Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ


Mỗi lần Liễu Nhiên hoàn thành nhiệm vụ thì có thể nghỉ ngơi một tháng.
Vì thế, nàng liền dứt khoát nằm ở nhà làm cá mặn, mỗi sáng ngủ đến lúc mặt trời lên cao, tỉnh dậy lại xem TV.
Công ty của Kha Viêm cũng đang trên đà phát triển, không có chuyện gì cần cậu xử lý, nói trắng ra, Kha Viêm chủ yếu đảm nhiệm vai trò linh vật trong công ty.

Hiện giờ, toàn bộ công việc đều do Trương Ninh xử lý.
Lúc trước cậu còn đến công ty 2 lần 1 tuần, thấy Liễu Nhiên nghỉ, Kha Viêm cũng lười đi luôn, nằm ườn ở nhà.
Hai người ăn không ngồi rồi, co quắp trong nhà như hai con cá muối.
Ban ngày cùng nhau thức dậy, giữa trưa cùng nhau ngủ trưa, buổi tối lại ra ngoài dạo phố.

Ngày ngày cá mặn, đến việc lật cái thân còn lười.
Hai con cá muối cảm thấy không thể lãng phí cuộc đời như thế, bọn họ quyết định đi xem phim điện ảnh.

=))
Gần đây có bộ phim nào hay nhỉ? Liễu Nhiên liền vào WeChat hỏi Khương Lam một chút, phim được hắn giới thiệu thì chắc chắn sẽ không tệ.
Khương Lam nghe nói nàng muốn xem điện ảnh liền gửi 2 tấm vé xem phim tới.
Liễu Nhiên nhìn qua, là phim thể loại tiên hiệp, cảnh quay rất vĩ mô, nghe nói vé không dễ lấy.

Đặc biệt là ở một nơi như kinh đô, đã sớm bán hết.
Khương Lam nhờ quan hệ mới cho bọn họ 2 tấm vé, Liễu Nhiên liền nghĩ: Mình phải xem kỹ mới được.
Ngày chiếu phim, hai người sửa soạn bản thân thơm ngào ngạt, thế nên trông cũng không giống cá muối cho lắm.
Họ đến rạp chiếu phim rồi đưa vé vào cửa.

Khi ngồi xuống ghế, trên tay hai người ôm một hộp bắp rang to, chờ lúc phim chiếu thì ăn.

Kết quả, phim còn chưa bắt đầu thì một cặp đôi ở hàng ghế thứ ba đột ngột cãi nhau.
“Mẹ nó, anh đi xem phim với tôi mà còn nhắn tin WeChat với người con gái khác ư?”
“Không phải, anh và cô ấy chỉ là bạn thôi.”
“Bạn cl!”
Nữ sinh cầm đồ uống trong tay định hắt vào tên bạn trai cũ tương lai, đáng tiếc hắt không chuẩn, nguyên một cốc nước dội vào người ở hàng ghế sau, người nọ đứng dậy hét lên: “Fuck, cô hắt tôi làm gì vậy?! Bạn trai cô ngoại tình thì nhắm chuẩn mặt anh ta mà hắt chứ!!!”
Thấy cảnh tượng phía trước, đám người ngồi ở hàng sau cười to ra tiếng, mà Liễu Nhiên và Kha Viêm lại sững sờ, cái giọng này không phải là của Mít Ướt sao?!
Bởi vì phim chưa chiếu, đèn điện trong rạp vẫn còn sáng, hai người liền đi lên phía trước nhìn người đàn ông xui xẻo bị vạ lây kia.
Quả nhiên, người mặc áo phông trắng đúng là Liễu Văn.

Lúc này, trên quần áo của hắn đã dính đầy coca, Liễu Văn tức giận nói không nên lời.
Em gái kia chỉ có thể nhanh chóng xin lỗi hắn, người phụ nữ bên cạnh Liễu Văn nhẹ giọng nói: “Các người muốn cãi nhau mời đi ra ngoài, cãi nhau ở rạp chiếu phim có ra cái thể thống gì không? Còn ảnh hưởng đến người khác, giờ chúng tôi phải ngồi xem phim với bộ đồ dính đầy coca này à?”

