi người đến chờ chữa bệnh đã xếp thành hàng dài rồi, người ta tắm ngâm xong từ nửa canh giờ trước rồi."
Mấy hôm nay Liễu nhị công tử không thẩm nổi nhất là cái từ "tắm ngâm" này, vừa nghe thấy đã đau đầu.

Y ngồi ở mép giường, chân đặt trên giày mềm, trông có vẻ vẫn chưa tỉnh táo lắm.

Vừa nhìn A Ninh bận rộn tới lui vừa khàn giọng hỏi: "Cái quyển giải mộng lúc trước ngươi đọc đâu, lấy cho ta xem với."
"Ta không mang theo, để ở nhà rồi." A Ninh vắt khăn, "Công tử nằm mơ ạ?"
Liễu nhị công tử hỏi: "Nếu ta cứ mơ thấy một người đang tắm, vậy biểu hiện cho điều gì?"
"Dạ?" A Ninh cũng cảm thấy giấc mộng này thật kỳ quái, nhưng trên sách giải mộng cũng không có nhắc tới, hắn bèn tự phân tích, "Vậy có khả năng chứng tỏ công tử thực sự muốn nhìn người ta tắm, ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ vậy, người đó là ai vậy ạ, ta có biết người đó không?"
Liễu Huyền An khẽ đáp: "Là Kiêu Vương điện hạ."
Cổ tay A Ninh mềm nhũn, suýt chút nữa thì không giữ nổi chậu.
Liễu Huyền An hỏi lại: "Ta muốn nhìn hắn tắm ư?"
"Không muốn." A Ninh kiên định lắc đầu, "Từ nay trước khi đi ngủ ta sẽ nấu thêm cho công tử một ấm canh an thần." Lần trước ở sơn trang Tiểu Hồng hay mơ thấy ma, mình dùng canh này để đuổi ma, theo đạo lý chắc cũng có thể đuổi Kiêu Vương điện hạ.
Sau khi Liễu Huyền An rửa mặt xong, A Ninh lại bưng bữa sáng đến, là điểm tâm đậu đỏ từ dưới chân núi đưa lên.


Người dân khỏi bệnh về nhà càng ngày càng nhiều, thanh danh Liễu thần y cũng càng ngày càng vang xa, tuy mấy nay thành Xích Hà không có đồ gì ngon nhưng mọi người vẫn đòi ông chủ một bát gạo Tây gia một hũ mật, ngày nào cũng làm ra những món không trùng lặp.
"Ta cũng tặng cho vị nằm ở cách vách một phần nhé." A Ninh nói, "Hôm nay tinh thần hắn ta có vẻ đã tốt hơn nhiều, ít nhất đã có thể bò dậy."
Vị nằm ở cách vách kia chính là Tang đại phu Tang Diên Niên, hắn ta quả thực đã bị thi thể Đỗ Kinh doạ cho không nhẹ, gặp ác mộng liên tục, mỗi lần đến bữa ăn là lại ói, theo lời của người dân trên núi, trường hợp của hắn ta rất giống như phụ nữ lớn bụng mang quỷ thai.

Ban đầu A Ninh định không quan tâm hắn ta, nhưng sau lại thấy hắn ta đáng thương quá, đành phải bớt chút thời giờ kê cho hắn ta mấy gói thuốc sắc trị chứng kinh sợ.
Liễu Huyền An không hiểu tại sao lại có đại phu sợ thi thể đến mức vậy, nhưng y cũng không muốn hiểu.

Ăn xong bữa sáng y lại đi xem bệnh, trên bãi đất trống người dân chỉnh tề đứng thành hàng, nói nói cười cười phơi nắng, vô cùng quy củ trật tự.
Đào Hoa cũng đang ở đó, cổ trùng trong cơ thể cô bé đã được lấy ra, nhưng vì cô bé còn nhỏ cho nên Liễu Huyền An cố tình giữ lại trên núi ở thêm vài hôm, đợi đến khi nào bệnh khỏi hoàn toàn mới cho xuống núi.

Cha mẹ Đào Hoa vô cùng cảm kích thần y, đương nhiên sẽ không có ý kiến gì với đề nghị này, khi nào rảnh còn chủ động lên núi giúp đây giúp đó.

Cô bé chạy tới chạy lui trong đám người, chạy mệt rồi lại vào trốn vào phòng mát mẻ, bỗng đụng phải một người.
"Ây da!" Cô bé ngã ngồi ra sau.
"Cẩn thận." Người nọ giữ chặt lấy cô bé.
Đào Hoa loạng choạng đứng thẳng lại, ngẩng đầu lên nhìn hoá ra là Tang đại phu trong thành, cô bé đã từng đi theo cha tới cửa hàng lấy thuốc, có biết người này.
"Tang đại phu." Cô bé chủ động chào hỏi, "Bệnh của người khỏi rồi ạ?"
Tang Diên Niên bị cô nhóc này hỏi mà mặt nóng bừng: "Khỏi rồi." Sau đó khẽ hỏi lại, "Mọi người đều biết ta đổ bệnh sao?"
"Ừm, đều biết ạ." Đào Hoa đáp, "Mọi người ai cũng nói."
"Nói......" Tang Diên Niên vốn định hỏi nói cái gì cơ, nhưng trong lòng hắn cũng rõ ràng, chắc chắn chẳng phải lời hay ý đẹp gì, bèn cắt đứt cuộc trò chuyện này, "Ngươi đi chơi đi, ta qua đó xem chút."
Hắn ta còn cố ý sửa sang lại y phục một chút rồi mới đi đến bãi đất trống.

Mà người dân chắc chắn sẽ không đùa cợt ngay trước mặt hắn ta, ai cũng biết Tang Diên Niên sĩ diện, lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, cho nên chẳng ai dại tự đi tìm xui, đều trưng ra thái độ vô cùng hữu hảo: "Tang đại phu tới rồi."
Tang Diên Niên đứng cạnh Liễu Huyền An, khẽ nói: "Ta tới hỗ trợ."
Liễu Huyền An bảo hắn ta tự lấy chiếc ghế dựa ở đằng kia: "Vậy Tang đại phu trước tiên cứ ngồi xem một lát đi đã, ta vừa lấy trùng vừa giảng giải cho ngươi nghe."
Tang Diên Niên gật đầu liên tục: "Được."
Hắn ta thầm hạ quyết tâm, lần này phải vớt vát lại thể diện mới được.
......
Phủ nha dưới chân núi.
Mẹ của Đào Hoa lại gửi tặng một vỉ bánh gạo củ mài hấp tới, nắn hình con thỏ, điểm ở bên trên một bông hoa mai đỏ, con nào con nấy vô cùng đáng yêu, dặn đi dặn lại phải mấy trăm lần rằng muốn để thần y ăn nhiều thêm chút, kiện tì bổ dạ dày.
Sau khi Trình Tố Nguyệt thử độc xong, đang chuẩn bị sai người đưa lên núi thì lại bị Kiêu Vương điện hạ chặn lại.


Nàng vừa chuẩn bị ngựa vừa hỏi: "Sao mấy nay Vương gia hay lên núi Đại Khảm thế ạ?"
Lương Thú đáp: "Vì phong cảnh đẹp."
Trình Tố Nguyệt cảm thấy thật khó hiểu, một toà núi xanh rờn trụi lủi, tuy rằng mùa hè quả thực có trăm hoa đua nở, nhưng mười ngọn núi thì có tám ngọn không giống thế này, phong cảnh nơi đây đẹp nhường nào mà đáng giá để cứ một chuyến rồi lại một chuyến lên đó ngắm, ngắm đến nỗi Huyền Giao cũng quen đường, cứ tới ngã rẽ đầu đường là đầu ngựa lập tức vung lên, cua cua quẹo quẹo như gió dập sóng rền, không hề do dự.
Bây giờ cũng thế, Trình Tố Nguyệt còn chưa đeo yên ngựa lên nó đã giậm chân tại chỗ lắc lắc đầu mũi thở phì phì một hồi lâu, thể hiện rõ nét bốn chữ "gấp không chờ nổi", đã thế còn phun nước miếng đầy mặt cô nàng.
Trình Tố Nguyệt vỗ mông ngựa một cái, cười mắng: "Cái thứ mất nết này, trên núi kia có vợ mày đâu mà ngày nào mày cũng gấp cái gì?"
Vừa mắng nó xong, quay đầu lại chợt đụng phải ánh mắt ngoài cười nhưng trong không cười của Vương gia nhà mình, một luồng khí lạnh lập tức trào lên tuỷ sống, giữa ngày hè nóng bức mà nổi một tầng da gà.
Đừng hỏi, không dám nhúc nhích đâu.
Lương Thú cầm lấy hộp điểm tâm trong tay nàng: "Trừ bạc mười ngày tháng này của ngươi."
"Dạ?" Trình Tố Nguyệt sầu như đưa đám, "Lần sau ta không mắng nó nữa được chưa?"
"Chưa được." Lương Thú xoay người lên ngựa, "Lần sau ngươi phải kéo dài trí nhớ lên một chút, tỉnh táo để tránh sau này lại nói năng vớ vẩn."
"Cơ mà......" Trình Tố Nguyệt trơ mắt nhìn Huyền Giao vẽ một đường tuyệt trần lao vút đi, mang theo số bạc mười ngày trong tháng mà lòng đau âm ỉ, "Cơ mà ta chưa có nói sai."
Trên núi đúng là không có vợ nó mà!
Chỉ có mỗi con ngựa đỏ nho nhỏ của Liễu nhị công tử, mấy hôm nay tâm trạng nó còn không được tốt lắm, bởi vì A Ninh muốn giảm béo cho nó, cho nên cắt giảm không ít đồ ăn đêm.

Lúc này nó đang ở trong chuồng ngựa nhấm nuốt cỏ khô nhạt nhẽo, nghe thấy tiếng hí vang của Huyền Giao từ xa truyền đến, mí mắt cũng không thèm chớp một cái.
Liễu Huyền An cũng nghe thấy tiếng hí của Huyền Giao, y đứng lên duỗi người, bảo mọi người còn đang xếp hàng phía sau về ăn cơm trước rồi chiều lại đến.

Còn mình thì đi thẳng về chỗ ở, quả nhiên nhìn thấy trên bàn nhiều thêm một hộp điểm tâm, sau khi rửa sạch tay, y mở hộp ra thấy từng con thỏ con vô cùng đáng yêu.
Lương Thú bước từ ngoài cửa vào, tay xách theo một bầu rượu nhỏ, hương rượu nồng đậm, bên trên còn dán giấy niêm phong đỏ.
Liễu Huyền An hỏi: "Trong thành có người thành thân à?"
"Ai lại thành thân trong thời điểm này, muốn sắm đồ cũng chẳng có mà sắm, có khi tửu lầu cố dồn lại cũng chẳng gom được mười bàn." Lương Thú nói, "Là rượu mà Thạch Hãn Hải chôn dưới gốc cây, hồi cháu gái ông ta thành thân có dùng một ít, đây là còn dư."
"Thì ra là nữ nhi hồng." Liễu Huyền An rót một chén nhỏ, "Lây chút không khí vui mừng."
Lương Thú nhíu mày: "Sao giọng ngươi khàn thế?"
Liễu Huyền An nhấp một ngụm rượu nhỏ: "Ta phải nói cả buổi sáng.

A Ninh chữa khỏi chứng kinh sợ cho Tang Diên Niên rồi sáng nay hắn ta chủ động đưa ra đề nghị muốn tới giúp đỡ, ta bảo hắn ngồi bên cạnh nhìn, thuận tiện giảng giải vài điều cần chú ý khi lấy cổ trùng ra."
"Hắn ta nghe có hiểu gì à?"
"Không biết nữa." Liễu Huyền An đáp, "Ta không hỏi hắn, có điều nhìn vẻ mặt hắn, chắc là một câu bẻ đôi cũng không hiểu."
Lương Thú thầm lắc đầu, cũng rót cho mình một chén rượu.
Liễu Huyền An ăn xong hai ba chiếc bánh gạo đã no bụng, y lại chợt nghĩ tới cảnh trong mơ tối hôm qua.
Lương Thú hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì vậy?"

