Cô gái nhỏ sau khi chửi rủa phát điên, đã lấy khăn trắng ba thước, vì muốn vào Mạnh phủ mà treo cổ tự vẫn.
Mạnh Diệp sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, vẫn phải nhờ Mạnh nhị phu nhân đến khuyên ta.
Khuyên ta độ lượng, khuyên ta mở một mắt nhắm một mắt, khuyên ta khiêng kiệu nhỏ vào cửa rồi lại nói.
Ta lấy cớ lễ Phật, chặn nàng ta ở ngoài cửa, đóng cửa lại, ta mài d.a.o trước mặt Bồ Tát.
"Con chó của ta c h ế t như thế nào, Mạnh Diệp phải báo thù cho nó để ta hả giận."
"Như vậy, ta sẽ nể tình phu thê mười lăm năm, có thể mở một mắt nhắm một mắt."
Những phụ nhân nhà họ Mạnh mang tư thế của bậc trưởng bối đến nhưng lại ăn quả đắng, bắt đầu chỉ trích đủ điều về ta, sau đó mới buông lời tàn nhẫn "Đừng hối hận" rồi bỏ đi.
Chỉ trong một đêm, cả nhà họ Mạnh đều sôi sục.
Ngàn ngày hiếu thuận không ai thấy, một ngày lạnh mặt ai cũng hay.
Họ chụp lên đầu ta cái mũ bất hiếu, không sinh được con, ghen tuông.
Còn buông lời tàn nhẫn, nếu ta không chịu rót trà xin lỗi, gia phả nhà họ Mạnh sẽ xóa tên ta.
Họ làm như vậy, chính là muốn ta tự thấy mình có lỗi, lại không có đường lui, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo, để người khác tùy ý nhào nặn.
Đến lúc đó, dù là thiếp thất hay con ngoài giá thú, cũng sẽ thuận lý thành chương vào phủ.
Ta chưa từng biết, những người nhà họ Mạnh ngày thường nịnh bợ lấy lòng ta, lại có bộ mặt như vậy.
Không những quên ơn cứu mạng của ta, mà còn được hưởng vinh hoa phú quý như bây giờ, lại dám tự xưng là trưởng bối trước mặt ta, bắt ta dập đầu rót trà xin lỗi.
Tình cảm cạn kiệt rồi thì sự vô liêm sỉ mới càng ghê tởm.
Nhưng ta không những không ngăn cản, thậm chí còn đổ thêm dầu vào lửa, để tấu chương luận tội phủ tướng quân của ta được bày lên Dưỡng Tâm điện.
Ta bị kẻ địch vây quanh, tiến thoái lưỡng nan, dường như ngoài việc nhẫn nhịn nhường nhịn, không còn đường nào khác.
Lúc này, Mạnh Diệp lại xuất hiện.
Hắn mang theo thuốc thang, giả vờ hối lỗi, ngọt ngào khuyên nhủ:
"Cẩm Hoa, đừng làm loạn nữa, không tốt cho danh tiếng của nàng."
"Tiếng tăm trăm năm của phủ tướng quân không thể vì một mình nàng mà bị tổn hại."
"Cho con trai ta thân phận đích tử, ta có thể bỏ qua mọi chuyện."
"Ồ? Thiếp thất được lên làm bình thê sao? Nhà họ Mạnh các ngươi vì con cháu mà thật sự tốn tâm tốn sức."
Hắn định cãi lại, ta giơ tay tát hắn một cái, tát vào sự vô liêm sỉ của hắn.
"Ngươi cũng xứng nhắc đến phủ tướng quân sao!"
"Sự liêm sỉ và lời thề trung trinh của ngươi, đều đã mục nát ở viện tử Tây thành rồi."
Thái phó đại nhân cao cao tại thượng, vì cái tát bất ngờ này mà tức giận vô cùng:
"Nàng tưởng phủ tướng quân bây giờ còn có thể so sánh với năm xưa sao?"
"Nàng mang vẻ thanh cao kiêu ngạo, cả đời làm ân nhân trước mặt ta, nàng không thấy mệt sao?"
"Ta đã dùng cả đời để báo đáp nàng, nàng còn muốn thế nào? Thật sự muốn ta tuyệt tử tuyệt tôn à?"
"Nam nhân tam thê tứ thiếp có gì không được? Nếu nàng là nam nhân, chỉ sợ đã sớm vợ cả vợ lẽ đầy đàn.
Vậy mà lại ép ta làm thánh nhân, nàng mới là kẻ phản bội luân thường, không thuốc nào cứu được.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...