Nữ sinh: “Em xin lỗi, xin lỗi hai anh chị nhiều ạ!”
Đằng trước bắt đầu xin lỗi loạn xì ngầu lên, đèn trong rạp chiếu phim cũng tối sầm xuống, Liễu Nhiên quay đầu nói với Kha Viêm với vẻ mặt cực sốc: “Là Liễu Hàm!”
Kha Viêm liền cong môi cười cười: “Cũng không lạ.”
Liễu Nhiên: “Không lạ sao? Chuyện này xảy ra lúc nào?!”
Kha Viêm: “Dựa theo trực giác của anh mà nói, anh cảm thấy anh Văn có vẻ thích Liễu Hàm từ lúc cô ấy đến đây.”
Liễu Nhiên: “Tại sao?”
Kha Viêm: “Có lẽ là do...!đẹp.” Cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên ấy, phần lớn đều là bởi vì ngoại hình ha...
Liễu Nhiên nhíu mày: “Vậy là từ lâu rồi còn gì? Sao hai người đó vẫn chưa ở bên nhau?”
Kha Viêm giật giật khóe miệng: “Nếu anh đoán không sai, anh trai em có lẽ biết mình thích ai, nhưng người kia lại không biết.”
Quả nhiên, Liễu Hàm lôi kéo Liễu Văn, nói: “Thôi kệ đi anh, ngồi xuống nào.

Lát nữa em sẽ gửi quần áo đến tiệm giặt là, anh đến nhà em thay quần áo trước đi.”
Liễu Văn vui vẻ: “Được! Vậy trưa nay anh nấu cơm cho em ăn nha.”
Liễu Hàm gật đầu: “Ừm, có muốn gọi Nhiên Nhiên tới không?”
Liễu Văn bĩu môi: “Không cần đâu, để nó tự ăn một mình đi.”
Vẻ mặt nghi hoặc của Liễu Nhiên lập tức biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng: “Em muốn chia rẽ bọn họ.”
Kha Viêm: “....” Liễu Văn, an nghỉ đi.
Vì thế, ngày hôm đó, khi Liễu Văn mới tan làm liền nhận được cuộc gọi từ em gái.
“Mít Ướt, em nghĩ một chút, anh cũng 30 rồi mà vẫn còn là cẩu độc thân.

Anh có thấy thẹn với lòng mình không hả?”
Liễu Văn: “Đương nhiên là có rồi!” Nhưng mà liên quan gì đến việc có thẹn với lòng hay không chứ?
Liễu Nhiên: “Vậy anh định chứng minh như nào?”
Liễu Văn: “Tại sao anh mày phải chứng minh rằng mình có thẹn với lòng chứ?”
Liễu Nhiên: “Em biết rồi, cuối tuần anh về nhà một chuyến đi, chúng ta sẽ bàn luận về chủ đề này.

Nếu anh dám vắng họp, em liền đến công ty tìm anh.”
Liễu Văn: “...” Mày đã nói vậy rồi, anh mày cũng không dám vắng thật.
Liễu Văn và Liễu Hàm thật ra cũng coi như là lâu ngày sinh tình, Liễu Hàm lớn lên xinh đẹp, tính cách tốt, gần như là chu toàn mọi chuyện, hiện giờ còn quản lý một cửa hàng ở kinh đô.
Có thể nói là lên được phòng khách xuống được phòng bếp, Liễu Văn rảnh rỗi không có việc gì liền đến công ty, cũng sẽ gặp được nhỏ, dần dần có tình cảm.
Hắn cũng có thể nhìn ra rằng Liễu Hàm thích mình, nhưng nhỏ quá trì độn, vẫn luôn cho rằng đây là tình cảm giữa người nhà với nhau.

Liễu Văn lại không biết phải chọc thủng tầng ngăn cách này thế nào, nói thẳng ra lại sợ bị từ chối.
Trước khi Liễu Hàm nhận ra rằng bản thân thích hắn, Liễu Văn cũng không có nhiều tự tin để tỏ tình.
Hắn gần đây đã cực kì phiền lòng rồi, vậy mà Liễu Nhiên lại còn tìm hắn gây sự, Liễu Văn chỉ có thể nhận mệnh mà lái ô tô trở về vào cuối tuần.
Vừa vào nhà liền phát hiện trên bàn đầy ắp món ăn, như thể bày Mãn Hán toàn tịch ra vậy.

Liễu Văn cảm thấy đây không phải chuyện tốt gì, quả nhiên, trong bữa ăn, Liễu Nhiên dắt một cô gái vô cùng đáng yêu từ trong phòng mình ra ngoài.
Cô gái kia thấy Liễu Văn liền khẽ mỉm cười chào hỏi: “Chào anh, em tên là Lệ Tinh.”
Liễu Văn giật giật khóe miệng, theo phép lịch sự mà đáp: “Tôi là Liễu Văn.”
Lệ Tinh tiếp tục cười nhẹ: “Em nghe Nhiên Nhiên nói rằng muốn giới thiệu anh với em, em rất hài lòng.”
Liễu Văn: “!!!” Má nó!
Liễu Nhiên liền cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay: “Ăn cơm trước đi, chị em cũng sắp tới rồi.”
Liễu Văn càng kinh ngạc: “Chị nhóc? Nhóc lòi đâu ra một người chị thế?”
Liễu Nhiên rất khó hiểu: “Liễu Hàm là chị của em còn gì? Chị ấy ở nhà mình nhiều năm như vậy rồi, không gọi chị thì gọi là gì?”
Nói xong, nàng cười với Lệ Tinh: “Đúng không?”
Lệ Tinh cũng gật đầu một cách đáng yêu: “Đúng vậy.”
Liễu Văn: “....” Hai đứa yêu nghiệt này!
Hôm nay trong nhà chỉ có Thu Lan Huyên, Liễu Nhiên, Mao Tú Băng và cô gái kia, Liễu Văn vừa nhìn liền biết mình bị hố.
Đây là buổi xem mắt chết người, Trong lúc hắn đang đầu đầy dấu chấm hỏi thì Liễu Hàm đã mang quà bước vào.
Nhỏ đặt sữa bò lên trên tủ giày gần cửa, vừa thay dép lê vừa nói vọng ra: “Dì ơi, cháu mua sữa bò cho dì và chú này.”
Thu Lan Huyên tươi cười: “Đây không phải Hàm Hàm nhà mình sao?”
Bác dâu cả Mao Tú Băng cũng đứng dậy, nói: “Hàm Hàm tới rồi sao? Mau vào đây ngồi đi cháu.”
Liễu Hàm mỉm cười gật đầu, lại hỏi: “Hôm nay sao đột nhiên gọi cháu về ăn cơm vậy ạ?”
Nhỏ vừa tiến đến liền phát hiện bầu không khí trong nhà vô cùng náo nhiệt, đồ ăn trên bàn cũng rất phong phú.
Mao Tú Băng liền cười, nói: “Còn không phải là vì anh Văn của cháu sao! Nó cũng 30 tuổi đầu rồi mà một cô bạn gái cũng không có, dì với Lan Huyên định tìm cho nó một người.

Đúng lúc Nhiên Nhiên nói con bé có một đồng nghiệp đang độc thân, năm nay 29.

Này không phải là duyên phận trời cho sao?”
Thu Lan Huyên cũng cười to: “Đúng vậy! Cháu nhìn con bé mà Nhiên Nhiên mang về đi, ai u, thật là ngoan ngoãn.

Dì rất hài lòng, anh Văn của cháu cũng vậy.”
Liễu Hàm sững sờ, nhìn về phía Liễu Văn, trầm mặc mà ngồi xuống.
Cô gái nhỏ Lệ Tinh cực kì nhiệt tình, thấy Liễu Hàm tới liền đứng dậy rồi nói: “Cô ngồi ở đối diện đi! Bên này ngồi ba người quá chật, khó gắp đồ ăn lắm.”
Liễu Hàm: “Được.”
Liễu Văn nghe vậy, trong lòng không vui, định đứng dậy, kết quả bị Lệ Tinh giữ chặt lấy, Liễu Văn kéo kéo, sau đó khiếp sợ mà ngẩng đầu nhìn về phía Lệ Tinh: “!!!”
Ôi vãi chưởng, cái sức lực này cũng ngang ngửa với em gái mình đấy! Đây là vật họp theo loài, ngưu tầm ngưu mã tầm mã trong truyền thuyết sao?
Liễu Văn lại hoảng sợ mà nhìn em gái của mình: “....” Người sức lực lớn như vậy mà mày cũng dám giới thiệu cho anh sao? Anh mày sẽ bị đánh chết đó mày có biết không hả?!!!
Liễu Nhiên thấy anh trai nhìn mình thì bật cười: “Anh à yên tâm đi, Lệ Tinh là quân nhân, đứng trong top 10 người mạnh nhất suốt 3 năm.


Đợt thi đấu năm nay, cô ấy đã một mình đánh ngã 12 nam quân nhân trong bộ đội đặc chủng.”
Thu Lan Huyên và Mao Tú Băng đồng thời hít sâu một hơi, người này tìm ở đâu ra vậy? Nếu đưa cho con trai nhà mình thật thì nó có tiêu thụ được nổi không?
Nhưng Thu Lan Huyên nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, tươi cười mà nói: “Ở trong quân đội cũng tốt mà! Giống con gái dì thôi.”
Mao Tú Băng cùng em dâu kẻ xướng người hoạ: “Rất có trách nhiệm.”
Liễu Văn: “....” Hai người nghiêm túc sao?!
Lệ Tinh gật đầu: “Đúng vậy, cháu rất có trách nhiệm! À đúng rồi, anh Văn thích cô gái như nào vậy? Giống em thì anh có thích không?”
Thu Lan Huyên gật đầu: “Thích chứ thích chứ, con trai dì thích nhất những cô gái dễ thương.”
Mao Tú Băng cũng gật đầu, nói: “Vẫn là em gái hiểu anh trai nhất! Tìm đúng sở thích của anh trai rồi.”
Liễu Văn: “...” Con bây giờ đã không thích loli nữa rồi! Con thích ngự tỷ!!!
Hạnh phúc là do chính mình tranh thủ, dưới tình huống Liễu Văn thật sự không tránh thoát khỏi Lệ Tinh như hiện tại, hắn quyết định không quan tâm mặt mũi của người khác, nói thẳng ra.
“Thật ra tôi...”
Liễu Hàm: “Anh Văn không thích cô, anh ấy đang không vui.

Tại sao cô cứ ôm tay anh ấy hoài vậy? Tay của anh Văn bị nắm đến đau rồi kìa.”
Liễu Văn sững sờ, ngây ngốc mà quay đầu nhìn về phía Liễu Hàm.
Liễu Hàm trông vẫn trấn định, chỉ có hai tay năm chặt dưới bàn biểu thị rằng nhỏ đang khẩn trương.
“Dì, sở thích của con người sẽ thay đổi.

Mọi người không muốn hỏi một chút anh Văn thích kiểu gì sao?”
Liễu Nhiên liền đưa tay chống cằm, hỏi Liễu Văn: “Vậy anh thích kiểu nào thế? Cũng 30 tuổi rồi còn kén chọn à? Lệ Tinh có gì không tốt?”
Lệ Tinh cũng bĩu môi nhìn hắn: “Đúng vậy, em có điểm gì không tốt?”
Liễu Văn rùng mình: “Không phải đâu, cô cái gì cũng tốt hết, nhưng mà tôi không thích.”
Lệ Tinh: “Vậy gu của anh là gì? Em sẽ biến thành kiểu đấy.”
Liễu Văn: “Không phải, không liên quan đến gu, tôi có người mình thích rồi.”
Liễu Hàm lại sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng càng thêm khó chịu.

Có người mình thích rồi sao?
Lệ Tinh liền nói: “Anh có crush á? Em không tin, nếu có thì sao cô ấy lại không ở đây?”
Liễu Nhiên: “Đúng thế đúng thế, người anh thích ở chỗ nào vậy?”
Thu Lan Huyên thêm dầu vào lửa: “Mày lừa mẹ đúng không?”
Liễu Văn thở dài, hắn lại thử rút tay ra lần nữa, lần này rất dễ dàng, là do Lệ Tinh buông tay ra trước.
Liễu Văn xoa xoa cổ tay, sau đó quay đầu nhìn về phía Liễu Hàm, mở miệng hỏi: “Người anh thích luôn không đáp lại anh, cho nên anh không dám tỏ tình, anh sợ bị từ chối.

Anh không biết cô ấy có thích mình hay không, Liễu Hàm, em có nghĩ rằng cô ấy thích anh không?”
Liễu Hàm lại sững sờ lần nữa, trái tim như thể lượn một vòng từ địa ngục bay lên thiên đàng, mơ hồ mờ ảo.
Câu này là ý gì? Là do mình tự mình đa tình sao? Tại sao trong lòng lại thấy vui vẻ cơ chứ?
Liễu Hàm mím môi cúi đầu, Liễu Văn cười, nói: “Nhìn đi, anh vẫn luôn chờ đợi cô ấy.

Chờ ngày cô ấy hiểu ra tình cảm của mình, anh mới dám bước ra.”
Nói tới đây, Liễu Văn lại quay đầu nói với Lệ Tinh: “Không phải là cô không tốt, cô rất tuyệt.

Nhưng trái tim tôi chỉ có thể chứa một người mà thôi.”

Lệ Tinh chỗ hiểu chỗ không, nói với Liễu Nhiên: “Chị bị phát thẻ người tốt này.”
Liễu Nhiên bật cười: “Hết cách rồi, tình cảm cũng không thể ép buộc nha!”
Thu Lan Huyên: “Đúng vậy! Dưa hái xanh không ngọt.”
Mao Tú Băng theo sát: “Nếu cháu có người mình thích rồi thì chúng ta sẽ không giới thiệu cho cháu nữa!”
Liễu Văn hoàn toàn bị mấy người này làm cho bối rồi: “Ha, cứ như vậy sao? Nhanh thế?”
Thu Lan Huyên nhíu mày nhìn hắn: “Chả thế thì sao nữa? Mày có người mình thích mẹ còn đi giới thiệu người khác, này không phải là gây hoạ cho con gái nhà người ta à? Sét bổ xuống đầu đấy con ạ.”
Bà nói xong lại thở dài, đứng dậy: “Hôm nay con trai lại không xem mắt thành công, mẹ mày không có tâm trạng ăn cơm ở đây.”
Liễu Nhiên liền nói: “Vậy chúng ta ra ngoài ăn đi! Kha Viêm đã đặt sẵn một bàn tiệc rồi, chúng ta đi nhiều người như này, vừa vặn luôn.”
Liễu Văn ngẩn ngơ, chỉ vào bàn đồ ăn mà hỏi “Tại sao phải đặt tiệc bên ngoài? Đống đồ ăn này thì sao?”
Hắn thắc mắc nhưng không ai để ý, mọi người chỉ hưởng ứng đề nghị của Liễu Nhiên, đứng dậy cầm túi xách đi ra ngoài.
Toàn bộ quá trình chỉ có Liễu Văn và Liễu Hàm ngơ ngác không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy bọn họ muốn đi thật, Liễu Văn giơ tay kiểu Nhĩ Khang* mà hô: “Ấy, mọi người đi ra ngoài ăn cơm thật hả? Trưa nay mẹ đã làm 12 món ăn a! Đống đồ này các người không ăn sao?”
Thu Lan Huyên liền quay đầu nói với hắn: “Mày không xem mắt thành công, mẹ rất đau lòng, muốn ra ngoài ăn cơm với mọi người để giải sầu một chút, mày đừng có cản mẹ.

Thằng đầu sỏ gây tội như mày ở nhà ăn hết 12 món đấy đi!”
Vì thế, chưa đầy 2 phút, phòng khách đang xôn xao náo nhiệt lại trở nên trống vắng.
Liễu Văn ngồi ngơ ra đấy, Liễu Hàm ở đối diện cũng sững sờ.
Giây phút đó, bọn họ đột nhiên hiểu ra, hôm nay tất cả mọi người ở đây, từ đầu tới đuôi chỉ làm có một việc.

Đó là giúp hai người họ nhanh chóng nhận ra suy nghĩ trong lòng mình.
Ví dụ như, Liễu Văn cảm thấy hắn có thể tỏ tình ngay lúc này.
Ví dụ như, Liễu Hàm nhận ra trong lòng vui mừng và bất an đều là vì nhỏ thích Liễu Văn.
Cuối cùng, Liễu Văn vẫn giữ yên lặng, bởi vì Liễu Hàm vừa mới hiểu được loại tình cảm này, cần thời gian để phân biệt rõ ràng.

Mà hắn đã đợi mấy năm nay rồi, chờ thêm chút cũng chẳng sao.
Hai người nhìn nhau...
Liễu Văn: “Em ăn đi!”
Liễu Hàm gật đầu.
Liễu Văn: “Ngày mai, chúng ta cùng nhau đến thủy cung được không?”
Liễu Hàm khựng người, cuối cùng nhỏ giọng đồng ý, trước khi cúi đầu uống canh chỉ nói một câu: “Anh Văn, ngày mốt em mời anh đi xem phim có được không?”
Liễu Văn ngạc nhiên, sau nở nụ cười tươi: “Được.”
***
“Cậu muốn tìm ai?”
Kha Khiêm Vũ đưa thẻ căn cước của mình vào rồi nói: “Tôi muốn đi thăm Bạch Yên Nhiên.”
“Chờ một lát.”
Kha Khiêm Vũ thận trọng mà chờ đợi, hắn ta đến thăm mẹ vợ của mình, tuy rằng Ngải Nhiễm đã không còn ở thế giới này nữa.
Nhưng không sao, mẹ vợ vẫn còn đây.
Kha Khiêm Vũ muốn mỉm cười đối mặt với mẹ vợ.
“Mày là ai?” Bạch Yên Nhiên mặc quần áo tù nhân, cau mày bắt chéo chân nhìn hắn ta, ghét bỏ mà hỏi: “Có mang thuốc lá đến cho tao không?”
Kha Khiêm Vũ vẫn mỉm cười mà nhìn người đối diện.
Thế giới này quả nhiên đã thay đổi, người này không phải là mẹ vợ ôn hiền lành, trí thức và rộng lượng của tôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận