Đại khái là bởi vì tự mình mua sai, Kha Viêm cũng không có cách nào lươn lẹo, cậu yên lặng lấy ra máy tính bắt đầu nhập lệnh.
Liễu Nhiên liền dịch người sang: “Anh đang làm cái gì a?”
Mỗi người ở các lĩnh vực khác nhau luôn tản mát ra những loại mị lực riêng, Kha Viêm trong sinh hoạt ngáo ngơ nhưng một khi cầm lấy máy tính, khí thế luôn đặc biệt sắc bén.
Lúc này, ngón tay cậu ở trên bàn phím tung bay, Liễu Nhiên thấy Kha Viêm ở thanh tìm kiếm trình duyệt dùng sức gõ "cách sơ chế cá nóc".
Liễu Nhiên: “Oa nga, em cảm thấy anh có tra cũng không học được.”
Kết quả, còn không có nhìn đến video cách làm, liền nhìn thấy một dòng lưu ý: cá nóc muốn sơ chế đều phải chọn cá sống, bản thân cá nóc có độc tố, chủ yếu ở mắt, máu, buồng trứng, gan, nội tạng.
Thịt cá không có độc, nhưng nếu cá nóc đã chết, thịt sẽ bị nhiễm độc.
Nói cách khác, khả năng trúng độc cao hơn.
Kha Viêm nhìn câu nói kia thật lâu, sau đó bình tĩnh đứng dậy vào bếp tìm túi nilon.
Liễu Nhiên tò mò đi theo phía sau cậu: “Ca ca tìm cái gì vậy?”
Kha Viêm tìm ra một cái túi màu đỏ, sau đó đem mấy con cá chết kia ném vào.
“Anh mang chỗ cá này đi trả hàng, cá chết không thể ăn, kêu ông chủ hoàn lại tiền.”
Kha Viêm nói xong liền đi giày ra ngoài, Liễu Nhiên nghĩ nghĩ dứt khoát đi theo, bởi vì nàng sợ Kha Viêm khả năng cao sẽ lại bị xe đâm chết.
Cậu thấy nàng đi theo, nhíu mày nói: “Em còn đang mặc áo ngủ đâu!”
Liễu Nhiên kéo kéo chính mình áo ngủ công chúa viền ren nói: “Không liên quan, em vẫn còn là trẻ con mà, hơn nữa áo ngủ của em rất đẹp.”
Kha Viêm bị nàng nói đùa, muốn nói Liễu Nhiên thật thích ứng thân thể mới, lại nhớ tới nàng cũng chưa chắc biết mình đã chết rồi sống lại.
Bởi vậy, cậu chỉ có thể bĩu môi nói: “Tùy em.”
Kha Viêm cũng liền không hề để ý nàng, Liễu Nhiên lại rất có hứng thú hỏi: “Anh mua nhiều cá nóc như vậy ban đầu định làm gì?”
Kha Viêm: “Nguyên bản định làm một con để kho tàu, một con hầm, còn lại chiên xù.”
Liễu Nhiên nghe xong liền nói: “Ca ca thật lợi hại, độc tố đều thành bữa ăn.”
Ăn một con độc không chết hắn, ăn ba con hẳn phải chết.
Khó trách hệ thống đều đỏ lên hết, ăn bữa này không chết thì còn bữa khác.:D
Kha Viêm: “...”
Hai người ra tiểu khu, Kha Viêm quen cửa quen nẻo mà dẫn nàng tìm được khu chợ.
Chỗ đó kỳ thật liền ở ngay cạnh tiểu khu, cũng không lớn lắm, phần lớn là người già từ nơi khác đến bày quán kiếm chút tiền.
Khách hàng cũng chủ yếu là người của tiểu khu, Liễu Nhiên một đường đi qua còn thấy 2,3 người hàng xóm.
Chợ này bởi vì không ít người buôn bán thuỷ sản cùng thịt, bởi vậy trên mặt đất tương đối bẩn.
Kha Viêm ở trong đám người đi lại nhưng không có bị tình cảnh này dọa sợ, tựa như cậu vẫn luôn lớn lên trong hoàn cảnh như vậy.
Liễu Nhiên kỳ quái mà nói: “Ta nhớ rõ hắn tính cách rất cao ngạo, hơn nữa kĩ năng sống kém phần lớn vì sống trong nhung lụa.
Hắn chính là từ lúc sinh ra đã được ngậm thìa vàng, người như vậy không có khả năng ngắn ngủi mấy ngày thích ứng được với hoàn cảnh này.”
437 suy nghĩ rồi tổng kết: “Đại khái là vì đói đi!”
Nàng nhớ tới trong nhà Kha Viêm đặt 3 thùng mì ăn liền, trầm mặc...!
Lúc này, cậu đã tìm được chỗ mình đã mua cá, mà lúc này quầy hàng trống rỗng không người.
Kha Viêm trong lòng trầm xuống, hỏi quầy hàng bên cạnh: "Người bán cá hồi sáng ở đây đâu rồi bác?"
Chủ quầy cười: “Buổi sáng cảnh sát tới đem tên đó kéo đi, nói là bán loại cá gì không tốt lắm.
Cháu từng mua hàng của gã hả, nghe nói ai ăn cá tên đó bán đều chết hết, cháu ăn chưa?”
Kha Viêm hít một hơi, dường như chấp nhận hiện thực, che ngực hốt hoảng mà đi.
Liễu Nhiên kỳ quái mà theo phía sau cậu.
Sau khi ra khỏi chợ, chỉ thấy Kha Viêm duỗi tay vào túi lấy ra một đám tiền lẻ, tính toán thật lâu, sau đó mắng một tiếng đem tiền thật cẩn thận nhét lại vào túi.:)))
Liễu Nhiên: “Làm nửa ngày, hoá ra là sắp hết tiền.”
437: “...”
Liễu Nhiên nghĩ nghĩ, nói như thế nào cũng là đối tượng của nhiệm vụ, không bằng giả vờ quan tâm một chút.
Vì thế, nàng tiến lên bắt lấy góc áo Kha Viêm, nhẹ nhàng hỏi: “Anh mua bao nhiêu tiền?”
Kha Viêm thanh âm trầm trọng: “30 nguyên.”
Liễu Nhiên khen hắn: “Tuy rằng là cá chết, nhưng anh kiếm lời a, cá nóc nguyên bản một cân tốn 60 nguyên lận!”:)))
Kha Viêm: “Không cảm thấy được an ủi, cảm ơn.”
Liễu Nhiên cùng 437 nói: “Cho nên nói hắn rất thiếu đánh.”
Nhưng mà quay đầu nàng lại khen Kha Viêm: “Anh xem, nhiều chỗ bán đồ ăn như vậy, anh lại có thể mua được cá nóc, chứng tỏ rất may mắn nha~!”
Kha Viêm càng vô lực: “Anh thiếu chút nữa liền chết.”
Liễu Nhiên gật đầu: “Đó là sự thật, chứng minh may mắn và tốt số là hai chuyện khác nhau.”
Kha Viêm: “...”
437 liền nói với Liễu Nhiên: “Ngài đừng lúc nào cũng cà khịa hắn, nhiệm vụ của chúng ta còn chưa có xíu tiến triển gì đâu, hiện tại tốt nhất nên tiếp xúc càng nhiều với đối tượng.
Ngài cứ miện tiện như vậy, hắn liền không muốn cùng ngài nói chuyện.”
Liễu Nhiên nói được, quay đầu tiếp tục hỏi Kha Viêm: “Vì cái gì đột nhiên muốn mua cá a?”
“Cái ông chủ kia nói sẽ bán rẻ cho anh.”
Liễu Nhiên rốt cuộc nhịn không được: “Anh nghe qua câu này sao?”
Kha Viêm trực giác không phải lời gì tốt, nhưng vẫn tò mò hỏi: “Câu gì?”
“Tiền nào của nấy.
Anh sẽ không cho rằng chính mình là nhân dân tệ, người gặp người thích, còn cho anh chiết khấu giảm giá đi?”
Kha Viêm: “...”
437: “...” đội trưởng, ngài rốt cuộc có làm nhiệm vụ hay không a a a!!!
Sau khi trở lại tiểu khu, Liễu Nhiên rốt cuộc lương tâm trỗi dậy, mời người bị mình làm nghẹn lời - Kha Viêm: “Hôm nay cứ sang nhà em ăn cơm đi!”
Kha Viêm nhìn nhìn bên phải - cửa chống trộm đẹp đẽ và xa hoa của mình, lại nhìn nhìn bên trái - cửa chống trộm bình thường còn có chút cũ, nghĩ lại tiền trong túi vốn dĩ để cải thiện thức ăn kết quả trắng trợn lãng phí 30 nguyên, trên bàn mì ăn liền hôm qua còn chưa ăn xong, cậu rốt cuộc buông xuống lòng tự trọng, gật gật đầu.
Vì thế, Liễu Nhiên liền mang theo Kha Viêm về nhà, cũng hướng 437 tranh công: “Ngươi xem, ta không phải đang cùng hắn quan hệ tốt sao!”:)))
437: “...”
Thu Lan Huyên đang chuẩn bị cơm sáng, thấy Liễu Nhiên từ ngoài cửa tiến vào liền hoảng sợ: “Tại sao con lại từ bên ngoài đi vào, không phải vẫn đang ngủ sao? Ấy, Viêm Viêm, cháu tới rồi!”
Kha Viêm liền gật gật đầu chào hỏi, Thu Lan Huyên thật cao hứng, nghe nói cậu sang bên này ăn cơm sáng, bà vui vẻ xuống bếp chiên thêm đĩa trứng gà.
Bữa sáng tại Liễu gia rất đơn giản, cơm trắng, cải bẹ muối, rau xào, còn có một đĩa trứng chiên lớn.
Tuy rằng cơm canh đạm bạc, lại khơi lên sự thèm ăn của Kha Viêm.
Ba người ngồi xong, Liễu Văn mới đi ra, nhìn thấy cậu còn rất giật mình.
Thu Lan Huyên thực hiếu khách, toàn bộ hành trình giúp Kha Viêm thêm cơm gắp thức ăn.
Chờ bọn nhỏ ăn xong rồi, liền thúc giục họ ra phòng khách, bà bắt đầu dọn dẹp bát đũa.
Liễu Văn nhào đến sô pha chơi game, mới vào trận được 10 phút đã bị đồng đội mắng máu chó đầy đầu.
Hắn dứt khoát đưa điện thoại di động ném cho Kha Viêm: “Cho nhóc chơi.”
Kha Viêm gật đầu, sau đó cúi đầu nghiêm túc chơi.
Liễu Nhiên thấy bọn họ chơi game, liền lén chạy ra đằng sau sô pha lấy sữa chua.
Sữa chua gửi tới rồi, bởi vậy đằng sau ghế chất đống tận 10 thùng sữa chua, đều là lúc ở kinh đô Khương Lam mua cho nàng.
Chờ Liễu Nhiên ngồi ở sô pha nhấm nháp xong sữa chua, Kha Viêm rốt cuộc đưa điện thoại trả Liễu Văn: “Trả cho anh.”
Liễu Văn ừ một tiếng, tùy tay lấy qua di động, vừa thấy, trực tiếp sợ ngây người.
Một ván cơ hồ là tử cục, Kha Viêm lại có thể mang theo bốn cái đồng đội lật ngược.
Liễu Văn khiếp sợ mà quay đầu xem cậu, mở miệng hỏi: “Nhóc là game thủ chuyên nghiệp sao?”
Kha Viêm: “Tôi không phải game thủ chuyên nghiệp, tôi không có hứng thú với cái này.”
Liễu Văn: “...” nháy mắt cảm giác trúng một mũi tên.
Hắn bị bộ dáng không hề hứng thú của Kha Viêm đả kích hoàn toàn, cúi đầu chợt thấy, kinh hô: “Oa, có tin nhắn lại.”
Kha Viêm vẫn không hề hứng thú, cho đến khi Liễu Văn đọc ra một câu: "Mang chơi game một ván 50 nguyên."
Không hề hứng thú Kha Viêm nháy mắt ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía Liễu Văn, hai mắt sáng lên.
Liễu Văn: “...”
Tìm được con đường phát tài, Kha Viêm hưng phấn mà gửi tin nhắn cho Kha Nguyên Thái, chỉ có một icon đầu chó.
Thu được tin nhắn Kha Nguyên Thái: “...”
Ông còn thực nghiêm túc mang icon đầu chó đi thỉnh giáo nhân viên.:)))
Lúc này, Liễu gia cũng nghênh đón một đám khách, Liễu Văn mở cửa vừa nhìn thấy Bối Kim Long liền giận dữ hét: “Cút đi, ba tôi không ở nhà.”
Bối Kim Long bị chọc tức đến cười: “Ông đây tới đòi tiền, không phải tới tìm ba mày.
Hơn nữa, mày mở mồm liền kêu ba mày không có nhà, vậy không phải là ước gì tao chạy nhanh vào cửa sao ha ha ha ha!!!”
Ở phòng bếp rửa chén Thu Lan Huyên chạy nhanh ra, bà vừa nhìn thấy mấy người đó trong lòng cũng có chút sợ, liền hướng Liễu Văn nháy mắt.
Hắn lập tức hiểu ý, lén lui về phía sau suy nghĩ làm sao mới gọi được cho Liễu Binh.
Bối Kim Long đem tất cả hành động đó nhìn ở trong mắt, hắn ta cười nói: “Ha ha ha ha ha, đừng gọi điện thoại, ba mày bên đó cũng có người đến tìm nha! Chúng mày có bao nhiêu tiền, trước lấy ra đi, bọn tao đỡ phải lục soát, tới một lần lục soát được mấy trăm, tới một lần lục soát được mấy trăm, chúng mày không mệt nhưng tao cũng mệt.”
Thu Lan Huyên sắc mặt trắng bệch, Liễu Văn càng là nhăn nhó mặt mày.
Mà Bối Kim Long cười lớn đi vào phòng khách, nhìn thấy Liễu Nhiên thì đột nhiên im bặt.:)))
Liễu Nhiên ngồi trên sô pha vẫn không nhúc nhích, nàng cầm bình sữa chua điên cuồng ăn.
Nghe được âm thanh Liễu Nhiên mới quay đầu nhìn qua, trên mặt biểu tình lạnh nhạt, thanh âm lạnh băng: "Chú tới nơi này làm cái gì?"
Bối Kim Long: “Tao tới giục nợ a!”
Liễu Nhiên cúi đầu nhìn giày da trên chân hắn ta nói: “Ngài lại đi giày vào nhà cháu.”
Bối Kim Long liếm liếm môi, sau đó lui về phía sau một bước: “Cởi giày mà thôi, ai chẳng biết a! Có chuyện thì từ từ thương lượng, tao là tới giục nợ.”
Đối với chủ nợ có thể cung kính một chút hay không!
Bối Kim Long lúc thay dép lê, trách cứ Liễu Văn đang đứng ở mép cửa: “Ba mày không ở nhà thì mày kêu lớn tiếng như vậy, em gái mày ở nhà sao lại không nói a!”
Liễu Văn vẻ mặt anh da đen chấm hỏi: “...?” Em gái ở nhà thì nói cho ông làm gì?:D
Tuy rằng không biết vì cái gì, Kha Viêm nhìn đám người bước vào khí thế rào rạt, đột nhiên dịu xuống ngồi vào đối diện, biểu hiện ra bộ dáng "chúng ta cực dễ thương lượng".
Bối Kim Long trước cười: “Lần trước không phải nói có 10 vạn thù lao có thể trả nợ sao?”
Liễu Nhiên suy nghĩ: “Đúng vậy, nhưng mà tiền còn chưa gửi đến.”
Bối Kim Long nhịn xuống cơn tức, lại cười hỏi: “Nhóc có thể cùng ba nhóc nói một chút hay không, lãi suất đều phiên bội rồi!”
“Phiên bội?” Liễu Nhiên hỏi: “Cái gì là phiên bội?”
Bối Kim Long liền nói đơn giản một chút: “Lãi suất tận mấy chục vạn rồi.”
Thu Lan Huyên hít một hơi, thiếu chút nữa ngất xỉu đi.
Kha Viêm hỏi: “Ông cho chúng tôi tính lãi suất bao nhiêu?”
Bối Kim Long vừa thấy khí thế của Kha Viêm quả thực muốn quỳ, Liễu gia này rốt cuộc là chỗ quỷ gì, một đứa con gái 6 tuổi luôn làm hắn ta có một loại cảm giác kinh hồn táng đảm thì thôi đi, hôm nay còn lòi ra một thằng nhóc cao cao tại thượng.
Nhưng mà Bối Kim Long cũng không sợ, hắn kiêu ngạo mà nói: “2 phần.”
Kha Viêm liền quay hướng Liễu Nhiên nói: “Căn cứ vào điều lệ luật pháp về lãi suất khi cho vay mượn tiền quy định, lãi suất này là hợp pháp.”
Bối Kim Long càng đắc ý: “Đương nhiên, chúng ta không phải cho vay nặng lãi, các người đi tố cáo cũng vô dụng.”
Kha Viêm lại hỏi: “Vậy mấy người vì sao không khởi tố Liễu gia?”
Bối Kim Long tươi cười cứng lại: “...”
Kha Viêm vừa tự hỏi vừa nói: “Theo đạo lý bình thường mà nói, Liễu Binh không có tư cách làm người đảm bảo.
Bởi vì ông ấy có chết cũng không đủ tài sản, hơn nữa còn nợ ngập đầu.
Dựa theo những gì tôi biết về luật đảm bảo, người đảm bảo phải có được tài sản nhất định hoặc là có năng lực bồi thường toàn bộ nợ nần.
Cơ mà, trên thực tế chỉ cần chủ nợ đồng ý, ai cũng có thể làm người đảm bảo.”
Bối Kim Long bị Kha Viêm làm sợ ngây người, còn nhỏ tuổi lại cực kì đĩnh đạc.
Kha Viêm chẳng những giọng điệu trưởng thành, hơn nữa còn một chữ định càn khôn: “Nhưng mặc kệ loại nào, người đảm bảo nếu định quỵt nợ, mấy người có thể đem ổng khởi tố.
Toà án nếu là phán các người thắng, trực tiếp có thể đóng băng tài chính của Liễu gia.
Mà các người không có khởi tố, có lẽ bởi vì số tiền này cũng không hợp pháp.
Ví dụ như, khoản tiền được mượn dùng để đánh bạc.”
Bối Kim Long đầu tiên là cả kinh, sau đó suy nghĩ lại, đối diện chẳng qua chỉ là một thằng nhóc con 12 tuổi, có lẽ vừa khéo đoán bừa trúng.
Hắn ta là người lớn chẳng lẽ còn sợ bị một đứa bé ép đến đường cùng sao? Vì thế, Bối Kim Long ngẩng đầu 'ha ha ha ha' cười to: “Anh bạn nhỏ, nhóc con nói cái gì vậy, ca ca nghe không hiểu nga~.”
Kha Viêm nghiêm túc nhìn hai mắt hắn ta, sau đó khẳng định: “Ông không có phủ nhận, chính là nói các người quả thật biết khoản tiền này là dùng để đánh bạc.
Như vậy số tiền đó liền không được pháp luật bảo hộ, nói cách khác, người đảm bảo cũng không cần hoàn lại tiền.”
Bối Kim Long mặt dày mày dạn: “Ha ha ha ha ha, sao có thể, chúng ta sao có thể biết hắn lấy tiền đi làm cái gì đâu? Bọn tao không phải đưa tiền cho tên đó cờ bạc, chỉ là đơn thuần cho vay tiền mà thôi.”
Kha Viêm suy nghĩ một chút: “Đúng vậy, chỉ cần các người cắn chặt không nhận khoản tiền là dùng để đánh bạc, như vậy chúng tôi vẫn phải trả ông 600 vạn.”
Bối Kim Long cười hắc hắc: “Tất nhiên bọn tao vốn không biết.”
Kha Viêm lại nói: “Nhưng là mấy người lại không có nghĩ tới khởi tố, hẳn là bởi vì có chứng cứ để lại.”
Bối Kim Long sửng sốt, Kha Viêm càng thêm khẳng định: “Trên thế giới này nhất định có chứng cứ gì đó có thể chứng minh các người trước đó liền biết số tiền này là dùng để đánh bạc, cho nên, các người mới có thể vẫn luôn không khởi tố.”
Đại khái ánh mắt cậu quá mức bình tĩnh lại trong sáng, Bối Kim Long cùng hai tên đàn em rốt cuộc ngồi không nổi nữa, một bên hùng hùng hổ hổ mà đứng dậy, một bên hoang mang rối loạn vội vàng chạy ra bên ngoài.
Hắn ta cảm giác nếu lại ngốc tại nơi này, cái thằng nhóc kia sẽ phát hiện càng nhiều thông tin.
Kết quả bọn họ mới ra đến cửa liền phát hiện một chiếc giày của Bối Kim Long bị chặt đứt, từ không trung chém đứt.
Hắn ta nháy mắt liền biết ai làm, xoay người muốn tìm 2 mẹ con tính sổ.
Hai cái đàn em liều mạng mới giữ chặt được hắn ta: “Long ca, một đôi giày mà thôi, chúng ta trở về lại mua.”
Bối Kim Long lớn tiếng hướng phòng khách kêu: “Mày chém giày tao lần nữa thử xem.”
Vừa mới nói xong, ngoài cửa lập tức truyền tới một âm thanh hốt hoảng: “Ngọa tào, Long ca, một chiếc khác cũng bị chặt đứt.”
Bối Kim Long nháy mắt thu hồi lời khiêu khích, cười hướng Thu Lan Huyên nói: “Chị gái, mượn đôi dép lê được không?”
Thu Lan Huyên ngơ ngác đáp: “Ơ..
được.”
Bối Kim Long liền niềm nở: “Cảm ơn chị nha! Em gái nhỏ, lần tới sẽ mang sữa chua cho em.”
Liễu Nhiên lúc này mới cao hứng mà nói: “Được.”
Kha Viêm: “...”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...