Tuy đây không phải là lần đầu tiên tiếp bạn, nhưng thái độ của Quang lần này khác hẳn mọi khi. Nhất là khi Quang đã bỏ hẳn giấc ngủ trưa để tự tay săn sóc bình hoa rồi diện bộ thật kẻng ngồi chờ như thể người sắp đến là nhân vật quan trọng lắm!
Thấy vậy, Ngọc Quí khều vai Quyền:
- Ê… nhà mi có thấy hiện tượng khác lạ ở anh cả nhà mình không?
Ðang lo sửa lại đôi giày thể thao nên thằng Quyền không ngẩng mặt lên. Nó vừa làm vừa nói:
- Chị thấy lạ thế nào?
Ngọc Quí phải lấy tay che miệng rồi cúi xuống:
- Trông ảnh diện thất kinh, đầu đã xịt keo lại còn dùng cả nước hoa.
Nghe qua thằng Quyền chau cặp chân mày khá thanh tú rồi đáp chẳng cần suy nghĩ:
- Có thế mà cũng cho là chuyện lạ. Chuyện ảnh diện bộ là lịch sự, còn cái đầu xịt keo là ví muốn mái tóc nằm nguyên vị trí mà ảnh thích.
- Thế còn hiện tượng xài nước hoa… nhà mi giải thích luôn tiện thể đi.
- Anh Quang sài nước hoa là vì ảnh… sắp ngồi gần bạn gái. Cũng có thể là ảnh không được thơm nên mới mượn nước hoa để át mùi…
Ngọc Quí cười hinh hích:
- Nhà ngươi nói bậy nghe. Anh Quang không có hôi nách như nhà ngươi đang nghĩ đâu.
Ðến lượt thằng Quyền tròn mắt kêu:
- Ai nói ảnh hôi nách hồi nào đâu?
- Thì nhà ngươi nói anh Quang không được thơm… còn cãi lại nữa hả.
Bị ghép tội, thằng Quyền giãy đành đạch:
- Oái… cái miệng con gái quả là không có xương nên nói năng lắt léo. Người ta đi đường thẳng mà lại bẻ lại thành đường cong. Em biểu không thơm là ý nói cái mùi nguyên thủy mà.
Nhưng Ngọc Quí đã gạt phắt:
- Thôi đi nhà ngươi đừng có biện hộ nữa. Ta sẽ mách lại với anh cả để trừng trị nhà ngươi sau.
Thằng Quyền nhún vai tỏ vẻ mình không hề run sợ một chút nào:
- Thì chị cứ việc đi thèo lẻo. “Cây ngay không sợ chết đứng” đâu mà phải lo.
Không để cho thằng em út được yên lo sửa chữa đôi giày, Ngọc Quí lại tiếp tục làm rộn chuyện:
- Quyền nè, ta đố mi biết anh cả nhà mình đang sắp sửa tiếp bạn gái hay bạn trai?
Dù đã tự nhủ lòng là không mở miệng nhưng thằng Quyền vẫn bị lôi cuốn vào sự lắm lời của bà chị.
- Chắc chắn là bạn gái cho nên ảnh mới tốn sức “làm điệu” suốt này giờ.
Ngọc Quí chưa kịp góp ý gì thêm thì đã thấy anh trai lăng xăng đi ra cổng. Biết là khách đã đến, cô bé còn núp vào sau tấm rèm nhìn trộm kẻ đã làm anh mình trở nên khác lạ:
- Ngọc Quí ơi! Mang nước giải khát lên giùm anh đi.
Giật mình bởi tiếng nhờ vả bất thình lình nhưng Ngọc Quí vẫn không thèm thưa vội. Nhỏ nấn ná hoài bên trong khiến Quang phải gọi lần thứ hai:
- Ngọc Quí… Ngọc Quí ơi…
Bây giờ Ngọc Quí mới chịu ló mặt ra, nhỏ chào bạn gái anh trai bằng ánh mắt không được thiện cảm mấy. Ôi, người đâu mà xấu ỉn… Thế mà ông anh cả mình cũng phải nhọc lòng suốt cả một buổi trưa. Ngọc Quí lầm bầm trong miệng trước khi được anh trai giới thiệu:
- Ðây là chị Huệ, bạn học của anh từ những năm phổ thông đến bây giờ.
Trời! Trời! Ngọc Quí muốn la lên nhưng kịp dừng lại vì thấy anh trai đang chuyển hướng về mình:
- Còn đây là em gái của anh. Tên nó là Ngọc Quí. Coi mặt thế chứ cũng quậy lắm dữ lắm!
Chà, chưa chi đã bêu xấu người nhà hen. Ðược, hãy đợi đấy… ông anh ạ. Con nhỏ này sẽ quậy như ông anh quảng cáo cho biết tay nè. Ngọc Quí vừa chửi thầm vừa đáp lễ:
- Chị Huệ ngồi chơi em đi làm nước.
Nói rồi Ngọc Quí biến nhanh vào bên trong, bịt miệng cười hi hí với thằng em. Quyền ngạc nhiên ngước lên hỏi:
- Ủa, có gì mà chị cười?
Ngọc Quí áp sát vào tai thằng Quyền nói xì xào:
- “Bồ câu” của anh Quang ẹ thấy mồ.
Không hiểu chữ "ẹ" chị gái dùng nên thằng Quyền ngơ ngác, thấy vậy Ngọc Quí liền chê:
_ Mi sao kém thông minh. Ý ta muốn nói là xấu hoắc đó!
Tưởng thằng Quyền sẽ tức tốc chạy ra phòng khách để xem. Ngờ đâu nó còn ngồi im tại chỗ, buông tiếng mắng:
- Chị này kì cục hết sức. Cứ làm như mình đẹp lắm không bằng.
Bị cụt hứng, Ngọc Quí chợt nhìn mình trong tấm gương to tướng nơi tủ áo, lòng thoáng nỗi tự hào:
- Không đẹp gì, nhưng ta cũng chưa từng bị ai chê là xấu.
Thằng Quyền khẽ trề môi:
- Chưa ai chê thì bữa nay có em.
Ngọc Quí hinh hỉnh cái mũi ngó lại mình trong tấm kiếng như thể tìm tòi nét kiêu kì con gái:
- Tao thấy tao chẳng có chỗ nào dị dạng cả. Nói chung: mắt, mũi, môi, hình dáng chỗ nào cũng xinh, cũng đẹp… nhà mi chẳng thể nào biến ta trở thành “Chung Vô Diệm” đột xuất được đâu.
Nhưng thằng Quyền đã chỉ vào chỗ bụng của Ngọc Quí rồi đả kích:
- Cái xấu của chị nằm ẩn trong đó làm sao mà thấy được. Người gì ma cứ tự khen lấy mình.
Quê độ, Ngọc Quí xí một cái rõ dài rồi bỏ đi xuống bếp với bước chân nghe nặng trịch. Phải mất thời gian thật lâu nhỏ mới đem nước lên đãi khách. Thấy em gái, Quang liền buông lời than thở:
- Nhỏ làm dùm anh có hai ly nước mà sao lâu dữ vậy? Anh với chị Huệ khát muốn khô cổ rồi nè.
Ðặt khay nước xuống bàn, Ngọc Quí dợm cong môi nhưng chẳng biết nghĩ sao lại thay đổi bằng bộ mặt vui vẻ. Cô bé ra sức phân trần:
- Tại em phải chạy đi mua chanh. Anh chỉ có la oan cho em không hà.
Dù đang có bạn gái bên cạnh, Quang vẫn nhạo Ngọc Quí:
- Oan “Thị Mầu” hả cô bé?
Ngọc Quí khẽ ấm ứ:
- Ðừng làm em nổi giận mà mất công năn nỉ. Anh hãy lo mời chị Huệ uống nước chanh giải khát đi.
Thấy Ngọc Quí toan bỏ vào trong, Quang bèn kéo em gái lại:
- Ngồi đây nói chuyện cho vui nè.
- Em không thích bị mắng là kì đà cản mũi đâu. – Ngọc Quí đã lắc đầu.
Cô gái tên Huệ bây giờ mới lên tiếng làm quen với Ngọc Quí:
- Không ai dám nói em là kì đà đâu, đừng ngại… chị với anh Quang là chỗ bạn bè thôi.
Quang vội nói bằng giọng đùa:
- Nói lộn cho nói lại.
Trong khi Ngọc Quí cười thầm anh trai mình thì Huệ lại đỏ hồng cả đôi má. Cô nàng khẽ nháy mắt với Quang song dường như cậu cố tình không hiểu, tiếp tục nói:
- Sao Huệ không nhận mối quan hệ của hai đứa chúng mình? Bộ sợ con nhỏ Ngọc Quí hả?
Cô nàng Huệ không dám nhìn thẳng vào mặt ai mà chỉ hơi liếc mắt, cử chỉ ấy làm cho Ngọc Quí tức điên người. Nhỏ tự tay bưng lấy một ly nước đưa tới mời mọc, giọng ngọt như nước mía:
- Uống đi chị. Trong nhà này em là đứa vừa ngoan lại vừa hiền. Chị không biết chứ, em thường xuyên bị đì có khi đến phát khóc. Nhất là anh Quang và thằng em út chết tiệt kia…
Biết Ngọc Quí đang nuôi mầm giận trong lòng, Quang vội vuốt:
- Nào ai dám ăn hiếp em kia chứ. Chẳng phải ba má đã chọn hai chữ “Ngọc Quí” để đặt tên cho em đó hay sao?
Ngọc Quí vẫn chưa thèm vừa bụng:
- Như thế không có nghĩa là em được cưng được chìu…
- Vậy có ai ghét em không?
- Không ghét nhưng chẳng thương.
Lời Ngọc Quí làm Quang phải đưa tay lên gãi đầu:
- Nhỏ ơi nhỏ! Sao nhè lúc anh có bạn mà than thở vậy hả?
Ngọc Quí giương bản lĩnh của mình ra:
- Không chọn lúc này thì chừng nào mới có cơ hội đây hả anh trai?
- Lẽ ra em phải biết giữ thể diện cho anh chứ. Bộ không sợ chị Huệ cười anh hay sao?
Bị trách, Ngọc Quí không tỏ ra phiền lòng mà lại còn vui:
- Nếu anh sợ thì hứa đừng có bắt nạt em nữa đi.
Cực chẳng đã, Quang đành vui vẻ:
- Anh không có bắt nạt mà nhỏ cứ gán tội cho anh hoài. Thôi thì nhận cũng chẳng chết ai.
Nói xong Quang nhìn qua cô bạn gái nhắc cô nàng uống nước. Cũng đã cảm thấy khát, Huệ nhẹ nâng ky nước lên môi uống một ngụm nhưng bỗng khựng lại giữa chừng làm tất cả ngạc nhiên. Quang tõ ra quan tâmvội hỏi:
- Em bị làm sao vậy?
Huệ chỉ ú ớ trong miệng chứ không thể nào nói được bởi đang ngậm đầy nước chanh. Ngỡ bạn gái bị nghẹn, Quang liền ra sức chỉ dẫn:
- Từ từ nuốt xuống… sẽ thấy dễ chịu ngay ấy mà.
Gương mặt của Huệ lúc này nhăn nhó như người đang uống phải chén thuốc bắc cực đắng. Cô nàng còn phát ra những cử chỉ mà Quang không thể hiểu khiến Ngọc Quí có cơ hội chọc cười:
- Chắc chị Huệ uống vội vã quá nên không kịp nuốt chứ gì.
Cực chẳng đã Huệ đành phải nuốt gọn số nước chanh trong miệng rồi rùng mình mấy cái. Và liền ngay sau đó, chẳng những Huệ đỏ hết mặt mày mà còn chảy cả nước mắt làm Quang cuống quít:
- Em không bị sặc chứ Huệ?
Mặc dù đã được hỏi, song Huệ không đáp mà đứng bật dậy khỏi ghế. Sắc diện cô nàng như đang giận dữ điều gì:
- Xin khiếu từ mọi người…tui về…
Diễn biến đột xuất của bạn gái làm Quang phải thộn mặt. Cậu ấp úng:
- Sao… k…ỳ… vậy?
Huệ không giải thích mà xách chiếc bóp của mình đi thẳng một mách ra khỏi nhà Quang mặc cho cậu ngơ ngác. Ngọc Quí cũng đang có mặt tại đó nhưng nhỏ chẳng tỏ ra vẻ gì ngạc nhiên, lại còn tủm tỉm giấu nụ cười vào đôi tay. Bất chợt quay lại, Quang nhìn thấy liền chỉ tay vào mặt em gái gắt toáng:
- Nhỏ này nói nghe. Tại sao đương nhiên Huệ lại bỏ ra về?
Vẻ mặt Ngọc Quí đầy lém lỉnh:
- Ai mà biết. Chắc có lẽ chị ấy bị đau bụng đột xuất…
- Nói bậy.
- Thế thì chỉ có ông trời mới biết rõ.
Quang tiếp tục đặt câu hỏi với em gái:
- Có phải nhỏ bày chuyện phá anh với Huệ không?
Ngọc Quí lườm anh trai sắc lẻm:
- Không có ai rảnh hơi làm chuyện bao đồng đâu.
- Vậy tại sao…?
Tức thời Quang bị ngắt lời liền:
- Trăng sao đâu giữa ban ngày. Anh chỉ giỏi đổ thừa cho người khác…
- Nhưng hỏi thiệt nhỏ có làm gì bạn gái của anh không?
Bị tra gạn mãi, Ngọc Quí hét to lên:
- Không… nhất định là… không…
Thấy em gái sắp sửa đổ quạu, Quang đành phải cười xòa:
- Không có thì thôi. Làm gì mà phải la ỏm tỏi cả nhà lên vậy hả.
Bộ mặt của Ngọc Quí hiện lên cau có:
- Bạn gái của anh bỏ về đâu phải là lỗi tại em mà anh cứ điều tra. Cô ta quả là dễ ghét, mất lịch sự gì đâu.
Quang lộ nét mặt không bằng lòng:
- Dễ ghét hay dễ thương em cũng không được quyền phê phán.
- Xí… chưa phải là vợ của anh mà đã bênh vực rồi. Không chừng mai mốt cưới về anh bỏ luôn vô tủ để thờ.
- Chứ còn gì. Bởi nhà này có một bà cô, người ta nói “giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng” nên anh sợ…
- Hừm…
Ngọc Quí hậm hực trong cơn tức hồi lâu mới nói được:
- Ừa, tui dữ đó! Mai mốt anh cưới vợ về đây tui đì lại à coi.
Nhìn nét mặt Ngọc Quí thật tức cười nên Quang liền chọc thêm:
- Nhưng không sao… anh sẽ nói với ba má tìm chỗ để tống khứ em trước khi rước cô con dâu về.
Ngọc Quí bèn hứ dài:
- Còn khuya mới có chuyện đó anh cả ạ. Năm nay người ta mới có mười lăm tuổi thôi à.
- Thì còn ba năm nữa cũng đâu có lâu lắm đâu.
- Xí… anh tính như vậy nhưng em không chịu, em nhất quyết ở nhà với ba má thì sao?
Trong lúc Quang chưa kịp đối đáp thì thằng Quyền từ bên trong đi ra tiếp ứng:
- Thì cho chị ế... chị làm lão tổ trong nhà này luôn.
Ngọc Quí tức tối khóc:
- Nhà ngươi đừng có ỉ út trong nhà rồi muốn ăn hiếp người ta nghe.
- Híc…híc… nước mắt cá sấu không thèm thương.
Thằng Quyền vừa chế nhạo vừa bưng ly nước trên bàn uống một ngụm vì đang cơn khát. Bỗng dưng nó trợn tròn đôi mắt kêu lên:
- Ối…ối…
Rồi sau đó chất nước vừa uống từ trong miệng nó được phun ra bắn tùm lum. Sau một hồi sặc sụa, thằng Quyền la ầm lên:
- Ai chơi trò gì kì quá vậy? Ðây là nước chanh hay nước biển?
Thấy thằng em trai nói lạ, Quang cũng vội bưng ly nước uống thử và cảm thấy đầu lưỡi mình mặn chát không thể nào nuốt được. Hèn gì lúc nãy… Quang vội đảo mắt tìm đứa em gái, nhưng con nhỏ lí lắc ấy đã biến mất từ bao giờ không còn ngồi ở ghế để mà chịu trận ăn vạ nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...