Sau khi Kha Viêm tỏ tình với Liễu Nhiên, tuy nàng không từ chối rõ ràng, nhưng cũng chưa đồng ý.
Kha Viêm cũng không từ bỏ, vì thái độ của Liễu Nhiên làm cậu biết nàng thích mình.
Nếu không, với vũ lực của Liễu Nhiên, người mà nàng không thích còn lâu mới được tiếp cận.
Chỉ điểm này thôi cũng đủ khiến Kha Viêm vui mừng khôn xiết, cho dù là lý do gì, cậu biết mình chờ được.
Quan hệ của bọn họ cũng không bởi vì vụ tỏ tình đó mà trở nên xấu hổ, sau khi trở về từ chuyến du lịch, Liễu Nhiên thỉnh thoảng vẫn sẽ đến phòng chung cư của cậu.
Kha Viêm hiểu rằng, một ngày nào đó bọn họ sẽ xé rách tầng giấy ngăn cách kia.
Thế nên, cậu tự coi mình là bạn trai của Liễu Nhiên.
Kha Viêm muốn cố gắng cho nàng một cuộc sống tốt đẹp nhất có thể.
Cậu cũng muốn hẹn Liễu Nhiên ra ngoài chơi, cả hai có thể cùng nhau ăn cơm, trò chuyện, nhìn ngắm đối phương.
Nhưng Kha Viêm không nghĩ tới, chỉ đi hẹn hò thôi mà lại gặp người quen.:))
Thấy Liễu Nhiên và Kha Viêm đứng im ở cửa, Lạc Tiêu liền tiến lên hỏi: “Làm sao thế huấn luyện viên, bọn anh đặt trước phòng ở bên trong rồi, vào chung đi cho vui.”
“Hừ.” Liễu Nhiên quay đầu sang bên cạnh.
Lạc Tiêu: “...” Mình đã đắc tội gì với em ấy hả?
Trương Ninh nghi hoặc nhìn Lạc Tiêu rồi lại nhìn Liễu Nhiên, ai nha, 2 người này quen nhau!
Đây là ai? Nhìn trông cũng đẹp trai đấy.
Chết mịa, Kha Viêm sẽ không thất tình chứ?!
Kha Viêm cũng không biết Trương Ninh đang suy nghĩ cái gì, mặt dại ra mà hỏi anh: “Sao anh lại ở đây?”
Trương Ninh liền cười, nói: “Cửa hàng này là do anh đề cử với cậu còn gì!”
Kha Viêm gật đầu, bởi vì anh nhiệt tình giới thiệu, cho nên cậu biết đồ ăn ở đây cực kì ngon.
Vậy là Kha Viêm mang Liễu Nhiên tới.
Nhưng mà...
Anh đề cử thì đề cử, đến làm cái gì thế hả???
Trương Ninh cười: “Bởi vì anh là khách quen ở chỗ này á! Thỉnh thoảng cũng đến đây ăn một mình, a ha ha ha ha...”
Kha Viêm: “...” Cười cái qq!
Ở bên cạnh, tuy Liễu Nhiên sớm biết đám người Lạc Tiêu định đi ăn cơm, nhưng bọn họ lại trùng hợp đến mức vào chung một cửa hàng, nàng cũng rất tò mò, liền hỏi Lạc Tiêu: “Sao anh lại đặt phòng ở đây thế?”
Hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra, nhấn vào một trang web cho Liễu Nhiên nhìn, đắc ý mà nói: “Đồ ăn ở cửa hàng này ngon lắm! Nó đứng đầu trong top bình chọn các cửa hàng bán đồ ăn ngon, cho nên bọn anh liền đến ăn thử xem có đúng như lời đồn không.”
Trương Ninh ngó vào xem ké, đột nhiên vui vẻ mà chỉ vào một dòng bình luận: “Cái này là tôi ghi nè.”
Lạc Tiêu liền cười: “Thật trùng hợp! Tôi nhìn thấy bình luận này nên mới quyết định đến đây đó.”
Liễu Nhiên: “...” Vậy thì thật đúng là quá trùng hợp.
Vì thế, Trương Ninh và Lạc Tiêu đột nhiên bắt được tần sóng não của nhau, mừng rỡ nhận anh em, Lạc Tiêu nhiệt tình mời anh: “Nếu đã trùng hợp đến thế thì ăn cùng nhau đi! Em đặt trước phòng rồi, bên trong còn có rất nhiều anh em khác.