"Hả?" Liễu Huyền An chột dạ hoàn hồn, "Không có gì."
Lương Thú nói: "Trông không giống như không có gì."
Liễu Huyền An mạnh miệng: "Thực sự không có gì."
Nhưng cũng có thể miễn cưỡng có một vấn đề.
Y châm chước từ ngữ, lại bẹo một miếng bánh gạo, vờ thản nhiên nói: "Ta có một vị bằng hữu."
Lương Thú cười: "Rồi, ngươi có một vị bằng hữu, sau đó thì sao?"
"Sau đó hắn cứ tắm rửa, tắm mãi tắm hoài cực kỳ lâu." Liễu Huyền An hỏi, "Vương gia cảm thấy đó là vì sao?"
Lương Thú nhìn chén rượu trong tay: "Có lẽ hắn cảm thấy tội nghiệt trên người mình quá nhiều, sát khí quá nặng cho nên muốn gột rửa bớt phần nào."
Liễu Huyền An không ngờ tới sẽ là đáp án này, y nhất thời hơi sửng sốt.
"Không đúng sao?" Lương Thú nhìn y, "Vậy cũng có thể là vì vấn đề khác, tóm lại nếu một người cảm thấy bản thân sạch sẽ thì sẽ không tắm rửa mãi như vậy."
Liễu Huyền An không nói gì.
Một lát sau, Lương Thú bỗng vươn một ngón tay ra gõ lên trán y ba cái như gõ cửa.
Liễu Huyền An khó hiểu: "Vương gia làm gì vậy?"
Lương Thú nói: "Bảo vị bằng hữu kia của ngươi ra đây, đừng tắm nữa, có một vài thứ rửa mãi cũng không sạch được, chỉ tăng thêm phiền não mà thôi, chi bằng cùng uống một ly với chúng ta."
Liễu Huyền An nói: "Sao Vương gia biết ——" y vốn định hỏi, sao Vương gia biết chắc chắn đó là bằng hữu trong đại đạo, nhưng nghĩ lại, y thấy cũng đúng, ở hiện thực y đâu có bằng hữu.
Lương Thú cười hỏi: "Ra chưa?"
Liễu nhị công tử nhắm mắt lại giữa ba ngàn đại đạo, dùng sức kéo Kiêu Vương điện hạ ướt dầm dề từ trong hồ nước lên, rồi lại khoác cho hắn một chiếc áo choàng lớn.
"Ra rồi đây."
Không chỉ ra rồi, còn bị nhét cho một chén nữ nhi hồng, một chiếc bánh gạo hình con thỏ thơm ngọt ngào, đãi khách cực kỳ chu đáo.
Lương Thú nâng chén rượu, cụng một cái với không khí: "Vậy mời hắn uống rượu."
Liễu Huyền An cũng học theo.
Hai người cứ vậy ngươi một chén ta một chén uống cùng Kiêu Vương điện hạ ở một thế giới khác, cơ mà Liễu nhị công tử đúng là khá mệt, chạy qua chạy lại cả hai đầu.
Bầu rượu nhanh chóng cạn sạch, A Ninh ở bên ngoài nhắc nhở rằng mọi người đã xếp hàng lại rồi.
"Đi thôi." Lương Thú đứng lên, "Có rảnh thì hỏi vị bằng hữu kia của ngươi một câu xem hắn thích uống rượu gì, lần sau ta lại mang một vò đến."
Liễu Huyền An đáp ứng: "Được."
Y mở cửa, nhìn Kiêu Vương điện hạ rời đi.

