Cũng vừa đúng lúc Cảnh Nguyệt tối nay có tham gia một bữa tiệc do Quỹ Y Học Nghiên Cứu Triệu Chứng Thực Thể Bệnh Tim (1) tổ chức, quỹ này cũng do Tống Ngọc Tri thành lập.
Sở Từ ngứa ngáy khắp người muốn cởi bộ âu phục trên người ra, nhìn vào gương anh cảm thấy thật dị hợm.
“Giáo sư Cảnh, tôi nghĩ mình nên về thay bộ khác!” Sở Từ cởi nút áo, từ nhỏ anh đã không mặc những dạng đồ thế này.
Cảnh Nguyệt ngồi trên sofa, đôi mắt đảo qua bộ âu phục trên người Sở Từ, màu xám bạc phối với chiếc cà vạt màu xanh ngọc, đôi giày thủ công bằng da càng tôn thêm dáng vẻ xuất chúng của Sở Từ.
Cảnh Nguyệt gật gù, “Được chứ! Đội trưởng Sở có thể đứng ở ngoài làm người gác cửa!”
Sở Từ tưởng tượng cảnh mình phải đứng bên ngoài, rốt cục lẳng lặng cài lại nút áo.
Anh không còn gì để phản bác.
“Đội trưởng, em có thể khỏi mặc âu phục không, trông dị hợm hết sức!” Hàn Khiêm cũng từ trong phòng thay đồ đi ra, cũng giống Sở Từ, anh ấy cũng có cảm giác rất khó chịu.
“Không mặc, không mặc thì ra ngoài canh cửa!” Sở Từ nhấc chân đá vào mông Hàn Khiêm, anh đây còn phải mặc, chim cút muốn thoát thân sao… Đừng nằm mơ!
“Hahaha, trông vào không biết bình phẩm thế nào luôn!” Lý Linh Ninh mặc lễ phục đi ra, nhìn Hàn Khiêm, hai mắt giật giật, giọng ồn ào.
Hàn Khiêm tính nói lại vài ba câu, nhưng khi ánh mắt anh ấy quét đến người phụ nữ mặc bộ đầm trắng, lộ ra cần cổ trắng nõn của Lý Linh Ninh không hiểu sao tim anh ấy bỗng đập nhanh một nhịp, một luồng hơi nóng xông thẳng đến đỉnh đầu, hai tai đỏ muốn rỉ máu.
“Khụ khụ!” Hàn Khiêm ho khan hai tiếng.
Sở Từ chớp mắt, nhìn Cảnh Nguyệt vẫn mặc bộ váy công sở, lên tiếng hỏi: “Giáo sư Cảnh không thay lễ phục sao?”
Anh muốn ngắm nữ thần của anh mặc lễ phục.
Cảnh Nguyệt lấy trong túi xách ba tấm vé mời đưa cho Sở Từ: “Không cần!”
*
Lầu 21 cao ốc Quốc tế thành phố Lô – do Quỹ Y Học Nghiên Cứu Triệu Chứng Thực Thể Bệnh Tim.
Khi đến nơi Sở Từ mới hiểu vì sao Cảnh Nguyệt nói không cần thay đồ, thiệp mời của bọn họ là dành cho khách, còn Cảnh Nguyệt tham dự với tư cách là chuyên gia.
Thân phận hoàn toàn khác nhau.
Tham gia dạ tiệc có ba nhóm: một nhóm là chuyên gia y học mặc trang phục công sở, gương mặt lạnh lùng; một nhóm khác trong những bộ lễ phục, gương mặt tươi cười, là giới thượng lưu của xã hội, còn một nhóm báo giới, trên tay cầm ly rượu đi xung quanh quan sát lấy tin.
Tổng giám đốc công ty TNHH Phượng Ngô cùng vợ ông ta, bà Tống Ngọc Tri, còn chưa đến, ba người Sở Từ đi đến quầy buffet.
Cảnh Nguyệt bàn giao công việc cho Tân Yến rồi mới đi sang phía bọn họ.
“Ối ối… Không phải ảnh đế Lương Sầm à?!!!! Soái quá! Bên cạnh anh ấy còn ai nữa… Òa… là Mặc Lam!” Lý Linh Ninh kích động hô to khi nhìn về phía cửa chính.
Hàn Khiêm liếc bộ dạng mê trai của Lý Linh Ninh, tiến lên chắn trước mặt cô ấy, hừ lạnh: “Cũng đều có hai con mắt, một lỗ mũi như nhau cả thôi!”
Sở Từ cũng nhìn ra được mấy nhân vật quen mặt, anh lắc nhẹ ly rượu vang trong tay: “Tay Nghiêm Phượng Nhã này quả là có máu mặt.”
Trước khi tiệc bắt đầu tầm 10 phút, người sáng lập quỹ Tống Ngọc Tri và Nghiêm Phượng Nhã mới khoan thai bước vào.
Sở Từ âm thầm đánh giá viên ngọc sáng của giới khoa học kỹ thuật trong truyền thuyết này.
Anh ta mặc bộ âu phục trắng, anh tuấn, dạng thư sinh, đôi mắt đen, nói chuyện với ai cũng kèm nụ cười trên môi.
Liếc tới người phụ nữ nắm tay Nghiêm Phượng Nhã, cô ta có dung mạo khá đoan trang, nhỏ nhắn, chỉ cao tới ngực Nghiêm Phượng Nhã, trông khá yếu đuối, da trắng như tượng sáp, mặc bộ váy trắng qua đầu gối, cử chỉ cao quý.
“Tống Ngọc Tri mắc bệnh tim bẩm sinh, quỹ này Nghiêm Phượng Nhã lập ra là vì cô ta.
Hàng năm đổ không biết mấy trăm ngàn tệ vào phòng nghiên cứu.” Cảnh Nguyệt nhìn cặp đôi tay trong tay cách đó không xa.
Nhìn chung đó là cặp đôi đẹp nhất và hạnh phúc nhất.
Yến tiệc chính thức bắt đầu, Tống Ngọc Tri, người thành lập quỹ, đứng trên sân khấu phát biểu.
Bài diễn thuyết không dài, nội dung chủ yếu mục đích thành lập quỹ, dẫn chứng căn bệnh của mình như một trải nghiệm để kêu gọi mọi người, mọi tầng lớp tham gia và cùng chăm sóc những người mắc bệnh tim.
Sau đó chính là màn phát cẩu lương, cô ta luôn miệng cảm ơn chồng mình đã luôn nhẹ nhàng chăm sóc, không hề rời bỏ.
Cảnh Nguyệt đứng bên dưới nhìn người phụ nữ yếu đuối nhưng nụ cười rạng rỡ như thiên thần, trong lòng cô bỗng chốc ước ao.
“Giáo sư Cảnh, cô chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn cô ấy!” Sở Từ không biết đứng sau lưng Cảnh Nguyệt từ khi nào, đột ngột lên tiếng.
“Ờ…” Cảnh Nguyệt cũng không quá quan tâm, nếu như lấy sức khỏe để đánh đổi hạnh phúc, cô thà rằng là một người khỏe mạnh.
Sống lâu trăm tuổi vẫn hấp dẫn hơn tương thân tương ái, đồng cảm cộng khổ nhiều lắm.
Sở Từ cũng không vội vàng đi tìm Tống Ngọc Tri mà đứng bên ngoài quan sát một lúc, chờ những người xung quanh cô ta dần tản đi mới bước tới.
Sở Từ tự giới thiệu và nói rõ mục đích đến đây.
“Cảnh sát Sở hoài nghi hung thủ là hội viên của hội đọc sách?” Tống Ngọc Tri khẽ nhíu mày.
“Bà Nghiêm hiểu lầm ý của tôi, chúng tôi chỉ căn cứ theo manh mối, tiến hành điều tra.”
“Vậy có nghĩa là không có chứng cứ.
Tôi thật sự xin lỗi, nếu như không có chứng cứ chứng minh hung thủ là hội viên hội đọc sách, tôi có trách nhiệm đảm bảo mọi thông tin của hội không bị tiết lộ ra ngoài!” Thái độ của Tống Ngọc Tri không hề nhu nhược như vẻ bề ngoài, cô ta hình như không muốn nói nhiều, lập tức xoay người rời đi.
“Bà Nghiêm đã suy nghĩ kỹ việc không hợp tác với cảnh sát rồi chứ?” Sở Từ nhếch miệng, ánh mắt lạnh lẽo.
*
“Còn chưa chúc mừng đại luật sư Hứa thắng kiện trong vụ án thành phố Dương, bây giờ nên phong anh là đệ nhất luật sư rồi!” Nghiêm Phượng Nhã giơ ly rượu cụng nhẹ vào ly Hứa Mặc Bạch.
Hứa Mặc Bạch nhấp một ngụm, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi hướng của Cảnh Nguyệt, tự giễu: “Tôi thuộc dạng công việc thành công nhưng ái tình vô vọng.”
“Làm sao??? Chưa được?” Nghiêm Phượng Nhã cụp mắt nhìn ly rượu của mình: “Sao lại ủ rũ như thế, không giống với luật sư Hứa tôi quen.”
Hứa Mặc Bạch cười khổ: “Cảnh Nguyệt đã nói chia tay với tôi rồi, anh cũng biết tính của cô ấy, một khi đã ra quyết định sẽ không thay đổi.”
Nghiêm Phượng Nhã vỗ nhẹ vai Hứa Mặc Bạch, ánh mắt nhìn sang người đàn ông đang nói chuyện với vợ anh ta cách đó không xa, “Chỉ là rất khó, nhưng không phải là tuyệt đối.
Giáo sư Cảnh là một người hiếu thuận, nếu như ba mẹ cô ấy đồng ý, e rằng cô ấy cũng không dám phản đối.”
Hứa Mặc Bạch như “Thể hồ quán đỉnh” (2), ngay lập tức hiểu được ý của Nghiêm Phượng Nhã.
(2) tưới sữa tươi lên đầu | Phật giáo: truyền thụ trí tuệ; giúp người triệt để giác ngộ | chợt có giác ngộ, có gợi ý; bỗng nhiên hiễu rõ | cảm giác mát rượt thoải mái.
“Được rồi! Tôi đi qua gặp đại anh hùng của đội trinh sát hình sự một chút!” Nghiêm Phượng Nhã xoay người đi về hướng Tống Ngọc Tri và Sở Từ.
Tống Ngọc Tri tức giận nhìn Sở Từ, ánh mắt bừng bừng lửa giận, cô ta mím môi hỏi: “Cảnh sát Sở, anh có ý gì, muốn uy hiếp tôi?”
Sở Từ đút tay vào túi quần, dáng vẻ phong lưu: “Phạm Thừa nhảy lầu tự sát ở cao ốc Quốc tế, nhưng hiện tại cảnh sát hoài nghi ông ta bị mưu sát.
Hơn nữa, gia đình nạn nhân đòi truy cứu đến cùng, buộc cảnh sát chúng tôi đành phải phong tỏa tòa nhà này tiến hành điều tra.”
Sở Từ đã điều tra tình hình tài chính của nhà họ Tống, không “rạng rỡ” như người ngoài đồn đại, ông bà Tống Ngọc Tri đã già yếu, thành viên trong gia tộc ngấm ngầm tranh đấu giành tài sản.
Cao ốc Quốc tế là sản nghiệp của nhà họ Tống, tòa nhà cao 56 tầng, toàn bộ dùng cho thuê, là nguồn thu chính của họ.
Dính đến vấn đề tài chính, cảnh sát muốn điều tra, nhất định sẽ tra ra được một đống “vấn đề”.
“Tiểu Ngọc, nếu đội trưởng Sở muốn danh sách, em cứ thuận theo đội trưởng!” Nghiêm Phượng Nhã nắm chặt tay Tống Ngọc Tri, nhẹ nhàng xoa mu bàn tay giúp cô ta ổn định tâm trạng, rồi nheo mắt nhìn Sở Từ: “Đội trưởng Sở, chúng tôi là những công dân tốt, cảnh dân là một, anh nói có đúng hay không?”
Sở Từ đón nhận ánh mắt của Nghiêm Phượng Nhã, mỉm cười: “Dĩ nhiên!”
Tống Ngọc Tri nhanh chóng cho người mang danh sách đến đưa cho Sở Từ, thái độ thay đổi hoàn toàn, ngoan ngoãn phối hợp trả lời câu hỏi của anh.
“Phạm Thừa có quan hệ tốt với các hội viên trong hội không?”
Tống Ngọc Tri cũng là người mê nhạc cổ điển nên khá ấn tượng với nghệ sĩ dương cầm si mê nhạc cổ điển này, cô ta đưa ba ngón tay lên: “Tôi, Khang Thanh và Liễu Yên.”
- - - - -
(1) Triệu chứng thực thể (hay dấu hiệu y khoa) là một chỉ dẫn khách quan về một rối loạn đặc biệt, được phát hiện bởi bệnh nhân hoặc bất kỳ ai, đặc biệt là bác sĩ, trước hoặc trong khi thăm khám.
Ví dụ, dị cảm kiến bò là một triệu chứng cơ năng (chỉ có bệnh nhân mới có thể trải nghiệm trực tiếp cảm giác kiến bò đó), còn ban đỏ là một triệu chứng thực thể (bất kỳ ai cũng có thể xác nhận rằng da bệnh nhân ửng đỏ hơn bình thường).
Structural heart disease: dấu hiệu thực thể bệnh tim.
Ví dụ: Triệu chứng thực thể bệnh tim gồm có: triệu chứng ở tim - tiếng tim nhỏ, nhịp tim nhanh; triệu chứng ở mạch - mạch nhỏ khó bắt, huyết áp tụt xuống, đặc biệt là số tối đa; triệu chứng x-quang - tim trái to ra, biểu hiện bởi cung dưới trái phình, mỏm tim chúc xuống..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...