Tới đây tới đây, cùng nhau cùng nhau.”
Trương Ninh cười lớn: “Thật ngại quá nhưng cậu có lòng mời thì anh không từ chối nữa, cùng nhau ăn đi ha ha ha ha ha!”
Lạc Tiêu: “Không có việc gì không có việc gì, ha ha ha ha ha!”
Kha Viêm: “...” Tôi thật sự rất cám ơn hai người nha.:)
Kha Viêm và Liễu Nhiên bị hai người kia lôi kéo đến ghế lô, đến nước này rồi, cậu liền biết là tránh không được, bèn đi theo bọn họ vào trong luôn.
Sự kinh ngạc lúc đầu qua đi, Liễu Nhiên cũng không để ý nữa, lúc đi theo còn có tâm tình hỏi Lạc Tiêu: “Hôm nay mọi người đã luyện tập cả một ngày mà không thấy mệt sao?”
Hắn run chân, nói: “Huấn luyện viên còn không mệt thì bọn anh làm gì có tư cách mệt!” Có mệt chết cũng không nói, quá mất mặt rồi.
Liễu Nhiên trầm mặc một chút, lẩm bẩm: “Xem ra lần huấn luyện tiếp theo có thể kéo dài thêm một chút.”
Lạc Tiêu: “...” Các anh em à, tôi xin lỗi.
Bọn họ đặt phòng ở tầng hai, đi thẳng vào bên trong, lúc đến gần phòng bếp thì đi lên cầu thang, ở trên tầng gần như đều là phòng riêng cho khách hàng ăn uống.
Lạc Tiêu còn rất thích gây sự chú ý, đặt phòng số 666, lên tầng thì cứ đi thẳng đến phòng cuối là được.
Đây là một phòng vô cùng rộng, bên trong đặt 3 cái bàn tròn lớn, một bàn có thể chứa khoảng 15 người.
Lúc này bên trong đã ngồi đủ người, thấy Lạc Tiêu tiến vào, Bao Phong cầm chén rượu đứng lên hô: “Đội trưởng của chúng ta về rồi kìa, để tôi kính cậu ta một ly.”
Mọi người trong phòng liền cười lớn, cả đám đang trêu chọc Lạc Tiêu vì cái danh hiệu hắn tự nhận hồi chiều.
Bao Phong một ngụm uống hết rượu, tất cả mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi, ồn ào muốn anh uống thêm 2 ly.
Sự ồn ào đình chỉ khi cả đám nhìn thấy Liễu Nhiên sau lưng Lạc Tiêu, tất cả mọi người giật mình, nhanh chóng đứng dậy hô: “Chào huấn luyện viên Liễu.”
Kha Viêm: “Ơ, em làm huấn luyện viên à?”
Liễu Nhiên liền nhắc nhở đám học sinh kia: “Đừng gọi là huấn luyện viên, gọi tên em là được rồi.”
Bao Phong cười hắc hắc: “Bọn anh không dám đâu!”
Trương Ninh khiếp sợ nhìn Liễu Nhiên, không thể tin nổi! Lúc đi du lịch còn nói là mới tốt nghiệp cấp 3 cơ mà, vừa vào đại học hai tháng đã thành huấn luyện viên rồi.
Anh không nhịn được mà quay đầu cảm thán với Kha Viêm: “Con bé giỏi như thế, nếu sau này hai người đánh nhau thì chắc chắn cậu chết thẳng cẳng luôn.”
Kha Viêm khiếp sợ: “Tại sao tôi lại phải đánh nhau với em ấy? Tôi thương Nhiên Nhiên còn không kịp, sao có thể đánh em ấy được?!”
Trương Ninh càng khiếp sợ hơn: “Ôi vãi, cậu cũng có thể nói ra mấy câu như này á?” Cái nhân thiết đơn thuần không giả vờ đâu rồi?!!
Kha Viêm: “...” Tên khùng này đang nói cái quái gì vậy?
Thấy hai người nào đó khiếp sợ nhìn nhau, Liễu Nhiên nhịn không được bật cười.