A Ninh hỏi nhỏ: "Công tử, người và Kiêu Vương điện hạ nói chuyện gì thế, sao nhìn cả hai người đều vui vẻ vậy?"
"Không có gì." Liễu Huyền An làm bộ làm tịch xua tay.
A Ninh cạn lời: "Thế nhưng công tử cười đến mức này cơ mà."
"Ây dà, thì chỉ là", Liễu Huyền An dựa vào khung cửa, nghĩ nghĩ một hồi, "Lần đầu tiên có người bồi bằng hữu của ta uống rượu." Tuy rằng theo đúng nghĩa mà nói thực ra Kiêu Vương điện hạ chỉ bồi y uống rượu, nhưng cũng không biết tại sao lại vẫn cho là ba người cùng uống, đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra.
A Ninh lập tức xin xỏ: "Vậy lần sau ta cũng muốn bồi công tử uống rượu."
Liễu Huyền An nhéo nhéo mặt hắn: "Sao trước giờ không thấy ngươi nhắc tới?"
A Ninh cảm thấy oan uổng thật sự, lúc trước ai mà ngờ được rằng đám hiền giả chỉ tồn tại trong tinh thần kia ấy vậy mà còn có nhu cầu uống rượu với người trong hiện thực.

Cơ mà nghĩ lại, thế giới hiện giờ của công tử đúng là càng ngày càng phức tạp, thêm hai mươi năm nữa không biết sẽ thay đổi như thế nào nữa.
Ầy, thật đau đầu.
Tâm trạng của Liễu Huyền An đang rất tốt, y sờ sờ mặt hắn: "Đi, làm việc tiếp."

"Ài!" A Ninh đeo hòm thuốc lên, lại dặn dò, "Chiều nay tốt nhất công tử cố gắng đừng nói nữa, người nghe xem giọng người thành cái gì rồi, nói tỉ mỉ chi tiết ra thì vị Tang đại phu ấy cũng chả hiểu, ngay từ ban đầu người dân đã nhìn ra, có vài người còn lén lút cười hắn ta."
"Vẫn nên giảng một vài điều, dù sao cũng không mệt, chỉ tổn giọng chút thôi." Liễu Huyền An nói, "Tình nguyện học hỏi luôn là chuyện tốt."
Kết quả y ra đến sân trước nhìn thì không thấy người ta tới.
Không tới cũng không sao, dù sao thì đối với mọi người đang ở đây, vị Tang đại phu này có tới hay không cũng không quá quan trọng.

Liễu Huyền An pha cho mình một ấm trà lười ươi (*) rồi tiếp tục lấy cổ trùng cho mọi người, Đào Hoa cũng cầm theo một túi bánh gạo đến chia cho mọi người, chia cho mỗi người trong hàng một vị, một đại thẩm ôm cô bé vào lòng: "Sao trông con ủ rũ thế?"
"Con choáng đầu." Đào Hoa khẽ nói.
"Ây, chắc con bị cảm nắng rồi." Đại thẩm lau lớp mồ hôi mỏng trên trán cô bé, "Đã nhắc con đừng chạy dưới nắng nữa mà, có phải giữa trưa con chạy đi chơi nóng quá rồi lại vào phòng hứng mát đúng không?"
Đào Hoa bị nói trúng thì ngượng ngùng: "Ừm, lần sau con không vậy nữa."
"Lần sau lần sau, miệng con chỉ biết nói lần sau, con mà đã đi chơi thì chẳng ai nghịch bằng con." Đại thẩm cười cười vỗ cô bé một cái, "Mau về phòng nằm đi, đừng chạy lung tung nữa, chờ ta ra đằng trước hỏi tiểu đại phu A Ninh cho con, bảo cậu ấy kê một vài vị thuốc hạ nhiệt, ngày mai sẽ khỏi thôi."
Đào Hoa dạ một tiếng rồi một mình đi về chỗ ở, thật trùng hợp mà cũng không trùng hợp cho lắm lại đụng phải Tang Diên Niên đang ngồi thơ thẩn ở ven đường.
"Tang đại phu." Cô bé thấy lạ bèn hỏi, "Sao người lại ngồi dưới đất ạ?"
"Chỗ này mát." Tang Diên Niên vẫy tay gọi cô bé đến bên cạnh mình, "Sao mặt lại vàng vậy, ngươi bị ốm à?"
"Ừm, Hoa thẩm thẩm nói là bị cảm nắng lại hứng lạnh, muốn ta về ngủ."
"Vậy để ta xem cho ngươi." Tang Diên Niên nói, "Đây không phải bệnh gì nặng, ăn hai liều dược là khỏi thôi."
Đào Hoa ngoan ngoãn duỗi cổ tay ra cho hắn ta.
Tang Diên Niên xem thử một lát, mày hơi nhăn lại, hình như không giống mạch tượng bị cảm nắng bình thường.
Hắn ta cẩn thận phân biệt dò từ loại bệnh trạng, gần như là dùng hết kiến thức học được từ xưa đến giờ, cuối cùng cũng đưa ra kết luận "Đàm nhiệt úc phổi, khí huyết ứ trở" ngoài bị cảm nắng, thở phào một hơi rồi bảo Đào Hoa về phòng nghỉ trước, còn mình thì đến phòng thuốc lấy thuốc sắc.
Vừa sắc thuốc vừa tức giận bất bình thầm nhủ, đại phu nhà ai lại có thể tuỳ tiện giải cổ độc? Bình thường chẳng phải người ta đều nghiêm túc trị những bệnh thường thấy thôi hay sao?
Hắn ta bưng thuốc, tự mình đưa đến phòng của Đào Hoa.
Mà Liễu Huyền An và A Ninh vẫn còn đang bận rộn ở sân trước, không biết đằng sau đang xảy ra chuyện gì.

Hoa thẩm thẩm xếp cuối cùng trong hàng, lúc đến phiên bà thì trời cũng đã sẩm tối.
"Đào Hoa bị cảm nắng?" Liễu Huyền An cầm lấy túi vải, nói với A Ninh, "Ngươi đi xem cô bé thế nào đi, còn một thẩm thẩm thôi, ta lấy cổ trùng giúp bà ấy."
"Cũng được." A Ninh cởi tạp dề, "Vậy ta đến phòng bếp đun một nồi nước, công tử về thì ngâm tay một chút."
Sau viện im ắng bởi những người dân khỏi hắn đã xuống núi theo từng đợt, cho nên nơi này cũng không còn lại mấy người ở, bây giờ đang là thời gian cơm chiều nên càng vắng hơn.
A Ninh gõ cửa phòng vài cái, thấy không có người trả lời bèn tự đẩy ra: "Đào Hoa, muội đang ngủ à?"
Màn giường không có động tĩnh.
"Đào Hoa?" A Ninh lại gọi một lần nữa, không hiểu sao hắn chợt cảm thấy gian nhà âm u này hới quả dị, như thể có chỗ nào đó không đúng lắm.
"Đào Hoa!"
......!
Dưới chân núi, Lương Thú đang moi rượu ngon từ chỗ Thạch Hãn Hải.
Tội nghiệp Thạch đại nhân khóc không thành tiếng, không phải là hạ quan không cho mà thực sự không có, những thứ như rượu này giờ mà có nhưỡng luôn cũng phải chờ thêm một hai năm chứ?
Kiêu Vương điện hạ thong thả ung dung: "Nhưng bổn vương muốn mời khách."
Thạch Hãn Hải đã nghe câu này mười mấy lần rồi, lỗ tai ông cũng đã sắp đóng kén, tuyệt vọng nghĩ, vậy chi bằng Vương gia đem ta đi nấu luôn đi, xem liệu có thể chiêu đãi vị khách quý này không.
Hai người đang vẫn đang nói thì đột nhiên Trình Tố Nguyệt vội vàng chạy vào.
"Vương gia, Thạch đại nhân." Nàng thấp giọng nói, "Trên núi đã xảy ra chuyện.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận