*Editor: Trôi
_______________________________________
Sau một ngày bận rộn, Liễu Nhiên cuối cùng cũng về đến nhà.
Vừa mở cửa, nàng liền thấy Kha Viêm đang đứng rán trứng trong bếp.
Gần đây cậu cũng rất bận, hình như đang làm cái hệ thống điện thoại di động dành cho người già gì đó.
Tuy rằng đã viết xong rồi nhưng vẫn chưa có người thực sự muốn mua, vì vậy Kha Viêm đang có ý định tự làm ra một chiếc.
Nghe được tiếng mở cửa, cậu quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Thấy là Liễu Nhiên, trong đôi mắt Kha Viêm lộ ra sự tò mò: "Sao hôm nay em về sớm vậy?"
Nàng liền đáp: "Mới giải quyết xong một vụ án lớn, em có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian."
Kha Viêm sững sờ, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trương Ninh: "Tôi sẽ nghỉ phép một khoảng thời gian."
Trương Ninh nhắn lại đầy ba chấm: "… Sếp của tôi ơi, cậu đã nghỉ một tháng rồi đấy!"
Đương nhiên, Kha Viêm không thèm quan tâm đến anh ta mà tiếp tục đặt trứng vào chiếc đĩa trắng sạch sẽ ở phía sau rồi xoay người nói: "Em ngồi nghỉ ngơi một chút đi.
Anh sẽ đi rán trứng cho em, bữa sáng hôm nay có trứng rán, giăm bông rán và bánh mì nướng."
Liễu Nhiên đáp lại: "Vâng."
Thấy nàng có chút mệt mỏi, cậu rất đau lòng: "Xin lỗi em, anh chỉ biết làm mấy món này."
Liễu Nhiên nhìn bộ dạng này của Kha Viêm, nhịn không được mà tiến lên ôm lấy cổ cậu, tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc: "Anh làm món gì thì em ăn món đấy."
Kha Viêm nhanh chóng đỡ lấy rồi bế nàng lên, hỏi: "Em có mệt không?"
Liễu Nhiên đang dựa vào vai của cậu liền lắc lắc đầu, sợi tóc của nàng đung đưa lướt qua gò má, thật ngứa.
Trong lòng Kha Viêm xao động, cậu cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cổ Liễu Nhiên.
Nàng lập tức nhột đến mức vừa cười vừa rụt cổ lại, sau đó nói: "Kha Viêm, nhiệm vụ của em hoàn thành rồi.
437 nói phần thưởng là cuộc sống mới, bây giờ, em là cư dân ở đây, loại có nguồn gốc, chứng minh thư rõ ràng á."
Kha Viêm ngơ ra một lức, sau khi hiểu ra ý nghĩa trong câu nói của Liễu Nhiên, cậu kích động ôm nàng đến phòng khách, nằm ngã vào sô pha.
Kha Viêm từ trên cao nhìn xuống: "Nhiên Nhiên."
Liễu Nhiên ừ một tiếng, Kha Viêm nhịn không được lại gọi tiếp: "Nhiên Nhiên."
Liễu Nhiên: "Sao thế?"
Kha Viêm: "Nhiên Nhiên!"
Cậu ôm chặt người nằm dưới thân mình, vẫn thì thầm gọi tên nàng: "Nhiên Nhiên! Sau này, em sẽ không bao giờ rời đi nữa, đúng không?"
Liễu Nhiên sững sờ, cảm thấy trên vai hơi ướt.
Đây là lần đầu tiên nàng nhận ra...!Kha Viêm đang sợ, sợ mình rời đi.
Nhưng cậu lại chưa bao giờ nói rằng mình sợ.
Kha Viêm sợ nếu nói ra thì cả hai đều sẽ sợ hãi, sẽ lãng phí thời gian được ở bên nhau.
Liễu Nhiên duỗi tay luồn vào mái tóc của cậu, tóc của con trai thô và dày hơn con gái nên cảm giác khi sờ vào rất khác biệt.
Nàng vừa xoa xoa tóc của người đối diện vừa dùng sức gật đầu: "Ừm, không đi nữa.
Từ nay về sau, em sẽ luôn ở bên cạnh anh."
Kha Viêm không ngẩng đầu lên, vùi mặt vào cần cổ của Liễu Nhiên, nói: "Thật tốt."
Liễu Nhiên: "Ừm."
Kha Viêm: "Anh rất sợ, nhiệm vụ mãi vẫn chưa hoàn thành, anh thật sự lo lắng rằng có một ngày em sẽ rời đi.
Mà anh… lại không biết đi đâu để tìm em, thậm chí không biết nếu anh chết đi, liệu chúng ta có thể đầu thai đến cùng một thế giới không?"
Liễu Nhiên dịu dàng vỗ về cậu: "Đừng sợ."
Kha Viêm cười ra tiếng, giọng khàn khàn: "Anh không sợ, em ở đây thì anh sẽ không sợ."
Liễu Nhiên nhìn người đang cười rạng rỡ trước mặt mình, mở miệng nói: "Em cũng sợ.
Em sợ bản thân rời đi, trở lại thế giới ban đầu, nơi đó không có anh."
Kha Viêm tựa trán mình vào trán của nàng: "Nếu em đi, anh sẽ tìm mọi cách để đi cùng."
Liễu Nhiên: "Được."
Lời nói cuối cùng biến mất tại nụ hôn của hai người…
***
Bạch Dực Cẩn nhìn bản tin trước mặt, bất lực nhắm mắt lại.
Đây là kết quả cuối cùng của Bạch Yên Nhiên, mỗi lần đều giống nhau, Liễu Nhiên tự tay tống bà ta vào tù, nhưng nếu tìm hiểu nguyên nhân thì luôn là Bạch Yên Nhiên gieo gió gặt bão.
Bạch Dực Cẩn rời khỏi trang báo, dùng sức lau lau mặt.
Trương Tiểu Linh dọn đĩa bánh trước mặt chồng, nhẹ giọng nói: "Hôm nay chúng ta đi thăm mẹ đi."
Bạch Dực Cẩn ừ một tiếng: "Em nhớ mua chút trái cây, hôm nay chúng ta đến đồn cảnh sát một chuyến."
Trương Tiểu Linh sững sờ, Bạch Dực Cẩn ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta phải đến xin lỗi cô ấy."
Trương Tiểu Linh hơi mỉm cười, gật gật đầu.
Bọn họ tới trại tạm giam gặp Bạch Yên Nhiên trước, lúc này đã 1 tháng trôi qua kể từ ngày Liễu Nhiên bị mưu sát, chuyện của Bạch Yên Nhiên đột nhiên lan truyền trên mạng.
Những người liên quan nhanh chóng bị đào lên, thí dụ như Bạch Dực Cẩn, Thượng Phàn Vũ, thậm chí ảnh hưởng đến cả Thượng Minh Thành.
Người trên mạng đều nói Bạch Yên Nhiên là người của Thượng gia, xảy ra chuyện lớn như vậy, cổ phiếu của công ty lại bị kéo xuống một lần nữa, Thượng Phàn Vũ tức giận đến mức đập vỡ 2 cái điện thoại.
Chẳng ai nghĩ đến Bạch Yên Nhiên vậy mà còn có thể ảnh hưởng đến Thượng gia.
Hại đội ngũ quản lý truyền thông của Thượng gia phải khẩn cấp đưa ra thông báo, chỉ ra rằng bà ta chẳng liên quan gì đến nhà họ Thượng cả.
Nhưng Bạch Dực Cẩn lại không thoát khỏi, 300 vạn mà Bạch Yên Nhiên dùng để thuê sát thủ đều là cậu ta cho.
Cũng không biết chuyện này truyền ra ngoài như thế nào, cư dân mạng điên cuồng mắng Bạch Dực Cẩn, nói thẳng mẹ nào con nấy.
Toàn internet chỉ trích cậu ta là người có nhân cách xấu, vô dụng, công ty mà Bạch Dực Cẩn quản lý đã chịu ảnh hưởng nặng nề.
Thậm chí mấy ngày hôm trước cậu ta còn bị gọi đi điều tra để chứng minh rằng mục đích cuối cùng của số tiền 300 vạn kia không phải là để tập kích cảnh sát quốc gia.
Liễu Nhiên đã không phải là người dân bình thường, nàng là một cảnh sát, cho nên vụ án này cũng được điều tra rất nghiêm túc.
Nghe nói hung thủ cũng là do Liễu Nhiên bắt được, mấy ngày nay trên mạng đã mơ hồ để lộ ra tin tức, tên sát nhân này dường như có liên quan đến vụ án giết người hàng loạt ở thành phố Hoa Nguyên.
Cho dù như thế nào, Bạch Dực Cẩn cũng hiểu, Bạch gia nợ Liễu Nhiên quá nhiều.
Hai người đợi một hồi lâu mới thấy Bạch Yên Nhiên bị mang vào.
Bởi vì chưa kết án nên bà ta không ở trong nhà tù, chỉ ở trại tạm giam.
Khi gặp mặt, bọn họ ngồi đối diện nhau ở hai bên chiếc bàn gỗ hình chữ nhật, Bạch Yên Nhiên nhìn Bạch Dực Cẩn, yên lặng rơi lệ.
"Dực Cẩn, con cứu mẹ đi! Mẹ không thể ở trong ngục giam cả đời được!"
Bạch Dực Cẩn thất vọng mà nhìn bà ta: "Nếu mẹ biết thì tại sao lại đi chọc Liễu Nhiên.
Mẹ chăm sóc con đến năm 6 tuổi, con luôn yêu quý, kính trọng mẹ.
Mặc dù sau đó con luôn ở cùng với cha nhưng con vẫn chưa từng quên mẹ.
Con mong mẹ ra tù càng sớm càng tốt, để con có thể chăm sóc mẹ khi về già."
Bạch Yên Nhiên vừa khóc vừa lau nước mắt: "Dực Cẩn, mẹ nghe con, mẹ sẽ không bao giờ gây sự nữa.
Chúng ta trở về sống thật tốt có được không?"
Bạch Dực Cẩn cười khổ: "Hiện tại người mới nói vậy thì đã muộn rồi.
Vì sao mẹ không nghĩ như vậy sớm hơn? Mẹ phải ngồi tù 18 năm, tổng cộng là 21 năm.
Thời gian dài như vậy vẫn chưa đủ để làm người tỉnh táo lại sao? Trong suốt 21 năm đó mẹ suy nghĩ cái gì? Báo thù hả? Con thì sao? Mẹ từng nhớ đến con không? Sự việc lần này cũng thế, mẹ đã từng suy xét đến chuyện nó ảnh hưởng tới con như nào chưa?"
Bạch Yên Nhiên cứng họng không trả lời được, Bạch Dực Cẩn đỏ hốc mắt: "Con rõ ràng đã nói với mẹ, đừng gây sự với người ta, mẹ cũng đồng ý rồi cơ mà.
Tại sao lại đi tìm Liễu Nhiên? Còn muốn hại cô ấy? Đứa con trai này không thể sánh bằng nỗi hận trong lòng mẹ sao?"
Bạch Yên Nhiên cũng không nói nên lời, chỉ cúi đầu khóc lóc……
Trương Tiểu Linh vốn không thích người mẹ chồng này, chỉ vì yêu Bạch Dực Cẩn nên cô mới nhường nhịn.
Bạch Yên Nhiên dám có can đảm giết người, Trương Tiểu Linh chắc chắn không thể sống chung với bà ta.
Tương lai cô sẽ có con cái, nên để trẻ con tiếp xúc với một kẻ giết người sao? Hơn nữa, Bạch Yên Nhiên cũng không phải loại tội phạm giết người có lý do chính đáng, bà ta chính là loại người "bản thân làm sai còn muốn trách người khác".
Trương Tiểu Linh đương nhiên không bao giờ để người như vậy tiếp xúc với con của mình.
Nói câu không dễ nghe, đối với Trương Tiểu Linh mà nói, Bạch Yên Nhiên vào tù thật đúng là quá tốt.
Không thì cô biết phải làm gì bây giờ?
Khi Bạch Dực Cẩn dẫn Trương Tiểu Linh ra khỏi trại tạm giam, cậu ta đến cửa hàng trái cây mua một ít hoa quả.
Trương Tiểu Linh lo lắng mà hỏi: "Mua chút đồ như vậy không có chuyện gì sao?" Dù sao thì người ta cũng suýt bị giết đấy.
Kể cả có đưa tiền thì cũng không quá.
Bạch Dực Cẩn cười: "Cô ấy cũng không thiếu tiền, có khi còn giàu hơn chúng ta ấy.
Trái cây chỉ là tấm lòng, đi thôi!"
Trương Tiểu Linh gật đầu, theo Bạch Dực Cẩn lên xe rồi rời đi.
Nhưng mà hai người đến đồn cảnh sát cũng không tìm được Liễu Nhiên, nghe nói gần đây nàng đang nghỉ phép.
Hai vợ chồng liền tới căn hộ ở chung cư của Kha Viêm, Bạch Dực Cẩn cũng tình cờ biết được bọn họ sống ở đó.
Quả nhiên, hôm nay Liễu Nhiên ở nhà, nàng mặc đồ ở nhà đi ra mở cửa.
Thấy là vợ chồng Bạch Dực Cẩn, Liễu Nhiên cũng không có đuổi 2 người ra ngoài mà là đón họ vào phòng khách.
Sau khi tất cả mọi người đều ngồi xuống, Bạch Dực Cẩn mới mỉm cười, nói với nàng: "Đã lâu không gặp."
Liễu Nhiên ừ một tiếng, thật ra thời gian nàng và cậu ta ở chung cũng không dài.
Cả hai học chung với nhau năm lớp 1, một năm sau, Bạch Dực Cẩn liền chuyển đến kinh đô.
Trong khoảng thời gian đó, cậu ta và Liễu Nhiên không còn gặp mặt nhau nữa.
Sau đó chính là năm đầu cấp ba, hai người lại học cùng lớp, vị trí ngồi cũng gần nhau.
Tuy nhiên, chỉ một năm sau, cả hai phân ban rồi tách ra.
Tính toán kỹ càng thì chỉ có 2 năm, nhưng khi nhìn đối phương lại có loại cảm giác bạn học cũ mới gặp lại.
Vì phần thưởng của nhiệm vụ về Bạch Dực Cẩn là đạo cụ mấu chốt để cứu Kha Nguyên Thái, thế nên Kha Viêm cũng không tỏ vẻ khó ở đối với cậu ta.
Bạch Dực Cẩn: "Hôm nay tôi tới đây chủ yếu là để xin lỗi.
Giỏ trái cây này không đáng giá nhưng cũng là tâm ý của chúng tôi."
Liễu Nhiên nhìn thoáng qua, cuối cùng cũng nhận lấy.
Bạch Dực Cẩn liền cười: "Để tôi giới thiệu một chút, đây chính là vợ tôi - Trương Tiểu Linh.
Tiểu Linh, cô ấy chính là Liễu Nhiên."
Trương Tiểu Linh nhanh chóng cúi đầu xin lỗi Liễu Nhiên: "Tôi rất xin lỗi về những việc mà mẹ chồng tôi gây ra cho cô."
Liễu Nhiên xua xua tay, lấy ra vài quả từ trong giỏ rồi nói: "Không liên quan đến hai người, đây là chuyện giữa tôi và dì ấy."
Bạch Dực Cẩn: "Sao lại không liên quan chứ, bà ấy là mẹ của tôi."
Liễu Nhiên khó hiểu: "Vậy cậu có thể ngồi tù thay mẹ mình không?"
Bạch Dực Cẩn sững sờ, nàng mỉn cười, nói: "Xem đi, cậu cũng chẳng thể ngồi tù thay dì ấy được."
"Đúng." Cậu ta cúi đầu, cười khổ: "Cậu vẫn giống như hồi nhỏ vậy.
Nhưng mà cho dù có thế đi chăng nữa thì mẹ tôi vẫn là người sai.
Hôm nay tôi đến đây để xin lỗi cậu, đây là điều tôi… Bạch gia nên làm."
Liễu Nhiên cười: "Được, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu.
Nhưng mẹ cậu sẽ không được giảm tội đi đâu, dì ấy đã tái phạm nhiều lần, hơn nữa tôi còn là cảnh sát, hành vi của mẹ cậu là tập kích cảnh sát."
Bạch Dực Cẩn: "Tôi hiểu, thật ra tôi nên tới xin lỗi cậu từ vài năm trước.
Nhưng khi đó tôi còn chưa hiểu chuyện lắm."
Nhìn mẹ bị bắt, trong lòng cậu ta hồi nhỏ thỉnh thoảng vẫn nghĩ...!nếu Liễu Nhiên không truy cứu thì tốt rồi…
Suy nghĩ của trẻ con còn non nớt, chúng cần được người lớn dẫn đường và uốn nắn.
Bạch Dực Cẩn khá may mắn, mẹ kế Hạ La là một người rất có trách nhiệm, vì vậy nhiều năm qua cậu ta cũng không phát triển sai lệch.
"Nhiều năm như vậy, bây giờ mới tới xin lỗi, tôi rất hổ thẹn."
Liễu Nhiên gật đầu, coi như đồng ý nhận lời xin lỗi.
Lúc Bạch Dực Cẩn và Trương Tiểu Linh rời đi đều thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Nhiên nhìn bóng dáng của bọn họ, nhất thời có chút cảm khái.
Trên thực tế, kiếp trước Bạch Dực Cẩn sống tốt hơn bây giờ nhiều.
Đương nhiên, kiếp trước Thượng gia cũng vậy, nhưng bây giờ nhà đó chỉ là một gia đình giàu có bình thường, mà tất cả đều do nhà vợ của Thượng Phàn Vũ giúp đỡ.
Có lẽ đây là cái giá phải trả, những gì bọn họ lấy được từ tay Kha Viêm thì sẽ phải trả lại toàn bộ.
Về phần Kha Khiêm Vũ, đối với hắn ta mà nói, từ những ngày tháng tốt đẹp, giàu có, vợ con viên mãn đến khi đi vào nơi này…
Những năm gần đây, Kha Khiêm Vũ ăn không ngồi rồi, trông chẳng giống người sẽ phấn đấu tiến lên gì cả.
Lúc đầu hắn ta còn có hai phần dã tâm, hiện giờ, đừng nói đến việc đối phó Kha Viêm, ngay cả người anh trai cùng cha khác mẹ là Kha Dịch mà Kha Khiêm Vũ còn không đấu thắng nổi.
Tên này còn có những ý tưởng rất kỳ diệu.
Kha Khiêm Vũ dù sao cũng đã làm tổng tài nhiều năm, có rất nhiều ý kiến vô cùng thực dụng.
Kha Dịch cũng không khách khí, tiếp thu hết toàn bộ ý kiến thực dụng mà hắn ta nói, nhưng Kha Khiêm Vũ chỉ có thể làm một vị giám đốc nhỏ.
Hắn ta cũng nghi ngờ về sự tái sinh của mình hết lần này đến lần khác, mình tới đây để làm giám đốc sao? Bị giáng chức?
Tuy nhiên, dù Kha Khiêm Vũ có nghi ngờ bao nhiêu lần thì vẫn phải đối mặt hiện thực thôi.
---- ngoài lề ----
- Chương sau là hoàn chính văn rồi nè:3.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...