Thực mau, Lạc Tiêu liền mang theo mấy người vào phòng, đây là lần đầu tiên Kha Viêm nhìn thấy các đàn anh đàn chị của Liễu Nhiên, mọi người ở học viện cảnh sát đều một thân chính khí, cũng rất nhiệt tình.
Bao Phong nở nụ cười đầy ẩn ý tiến lên hỏi: “Xin chào xin chào, he he...!anh là gì của huấn luyện viên thế?” Từ chối đi ăn với bọn này mà lại đi cùng anh, nói không có quan hệ đặc biệt á, tôi không tin nha~!
Kha Viêm vẻ mặt đoan chính: “Tôi là anh trai của Nhiên Nhiên.”
Bao Phong nháy mắt thu hồi nụ cười ngả ngớn của mình, nói chuyện vừa nghiêm túc lại đứng đắn: “Thì ra là anh trai! Chào anh chào anh.” Đúng là có quan hệ đặc biệt thật.
“Ha ha ha ha ha!”
Bao Phong định chọc quê người khác cuối cùng biến mình thành tên hề, các đồng bọn đằng sau cười phá lên.
Kha Viêm cuối cùng cũng bị bọn họ chọc cười, mọi người nhanh chóng hoà nhập.
Nghe nói Kha Viêm muốn mở công ty riêng, cả đám vô cùng bội phục: “Không ngờ anh còn trẻ mà có bản lĩnh lớn như vậy.”
Trương Ninh rất kiêu ngạo: “Hôm nay Viêm ca ở công ty chiếm hết nổi bật luôn.”
Sau đó anh lại tức giận thay Kha Viêm, nói với cậu: “Bây giờ á, mấy người phụ nữ khinh thường cậu trong công ty đang hối hận xanh cả ruột kìa.”
Kha Viêm và Liễu Nhiên đồng thời quay đầu nhìn Trương Ninh, hai khuôn mặt đều tràn ngập tò mò: “Vì sao lại khinh thường tôi/ anh ấy?”
Trương Ninh: “Bây giờ cậu mới biết điều này hả Kha Viêm?”
Kha Viêm vô tội: “Tôi lớn lên khó coi à?”
Trương Ninh: “...”
Kha Viêm biết mình bị người ta khinh thường, lập tức đáng thương hề hề mà nhìn Liễu Nhiên, vẻ mặt ủy khuất: “Nhiên Nhiên!”
Liễu Nhiên cũng rất đau lòng, vừa xoa đầu Kha Viêm vừa nói: “Mấy người đó đều có mắt không tròng.”
An ủi xong, nàng lại tức giận: “Viêm Viêm rất đẹp, tính tình còn vô cùng tốt.
Trên mạng đều nói, sắc đẹp là chính nghĩa.”
Trương Ninh cực kì thiện lương mà giải thích: “Sắc đẹp là chính nghĩa, nhưng nghèo chính là nguyên tội.”
Liễu Nhiên: “...”
Kha Viêm: “...”
Liễu Nhiên tự hỏi một hồi rồi nói với Kha Viêm: “Sau này lúc ba anh phân chia gia sản, anh tranh thủ lấy nhiều chút.”
Kha Viêm ngoan ngoãn đồng ý: “Ừ.”
Trương Ninh: “...” Hoàn toàn không cần đâu người anh em, cậu có hiểu lầm gì với 6000 vạn sao?! Cậu không có nghèo!!!
Đoạn nhạc đệm này nhanh chóng trôi qua, đám người Lạc Tiêu cầm rượu đến kính Liễu Nhiên.
Kha Viêm đứng dậy, nhận ly rượu trong tay hắn: “Để tôi uống thay em ấy.” Nói xong liền ngẩng đầu uống cạn.
Sau đó cậu quay đầu nhìn Liễu Nhiên, nàng cũng ngẩng đầu nhìn lại, cả hai mỉm cười, bầu không khí ngập tràn sắc hồng và sự ngọt ngào.
Lạc Tiêu xấu hổ: “Ấy không phải, đấy, đấy, đấy là ly rượu của em.”
Liễu Nhiên: “Đây là hôn gián tiếp đúng không?”
Kha Viêm: “Em im đi.”
Liễu Nhiên nghi hoặc nhìn cậu, Kha Viêm che mặt, Trương Ninh cười bò, nửa người co quắp trên bàn.
Một đám người vô cùng náo nhiệt đi qua kính rượu, sau khi biết huấn luyện viên nhà mình không thể uống rượu, mọi người liền lấy đồ uống không cồn thay vào.
Liễu Nhiên rất thích uống nước ngọt, nguyên một lon Coca bị nàng cầm lên một hơi uống hết.
Mọi người: “...” Thuần thục quá ha.
Nháo qua nháo lại một hồi, cả đám mới bắt đầu nghiêm túc ăn cơm.
Trương Ninh lúc này mới có thời gian bàn với Kha Viêm: “Là như này, cậu không biết nhiều về việc mở công ty, anh lại có chút nghiên cứu ở khía cạnh này, anh sẽ từ chức để gây dựng sự nghiệp với cậu.”
Kha Viêm ồ một tiếng, ngạc nhiên: “Đúng vậy, tôi không hiểu sắp xếp công việc cho lắm.
Anh quản công ty đi, tôi sẽ cho anh 10% cổ phần.”
Trương Ninh: “Hả?!”
Kha Viêm cười: “Đừng từ chối, tôi không thích mấy việc phức tạp này thật, nếu anh đồng ý tiếp quản toàn bộ công việc, 10% cổ phần này chính là tiền lương và phần thưởng của anh.
Có thể nói anh đã là cổ đông của công ty, đương nhiên anh sẽ càng tận tâm với công việc, tôi cũng không cần lo lắng việc có người lôi kéo anh đi ăn máng khác.”
Trương Ninh: “A, anh..
anh cứ thế liền được 600 vạn?” Vậy thì ông đây còn ở cái công ty kia làm quái gì chứ! Bỏ việc!
Kha Viêm gật đầu: “Ừ.” Trong tay cậu còn không ít ngọc thạch, 600 vạn có khi đều không bằng một khối ngọc thạch cực phẩm của cậu.
Đối với Kha Viêm, nguồn thu nhập từ việc đổ thạch rất đáng kể, đó cũng thật sự là công việc chính của cậu.
Về cơ bản, mỗi năm Kha Viêm chỉ đi đổ thạch một lần, mắt nhìn hàng của cậu rất tốt, thuộc cái loại 3 năm không buôn bán, buôn bán ăn 3 năm.
( Làm ít kiếm lời nhiều)
Cho nên, nhìn bề ngoài là đưa 10% cổ phần công ty cho Trương Ninh, thực chất Kha Viêm đã dùng 10% cổ phần này để thu nạp anh.
Cậu chỉ cần làm chủ tịch ở phía sau, hằng năm thu tiền từ cổ phần là được.
Mấy loại công việc mệt mỏi đến sống dở chết dở kia cứ để người khác làm đi.
Nếu Trương Ninh có khả năng khiến công ty phát triển càng ngày càng lớn, 10% cổ phần của anh sẽ không ngừng tăng giá trị.
Dùng 600 vạn mời một người hết lòng chăm lo cho công ty, không cần người đó có năng lực lớn, chỉ cần nghiêm túc quản lý.
Đối với việc kinh doanh, tất nhiên sẽ có nhân tài chuyên nghiệp lo, Trương Ninh chỉ cần ngồi vững ở công ty là được.
Trên thực tế, Kha Viêm làm vậy không thiệt.
Cậu đã quan sát Trương Ninh 2 năm, vẫn có tự tin với mắt nhìn người của mình.
Trương Ninh không ngờ lại có cái bánh lớn từ trên trời rớt xuống đập vào đầu mình, vô cùng kích động.
Kha Viêm không hiểu anh cao hứng cái gì, còn đả kích: “600 vạn này không phải tiền mặt đâu, chỉ là cổ phiếu, nếu thua lỗ, một đồng tiền chia hoa hồng anh cũng không lấy được.
Đừng vui mừng quá sớm, tôi không thông thạo kinh doanh lắm nên xác suất thua lỗ rất cao đấy.
Làm lập trình viên, anh có thể tính ra xác suất tôi nói mà đúng không?”
Trương Ninh: “...” Cậu cũng không cần dội nước lạnh lên đầu tôi sớm vậy đâu.
Tuy rằng bị đả kích, nhưng anh lại tràn đầy nhiệt huyết, rất muốn thể hiện năng lực của mình.
Trương Ninh ngẫm nghĩ thật lâu rồi nói với Kha Viêm: “Nghề cũ của chúng ta là lập trình, cậu lại là thiên tài lập trình, không làm về phương diện này thì quá đáng tiếc! Hay là chúng ta mở một công ty lập trình đi!”
Kha Viêm suy nghĩ một chút, nói: “Có thể, gần đây tôi cũng muốn viết một công cụ tìm kiếm, rất thú vị.
Chắc là có thể bán không ít tiền, tích lũy một chút tài chính cho công ty vào giai đoạn đầu.”
Trương Ninh tự hỏi một chút, cuối cùng ủng hộ mà nói: “Công cụ tìm kiếm thông tin vẫn có sức hút, bây giờ là thời đại công nghệ thông tin, chúng ta cần phải có những bước đột phá.
Điểm yếu của các công cụ tìm kiếm khổng lồ trong và ngoài nước là chỉ tìm kiếm chính xác trong các phân đoạn dọc.
Nhưng mà...”
Anh đột nhiên có chút chột dạ: “Từ sau khi ra trường làm việc, anh chưa từng viết chương trình đồ sộ như vậy.”
Kha Viêm: “Không sao, tôi sẽ dạy anh.”
Trương Ninh cảm động khóc lóc thảm thiết, trong lòng chỉ nghĩ nhất định phải chăm lo công ty thật tốt, để báo đáp lòng tốt của "Bá Nhạc".
Nhưng anh vẫn có chút lo lắng: “Chúng ta không đủ nhân lực, một chương trình cho hệ thống máy tính ở nước ngoài cần 3000 người cùng viết.
Nếu muốn viết một chương trình lớn, chỉ hai người là không đủ.”
Kha Viêm: “Không phải chúng ta cần đi tuyển thêm nhân viên hả?”
Trương Ninh: “À đúng.” Quên mất bọn mình chuẩn bị thành lập công ty.
Liễu Nhiên một tay chống cằm, thuận miệng nói: “Các anh cũng có thể làm trò chơi nha!”
Kha Viêm lập tức quay đầu: “Được, làm trò chơi.”
Trương Ninh: “...” Ê ê đại ca, chúng ta thành thật chỉ làm lập trình thôi được không?!
Kha Viêm lại hỏi Trương Ninh: “Bây giờ trò chơi gì phổ biến nhất vậy?”
Trương Ninh: “...” Con mẹ nó, cậu không biết trò chơi nào phổ biến nhất ở thời điểm này mà còn đòi làm???
Cuối cùng, Kha Viêm tự quyết định, cậu quyết định lập trình hệ thống để kiếm tiền trước, để mở đường cho việc làm game.
Trương Ninh, người đã nhận 10% cổ phần của người khác, không dám có một câu oán hận, hơn nữa công ty anh làm việc trước đây cũng không phải là một nơi lập trình hệ thống chuyên nghiệp.
Thực ra, nó thuộc dạng đa thể loại và chấp nhận mọi thứ.
Ví dụ như một hệ thống dạy học chứa được 8.000 thành viên, một người có thể viết ra nó.
Một game trên điện thoại thì hai hoặc ba người cùng viết.
Còn có cái loại lập trình trang web, có thể nói là hoa hoè loè loẹt.
Vì vậy, đối với việc làm trò chơi, Trương Ninh cũng không bài xích, thậm chí còn có chút kinh nghiệm.
Nhưng bọn họ mở công ty lớn, nhất định phải hướng đến những trò chơi đình đám, cơ mà lĩnh vực này cần một đội ngũ chuyên nghiệp.
Kha Viêm cười, nói: “Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm lớn.
Chúng ta bắt đầu tích lũy vốn bằng việc viết các chương trình, còn game chính là con đường mang lại cho chúng ta nguồn thu nhập khách quan trong giai đoạn sau.
Chúng ta thay đổi lựa chọn, cân nhắc kỹ càng đi.” Cậu vỗ vỗ bả vai của Trương Ninh.
Trương Ninh: “Đừng có nói lời chính trực như vậy.” Dùng tương lai của công ty để tán gái, cậu cũng thật không biết xấu hổ.
Kha Viêm thực nghiêm túc: “Tôi đang rất nghiêm túc, nó thật sự có thể kiếm tiền.”
Trương Ninh: “...” Sao tôi lại thấy lời này không đáng tin tí nào thế:)?
***
Đám người ăn uống no đủ xong liền chuẩn bị trở về.
Kha Viêm lôi kéo Liễu Nhiên, hỏi: “Chúng ta đi xem phim nha?”
Liễu Nhiên mỉm cười: “Được!”
Lạc Tiêu và Trương Ninh đi ở đằng trước đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu lại hỏi bọn họ: “Hay là bọn này đi chung với hai người cho vui ha?”
Kha Viêm: “...” Ê, mấy người góp vào làm gì?!!!
“Ha ha ha ha, anh nói đùa thôi! Đi nào Lạc Tiêu, chúng ta lại uống một trận nữa.” Dưới bản mặt đen sì của Kha Viêm, Trương Ninh cuối cùng cũng không dám đắc tội với ông chủ lớn nhà mình, lôi kéo Lạc Tiêu đi quán tiếp theo.
Kha Viêm thở dài nhẹ nhõm, lúc này mới quay đầu hỏi Liễu Nhiên: “Đi xem phim với anh được không?”
Nàng gật đầu: “Được.”
Kha Viêm mỉm cười nắm tay thiếu nữ, hai người dắt tay nhau đến rạp chiếu phim.
Rạp chiếu phim ở ngay cạnh tiệm cơm, hai người một đường tản bộ qua, không ai nói gì, bọn họ đều không phải loại người hay lảm nhảm.
Nhưng mà chỉ cần nắm tay đối phương đã đủ thỏa mãn rồi.
Trước rạp chiếu phim không ít người ra vào, phần lớn là các cặp đôi, còn lại là các gia đình.
Kha Viêm quay đầu hỏi Liễu Nhiên: “Em muốn xem phim gì?”
Nàng liền ngẩng đầu nhìn tên các bộ phim, gần đây có chiếu một bộ phim do Khương Lam đóng chính, hắn đã sớm gửi cho Liễu Nhiên một tấm vé xem phim.
Nàng vẫn luôn không có thời gian đi xem, bởi vậy liền vô thức chỉ vào phim của Khương Lam, nói: “Xem cái này đi!”
Kha Viêm sửng sốt: “Ừ được.” Hừ, ông già âm hồn không tan.
=))
Chủ yếu là do Khương Lam quá không có tinh thần tự giác, nếu không phải Liễu Nhiên đã trưởng thành, mỗi lần hắn tới đều muốn ôm nàng một cái, không biết xấu hổ, vô cùng không biết xấu hổ.
Kha Viêm mua vé xong, dẫn Liễu Nhiên đi vào, hai người vừa mới tìm chỗ ngồi xuống thì đằng sau có người hỏi: “A, cậu là Nhiên Nhiên phải không?”
Kha Viêm và Liễu Nhiên đồng thời quay đầu, chỉ thấy Bạch Dực Cẩn ngồi ghế phía sau bọn họ, hơn nữa còn mang theo một cô gái.
Kha Viêm lúc ấy thật sự muốn quỳ, ồ wow, gặp người quen nhiều thế này, xem ra là ý trời.
Bạch Dực Cẩn vừa giật mình vừa bất ngờ: “Cậu cũng tới xem phim à?!”
Liễu Nhiên sững sờ: “Cậu cũng thế sao?”
Bạch Dực Cẩn mỉm cười gật đầu, cậu ta và nàng ngồi cùng tổ suốt một năm học cấp 3, sau khi phân ban thì 2 người gặp nhau cực kì ít.
Bạch Dực Cẩn cũng muốn bỏ mẹ, bà nội và gia đình của mình sang một bên để nói chuyện với Liễu Nhiên, thân thiết và thậm chí có thể thoải mái thích nàng.
Nhưng, mẹ của cậu ta vẫn ở trong tù, và thỉnh thoảng có những lời chửi bới phát ra từ trong điện thoại.
Với tư cách là người thân, Bạch Dực Cẩn không thể nào hận mẹ mình, đương nhiên cũng không bao giờ được thân thiết với Liễu Nhiên.
Những rào cản không thể vượt qua đó khiến nàng trở thành bạch nguyệt quang trong lòng cậu ta.
Đẹp đẽ mà không được chạm vào, nhưng khi sự tốt đẹp này xuất hiện, lại làm người ta cảm thấy vui vẻ và muốn tới gần.
Cô gái bên người Bạch Dực Cẩn cảm nhận được cảm xúc của cậu ta, khẩn trương mà siết chặt tay bạn trai.
Bạch Dực Cẩn ngơ ngác quay đầu nhìn sang bên cạnh, sau đó phản ứng lại, à đúng rồi, bản thân đã không còn một mình.
Buổi sáng Kha Viêm bị bắt nạt, buổi tối đi hẹn hò bị phá đám, xem phim phải nhìn mặt Khương Lam thì thôi đi, mua cái vé xem phim cũng dính đúng ghế đằng trước Bạch Dực Cẩn, cậu bỗng não tàn mà hỏi: “Sao cậu có thể ra ngoài xem phim vậy?”
Bạch Dực Cẩn lập tức kinh ngạc: “Tại sao tôi không thể ra ngoài xem phim chứ?”
Kha Viêm “Ờ đúng.”
Phim bắt đầu chiếu, Liễu Nhiên nghiêm túc xem, kỹ thuật diễn của Khương Lam vẫn tốt như ngày nào, nhưng địa vị đã khác hẳn khi xưa, hắn là nam diễn viên được toàn dân công nhận và yêu thích.
Đẹp trai, hiền lành, có khí chất ôn hoà mà Kha Viêm không có.
Kha Viêm đột nhiên ý thức được Liễu Nhiên rất tốt đẹp, và cậu không phải là người duy nhất có thể quen biết nàng.
Nếu có một ngày, Liễu Nhiên đột nhiên phát hiện người nàng thích không phải Kha Viêm, mà là người khác...
Như vậy, những chuyện cậu cùng Liễu Nhiên trải qua từ trước đến nay, nàng có thể làm với một người đàn ông khác, thậm chí còn thân mật hơn.
Mà bản thân Kha Viêm không có bất kì tư cách gì để nói cả, chỉ có thể đơn thuần làm một người anh trai.
Cậu có chấp nhận được điều này không? Hiện tại, hai người chỉ có quan hệ anh em, nói trắng ra còn không thể tính là anh em vì không cùng dòng máu.
Nàng có tư cách lựa chọn người khác.
Nếu, Liễu Nhiên cùng một người nào đó ở bên nhau, nàng sẽ hạnh phúc chứ?
Nếu, nàng hạnh phúc, mình có nên buông tay hay không?
Có lẽ, bọn họ sẽ mất nhau trong nháy mắt.
Trong suốt thời gian chiếu, Kha Viêm không xem tí nào, dành toàn bộ quá trình để tự khẳng định và phủ nhận bản thân.
Kết thúc bộ phim, Bạch Dực Cẩn tiến lên hỏi thăm Liễu Nhiên: “Bây giờ cậu học trường gì?”
Liễu Nhiên: “Học viện cảnh sát.”
Bạch Dực Cẩn cười ra tiếng: “Rất hợp với cậu.”
Liễu Nhiên gật đầu, Bạch Dực Cẩn còn muốn nói vài câu, nhưng cô gái bên cạnh nhanh chóng kéo tay lôi cậu ta đi, Bạch Dực Cẩn chỉ có thể nói tạm biệt với nàng.
Chờ cậu ta đi, Kha Viêm mới xoay người dẫn Liễu Nhiên ra khỏi rạp.
Đại khái là do sự ăn ý được tích lũy trong nhiều năm, Liễu Nhiên chỉ nhìn bóng lưng của cậu thôi mà đã nhận ra sự kì lạ.
Nàng bắt lấy tay Kha Viêm, hỏi: “Anh đang tức giận đúng không?”
Cậu quay đầu lại, vẻ mặt chẳng khác gì lúc bình thường, cười cười: “Không có.”
Liễu Nhiên híp mắt, đi theo Kha Viêm hai bước, khẳng định: “Anh đúng thật là đang tức giận.”
Cậu hít một hơi thật sâu, vẫn cười: “Anh không có.”
Liễu Nhiên buông tay Kha Viêm, cậu cũng không quay đầu lại, vẫn cứ đi mãi đi mãi, đến khi bước ra khỏi cửa rạp và xuống một đoạn cầu thang ngắn thì Kha Viêm dừng lại.
Liễu Nhiên đứng yên trên hành lang.
Kha Viêm đột nhiên xoay người, ánh mắt thẳng thắn thành khẩn, nói: “Nhiên Nhiên, anh tức giận.”
Cậu giơ hai tay: “Ôm một cái được không?” Ôm anh một cái thì anh không giận nữa.
Liễu Nhiên liền bật cười, trực tiếp nhảy từ trên xuống, Kha Viêm giật mình nhanh chóng tiến lên đỡ nàng.
Liễu Nhiên thật nhỏ nhắn, hai tay cậu có thể ôm trọn cả người nàng vào lòng.
Liễu Nhiên ôm lấy Kha Viêm như thể đang treo trên người cậu.
“Viêm Viêm, mau nói đi, vì sao anh tức giận?”
Kha Viêm ôm chặt nàng, giống như ôm lấy cả thế giới: “Anh có chút sợ hãi, xin lỗi, bây giờ anh không giận nữa.”
“Nhưng lần sau anh vẫn sẽ tức giận.”
“Không đâu.”
“Anh lừa em, làm gì có người nào không bao giờ tức giận?”
“Anh không giận em.”
Liễu Nhiên liền ngẩng đầu nhìn Kha Viêm, sau đó mỉm cười cọ mặt vào trong lồng ngực của cậu.
Trong khoảnh khắc đó, mọi lo lắng của Kha Viêm đều tan biến, Liễu Nhiên ở trong ngực cậu, mà những người khác lại bởi vì đủ loại lý do, vĩnh viễn không có được nàng.
Huống chi, cho dù bọn họ có muốn thì Nhiên Nhiên vẫn chọn mình.
“Sau này anh còn dám bỏ em một mình ở đằng sau không?”
Kha Viêm sửng sốt: “Thực xin lỗi.”
Liễu Nhiên: “Không phải chỉ có mình anh sợ hãi.”
“Anh không biết em là ai, cũng không biết em từng làm gì.” Cho nên, Liễu Nhiên cũng sẽ sợ, sợ những người khác sợ mình, lại sợ Kha Viêm sẽ lộ ra ánh mắt giống như những người nhìn nàng lúc sắp chết.
Loại sợ hãi này cũng sẽ quấn quanh người Liễu Nhiên, làm nàng lo lắng về sự mất mát.
Cảm nhận được sự bất an trong lời nói của Liễu Nhiên, Kha Viêm nhẹ nhàng trấn an, giọng nói tràn ngập bao dung: “Không sao, anh không thèm để ý.”
Nàng ngẩng đầu nhìn cậu, Kha Viêm cũng nhìn chăm chú vào người trước mặt: “Anh đảm bảo, cho dù em làm cái gì, anh cũng không thèm để ý.”
Liễu Nhiên híp mắt: “Thật sao? Nếu..
trên tay em dính máu thì sao?”
Kha Viêm liền nghiêm túc mà nói: “Anh sẽ dùng chính đôi tay của mình, lau sạch mọi vết máu trên tay em.”
Trước rạp chiếu phim, hai người ôm chặt lấy nhau, dưới những ánh mắt chúc phúc của người khác, cả hai xác định người đối diện vô cùng đặc biệt với mình.
Không cần sự ràng buộc của cái danh hiệu bạn trai - bạn gái, mà là linh hồn phù hợp và nhu cầu, bọn họ cần đối phương.
***
Nửa đêm, Ngô Xuân đi vứt rác, đột nhiên bị một cái bao tải từ trên trời rớt xuống trùm lên người.
Hắn ta hoảng sợ giãy giụa, sau đó chính là từng đợt tay đấm chân đá đến từ bốn phương tám hướng xung quanh.
Ngô Xuân hằng năm đều làm văn phòng, sao mà chịu được đau đớn như này chứ? Hắn ta không ngừng vùng vẫy, la hét, gào khóc xin tha.
Khi trận ẩu đả dừng lại, Ngô Xuân nghe thấy một giọng nữ: “Sau này đừng bắt nạt người khác nữa.”
Ngô Xuân: “...”
Cô gái cười tủm tỉm rồi nói: “Bởi vì anh sẽ có thể vô tình bắt nạt...!người của tôi.
Ngô Xuân: “...”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...