Phừng!!
Bếp lửa hừng hực, cái bánh vừa hoàn thành cháy đen.Tay nó chằng chịt vết cắt, vết bỏng đỏ hỏn lên cộng thêm mấy vết thương cũ cũng đồng loạt sưng tấy lên.
- Thưa...đã là cái thứ 9 rồi - Cô hầu lúng túng.- Có lẽ cô nên nghỉ một chút.
- Tôi phải làm cho xong!- Sự quyết tâm hiện lên trong mắt nó.
Trên bếp la liệt vỏ trứng, bột mỳ lai láng, lộn xộn chẳng khác gì bãi chiến trường. Mặt mày nó dính đầy bột mỳ, mồ hôi nhễ nhại. Lần đầu thì bánh nở tuyệt hảo rồi tự nhiên xẹp xuống như quả bóng xì hơi. Lần thứ hai, bánh khét nghẹt, khói đen mịt mù. Và vô số lần khác cũng kèm theo vô số lí do khác làm cho bánh không như ý muốn. Nó điên tiết "ném đá" các trang web làm bánh một cách vô tội vạ.Nhưng vẫn kiên quyết không chịu từ bỏ.
- Tôi nghĩ cô nên làm theo công thức của bà chủ - Bà quản gia bước vào bếp, chìa ra một cuốn sổ tay, bên trong được ghi chép đầy đủ công thức cho các loại bánh.
- Sao bà không đưa tôi sớm hơn? -Nó cúi gầm mặt.
-Vì như thế sẽ không có gì vui để xem cả - Bà mỉm cười.
- Cảm ơn- Cầm cuốn sổ, lòng nó như khai tiệc, mắt chăm chú dò theo từng chữ một trong công thức. Đại Tuyết lại bắt đầu làm chiếc bánh khác. Mỗi lần tới khâu nêm nếm là nó lại mắc ói. Ngọt! Bánh nào cũng lấy cả đống đường trút vô, làm cho lưỡi nó không còn cảm giác.
- Ừ nhỉ? Cậu chủ chỉ thích ăn bánh socola thôi- Bà quản gia ló đầu vô khi nó vừa xong mẻ bánh vani thơm lừng - công thức mà nó cho là dễ nhất trong cuốn sổ.
- Hả?!
Đồng tử nó co lại, sự khó chịu dồn thẳng lên đầu nó, máu điên nổi lên, nó đẩy chiếc bánh vừa ra lò cho cô giúp việc, lấy con dao Thái, đâm liên tục vào đống bánh hỏng.
30 phút sau.
- Cô có sao không? - Cô hầu khom người, lo lắng hỏi nó.
- Không sao, cô chuẩn bị cho tôi mấy thứ cần thiết để làm cái bánh trời đánh đó đi. - Nó bực dọc, ngồi bệt xuống đất, đống bánh nằm ngổn ngang trên bàn.
Sau một lúc chấn tỉnh, Đại Tuyết bình tĩnh dò công thức một lần nữa cho chắc chắn, rồi xăn tay áo lên "chiến đấu".
- Vì khẩu Cheytac! Vì khẩu Cheytac!- Nó lẩm bẩm.
Khi hoàng hôn từ từ buông xuống, mẻ bánh cuối cùng cũng xong. Mùi bánh thơm nức, lan tỏa ra khắp nhà.Mấy cô hầu thở phào nhẹ nhõm, trầm trồ khen ngợi khả năng kiên trì của nó. Khả Hân bước vào bếp, cười với vẻ hài lòng.
- Con làm tốt lắm! Nghỉ ngơi đi nhé! Ta nghĩ hôm nay Da Vinci sẽ về trễ đấy!
- ... - Đại Tuyết uể oải đứng dậy, lảo đảo đi dọc theo hành lang. 2 mí mắt như muốn xụp xuống, bám được cửa phòng, nó mau mau mở cửa.Tắm rửa xong, nó lăn ra ngủ như một đứa trẻ.
- Mọi người gói mấy cái bánh vụn lại giúp tôi nhé! Còn cái bánh con bé vừa làm xong thì gói riêng, ăn tối xong tôi sẽ mang cho Da Vinci.
- Vâng, thưa bà chủ.
7h15, hang ổ của băng đảng Da Vinci.
Khả Hân bước vào một khu đất rộng lớn. Nhà cửa xiêu vẹo, nền đất ẩm ướt. Tiếng chửi rủa, la hét vang vọng, len lỏi từng ngóc ngách. Đám người hung dữ, đô con đứng tụ tập bên ngoài ngồi bệt xuống đất đang mải mê đánh. Có một quán bar được dựng tạm bợ với ánh đèn mờ ảo, mùi rượu rẻ tiền nồng nặc bám theo những kẻ say xỉn đang loạng choạng bước ra. Cuối khu đó có một căn nhà sạch sẽ và rộng lớn, hoàn toàn khác biệt so với những căn nhà khác, đèn sáng trưng.
- Bà chủ tới!!- Một tên xăm trổ đầy người hào hứng reo lên.
- Bà chủ! Bà mang gì tới thế? - Tên có một vết thương dài ngay mắt hỏi.
-Tôi mang bánh đến ọi người này, con dâu tôi làm đấy- Bà hạnh phúc khoe.
-Ồ! Cậu chủ đã có bạn gái rồi sao? Bánh nhiều thật đấy!
- Mừng quá! Đó giờ không thấy cậu chủ dắt bạn gái về.
- Ừ! Tao cứ tưởng cậu chủ ... - Tên ốm nhom, gầy gò, mếu máo - BÊ ĐÊ CHỨ?!
-Mày nói gì? - Bảo Đông bước ra từ trong căn nhà đó, đám đàn em dàn đều ra 2 bên, kính cẩn chào.
- Kh..không..gì..th..ưa..cậu- Tên đó ấp a ấp úng.
- Thôi nào! Mọi người ăn bánh đi, con cũng ăn đi, Đại Tuyết mất cả ngày để làm đó - Khả Hân đưa cho con trai mình hộp bánh được gói kĩ càng, còn hộp to kia thì đưa cho tên cầm đầu với thân hình to lớn, bặm trợn và dữ dằn.
- Cảm ơn mẹ, mời mẹ vào- Bảo Đông lễ phép mời bà đi trước, sau đó tiếp chân theo sau.
Đám đàn em hớn hở, ồn ào mở hộp ra, lấy tay bóc ăn thử. Mỗi người một kiểu bình luận khác nhau.
- Bánh cho nhiều bột nở quá!
- Của tao thì mặn như muối ấy!
- Con bồ cậu chủ không biết nấu ăn thì phải?
Trong phòng, Khả Hân đặt hộp bánh xuống, thong thả pha trà. Bảo Đông một tay mở bánh, mắt chăm chú vào laptop.
- Tình hình thế nào rồi? - Khả Hân hỏi, tay vẫn bình thản pha trà.
- Không khả quan gì cả - Bảo Đông buồn rầu.
- Tại sao? Chuyến làm ăn nào của con chả thuận lợi?
- Mẹ à! Con đâu phải thần thánh, chuyến này lại lớn nữa, sao mẹ không giúp con?
- Mẹ già rồi, với mẹ cũng chẳng biết gì nhiều về mấy việc đó ...
- Vậy xong chuyến này mình kết thúc luôn nhé?- Bảo Đông ngẩng đầu lên.
Căn phòng đột ngột nặng nề, không khí ảm đạm, lạnh lẽo đến run người.Khả Hân nheo mắt lại, dáng người hơi khom lại. Bảo Đong dõi theo cử chỉ của mẹ, mong chờ câu trả lời của bà.
- Con không muốn làm mafia sao? - Bà trầm giọng.
- Cũng không phải, nhưng ... con muốn chú tâm học hơn, dù sao con mới 17 thôi.
- Nhưng đêm nay là con 18 rồi - Khả Hân bắt đầu giận dữ.
- Mẹ ...
- Con lớn rồi, hãy bắt đầu cư xử cho ra dáng người thừa kế đi, mẹ không ép con, nhưng ít nhất hãy hoàn thành ước nguyện cuối cùng của cha con ...
- Con biết rồi.
Khả Hân hít một hơi để lấy lại bình tĩnh. Ngồi xuống cạnh con trai, cắt bánh rồi đưa cho cậu. Bảo Đông đưa mắt nhìn ổ bánh, cau mày:
- Ai làm thế mẹ?
- Đại Tuyết đấy, con bé ngủ rồi, cả ngày quần quật làm bánh mà - Bà dịu dàng.
- Ô, vậy à? - Chân mày cậu giãn ra, cắn thử một miếng bánh, vị ngọt nhẹ lan ra khắp miệng. Cậu biết nó ghét đồ ngọt, nhưng khi nghe mẹ nói nó đã tự tay làm, Bảo Đông cảm thấy ... rất hạnh phúc.
Cùng lúc đó, đâu đó ở phía Nam thành phố.
- Cậu đã tìm được Đại Tuyết chứ?- Một cô gái trông rất sành điệu, đang ngã người trên mui xe hỏi.
- Chưa, tôi cũng không biết phải tìm ở đâu- Đại Phong khó chịu, rít một hơi dài điếu thuốc trên tay.
- Nếu cậu không ngu đến mức đó, thì đã không bị con bé hớt tay trên rồi. Đáng lẽ sinh ra trước 10 năm thì cậu phải lường trước chuyện nó chuyển tất cả tài sản vào thẻ tín dụng của nó chứ?
- Nhưng tôi đâu ngờ nó khôn thế chứ!? Sao nó có thể làm dễ dàng đến vậy? Đến lúc nó đươc cứu thì tôi mới hay!
- Ai cứu?- Cô gái đó chợt bật dậy, chăm chăm hỏi Đại Phong.
- Da Vinci, thằng khốn đó!!- Đại Phong đấm thật mạnh vào cửa kính.
- Nhắc mới nhớ! Cái lắc tay hôm trước đâu rồi?
- Hả?
- Cái lắc mà cha mẹ anh để lại cho Đại Tuyết ấy?
Tiếng gió vi vu, thổi ngang qua làm cho lá cây nghiêng ngã. 2 con người im lặng nhìn nhau, người con trai bỗng nhếch mép, nham hiểm cười.
- Nhớ rồi, cái lắc có thiết bị theo dõi! - Đại Phong ngộ ra.
- Khôn! Vậy còn không mau lấy định vị ra? - Cô gái đó mỉm cười.
Đại Phong nhanh tay lục trong túi, lấy chiếc điện thoại ra bấm. Sắc mặt của Đại Phong từ mừng rỡ đột ngột chuyển sang xanh xao, tái ngắt, 2 chân quỳ xụp xuống đất. Cô gái đó hốt hoảng chạy đến đỡ Đại Phong dậy, cầm chiếc điện thoại, nhìn vào chấm đỏ đang nhấp nháy trên màn hình.
- Dinh thự Da Vinci? - Cô gái đó nghiêng đầu, thích thú nói.-Có vậy thôi mà anh cũng hoảng lên sao? Đúng là cha nào con nấy!
- C..cô..giỏi..thì đến đó mà mang nó về, tôi sẽ lấy số tiền còn lại thưởng cho cô - Đại Phong cố lấy lại bình tĩnh, giọng run run.
- Được! Thỏa thuận vậy nhé? Cũng lâu rồi tôi chưa thăm anh ấy - Cô gái đó đứng lên, bước đến mở cửa xe và rồ ga đi.
- Đúng là tiểu thư Bạch Ngân - Đại Phong dõi theo đèn xe đỏ như máu lao đi cho đến lúc mất dạng.
12h, dinh thự Da Vinci.
- A! - Đại Tuyết choàng tỉnh, người ướt đẫm mồ hôi, nó vừa gặp ác mộng. Nhưng ... có gì đó nặng nặng đang níu người nó. Nhìn xuống, Bảo Đông đang chằm chằm nhìn, 2 tay ghì chặt lấy eo nó.
- Chuyện gì vậy?- Anh tỉnh bơ hỏi.
- Tỉnh nhỉ? - Nó cáu. - Buông ra!!
- Tối rồi! Mọi người đang ngủ đấy - Bảo Đông thì thầm, 2 tay càng ôm chặt hơn.
- Biến!! - Nó thẳng chân đạp anh xuống đất, nhưng quỷ tha ma bắt thế nào, nó cũng bị lôi xuống theo.
- Ui da! Cô vừa vừa thôi, giường tôi mà!- Bảo Đông gắt gỏng.
- Mẹ anh cho phép t...
Ọc ọc ọc.
Tiếng sôi ruột nhẹ nhàng vang lên, Đại Tuyết đỏ mặt, ôm lấy bụng. Bảo Đông hơi bất ngờ, nhưng nối tiếp đó là nụ cười không thể nham hiểm hơn.
- Nhìn gì?! Chưa thấy ai đói bao giờ hả? -Nó bối rối.
- Không, nhìn cô ngu lạ sao sao ấy?
- Im đi! - Nó lục đục đứng dậy, đi mở cửa.
- Đi đâu vậy? Giờ hành lang tối lắm, không có đèn đâu.
- Tôi muốn ăn.
- Vậy biết nấu không?
- Không - Ngắn gọn, xúc tích, nó quay người đi.
Kết cục, Bảo Đông phải tò tò theo sau, tay cầm điện thoại soi sáng đường đi. Nó ngang nhiên đi trước, không thèm để tâm đến anh. 2 người cứ thế đi, chưa đầy 5 phút đã đến được bếp. Nó với tay mở đèn, căn bếp nhanh chóng sáng lên.
- Vậy giờ ăn gì? - Bảo Đông vươn vai, mở tủ lạnh hỏi.
- Mì - Nó mở tủ lấy gói mì, mở bình nước nóng.
- Ăn cái đó thì sao no? Để tôi nấu cho.
- Thôi khỏi,ngon là được, ít ra nó còn dễ nấu.
- Xém quên, hôm nay sinh nhật tôi á - Bảo Đông thúc tay nó.
- Ừ, để yên tôi chế nước sôi coi -Nó nhấc bình nước lên, đổ vào tô.
-Ít nhất cũng nói gì đó tình cảm chút đi chứ? -Vẻ mặt không quan tâm của nó làm cho cậu ngày càng bực bội.
Xụp.
Đại Tuyết phớt lờ cậu, chăm chú ăn ngon lành. Mắt nhìn ra cửa sổ, cả vũ trụ như hiện lên, hằng hà ngôi sao lấp lánh phản chiếu vào đôi mắt xanh biếc của nó. Chiếc lắc trên tay nó lóa lên, những viên đá được trang trí vô cùng tinh tế. Bảo Đông đột nhiên nhìn đăm đăm vào chiếc lắc.
- Cái này cô mua hả?
- Không, của Đại Phong đấy, anh ấy nói là cha mẹ đ...
- Tôi mượn, mai trả - Bảo Đông nắm lấy tay nó,giật lấy chiếc vòng rồi ngay lập tức đánh bài chuồn.
-Ế!! TRẢ ĐÂY!- Đại Tuyết gào lên.
- Ờ! Còn cái này nữa! - Bảo Đông khựng lại.
- Gan nhỉ? Dám đứn... - Nó chưa dứt lời đã bị môi anh ép chặt lấy. Dù cố sức vẫy vùng nhưng không thể thoát được, nó đành đứng yên. Một lúc lâu sau, anh mới thả nó ra.
- Cảm ơn vì cái bánh nhá.
Và kết quả, tối hôm đó, Bảo Đông phải xuống sàn nằm mà theo nó, đó là hình phạt để anh phải ăn năn hối cải về tội lỗi của chính mình
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...