Con gái Mỹ 2

“Hết,tắt đài”,tôi nói vào điện thoại ,một câu đùa vì đó là cách chúng tôi ngừng cuộc nói chuyện trên điện đài cầm tay lúc còn bé.Thật ra,điện thoại di động cũng gióng điện đài cầm tay thôi.Chỉ có điều chúng đắt tiền hơn.Điều đáng buồn là bố mẹ Catherine không cho cô ấy một cái nên trò này chỉ thực hiện từ một phía.Bố mẹ Catherine rất nghiêm khắc và thậm chí không cho cô ấy nói chuyện điện thoại với con trai,không cho đi chơi riêng,trừ khi có cả nhóm bạn,điều này hết sức khó khắn đối với cô ấy và bạn trai…hồi đó khi cô ấy vẫn có một anhh chàng.Không may cho Catherine,ông bố làm ngoại giao của bạn trai cô đã đưa anh chàng sang Qatar và bây giờ cô với Paul ớ cách xa nhau như chị Lucy và anh Jack…
Chỉ có điều Qatar xa hơn đảo Rhode rất nhiều nên Paul không bao giờ lái xe về vào cuối tuần được.
Bố mẹ Catherine ,ngoài việc không cho cô sử dụng điện thoại di động,họ còn không bao giờ để cô đi tàu điện ngầm một mình.Thật ra bố mẹ tôi cũng sẽ chẳng hài lòng lắm nếu biết chuyện này.Không phải vì họ lo sợ tôi đi lạc hay bị bắt cóc đem bán làm nô lệ da trắng ( điều đó đã xảy ra tại khu Midwest,ở những nơi như Mall of America nhiều hơn trên tàu điện ngầm…Tôi biết được nhờ đã xem một tập phim về sự việc đó trên chương trình National Geographic Explorer cùng Rebecca) mà vì toàn bộ chuyện “ Kỳ nghỉ của gia đình Johnson đang diễn ra”.
Đáng buồn là vụ việc đó không khiến bố mẹ tôi lo lắng đến mức bảo tôi thôi việc ở Potomac Video.
Thế những tôi có thể thấy ngay rằng,nhờ màu tóc mới nên mọi chuyện diễn biến khác hẳn.Chẳng ai trên tàu nhận ra tôi.Thậm chí chẳng ai thèm liếc mắt nhìn tôi đến hai lần như đang cố nhớ ra trước đó họ đã gặp tôi ở đâu.Tôi đến thẳng R Street và Connecticut,đối diện Founding Church of Scientology,nơi xưởng vẽ của cô Susan Boone tọa lạc mà không bị người nào hỏi “ Này ,ấy có phải Samantha Madison không?” hay “ Này,chẳng phải hè năm rồi có bộ phim về đằng ấy à?”
Tôi quá vui sướng vì lần này không bị ai nhận ra,chạy một mạch băng qua Static,cửa hiệu bán băng đĩa cạnh xưởng vẽ,thậm chí không dừng lại ngó xem họ có thứ gì hay ho không…cho dù tôi đã dừng lại thích thú ngắm nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa sổ của cửa hiệu .Tôi cực kỳ đắc chí khi có vẻ ngoài trông khác đến mức mọi người còn không biết tôi là ai.
Bỡi lẽ,đối với tôi,khác biệt có nghĩa là tốt đẹp hơn.
Tuy nhiện tôi không hoàn toàn chắc rằng David cũng nghĩ vậy khi anh ấy bước vào xưởng vẽ sau đó vài phút .Anh hướng mắt về phía tôi rồi nhìn lướt qua tôi như thể đang tìm kiếm người khác…
…Sau đó anh vờ ngạc nhiên khi nhận ra cô gái đang ngồi hai bên trên băng ghế dài trước mặt anh chính là tôi.
Tôi không thể nói vẻ mặt của Daivd thể hiện anh thích hay không thích mái tóc của tôi.Ý tôi là anh ấy mỉm cười nhưng điều đó chẳng có nghĩa gì.David thường ngày là người vui vẻ,không hề ủ rũ như anh Jack,bồ chị Lucy,cho dù theo cá tính,Daivd cũng có tài họa sĩ như anh Jack,nếu không nói là còn hơn hẳn.Dù đó chỉ là ý kiến của riêng tôi.
Bản thân tôi cũng cho rằng David đẹp trai hơn anh Jack nhiều,với đôi mắt xanh lục,không phải nâu lục mà là xanh trong veo như bãi cỏ ở Great Lawn vào mùa xuân.Anh David còn có mái tóc mềm,màu sẫm,bồng bềnh.
Đây không phải cuộc so sánh xem bạn trai của ai,của tôi hay của chi Lucy ,hấp dẫn hơn.
Nhưng sự thật thì người ấy của tôi cực kỳ thu hút.Cho dù chúng tôi đã có tình cảm với nhau hơn một năm nhưng tim tôi vẫn đập loạn lên thật khác lạ mỗi khi thấy anh..là anh David ấy.Rebecca bảo đó goik là “ Trạng thái rùng mình ớn lạnh.”
Tôi không quan tâm trạng thái đó gọi là gì hay do nguyên nhân gì.Tất cả những gì tôi biết là tôi yêu David.Anh ấy ngay…đằng kia.Khi bước vào phòng ,anh ấy không chỉ bước vào..mà còn lấp đầy cả căn phòng,tôi nghĩ do anh ấy quá cao,to xương và mọi thứ khác.Khi hôn tôi,David phải cúi người xuống để chạm đến môi tôi và đa phần thời gian anh ấy ôm khuôn mặt tôi trong tay để giử yên nó…
Siêu nóng bỏng!
Nhưng không nóng bỏng bằng cách anh ấy nhìn tôi,đôi lúc..như hiện giờ chẳng hạn.

Bố mẹ tôi,ngoài quy định “ việc làm đúng đắng” còn ủng hộ thói quen tụ quản ( nghĩa là giờ đây chúng tôi phải bắt đầu giặt ủi quần áo của mình thay vì cô Theresa vẫn làm trước đây) để chúng tôi học cách sống như những người bình thường trong xã hội,tức là những người sạch sẽ.Thế nên thứ sạch sẽ duy nhất tôi có thể tìm thấy để mặc đến lớp,vì tôi không nhớ giặt ủi quần áo ,là chiếc áo thun đen hãng Nike đã gửi cho tôi,với hy vọng tôi mặc nó vào lần tiếp theo lên tivi,như ở buổi hợp cộng đồng trên kênh MTV tuần sau.
Đó rõ ràng là một lới ích khác khi làm nữ anh hùng quốc gia..có quần áo miễn phí.
Có điều dù thích thương hiệu Nike nhưng tôi cố không dính vào mấy vụ sắp đặt sản phẩm rùm beng đó.Vậy nên từ trước tới giờ tôi chưa từng mặc chiếc áo ấy.Đấy là lý do tôi không hề biết gì đến khi nhìn thấy khuôn mặt David biểu lộ rằng nó có phần hấp dẫn,tức là chiếc áo hấp dẫn.Tôi có bộ ngực không lớn cũng chẳng nhỏ,thật mà.Chỉ là kích cỡ bình thường thôi nhưng tôi đoán chiếc áo này chắc hơi ôm sát và nó làm ngực tôi nhô ra hơn mọi khi..cộng thêm cổ áo chữ V nên rõ ràng nó làm lộ ngực nhiều hơn những chiếc áo tôi vẫn hay mặc.
Điều này giải thích tại sao lúc David nhận ra tôi,anh ấy chẳng hề chú ý đến gì tóc tôi.Giây phút thấy tôi,ánh nhìn của anh chĩa thẳng vào ngực tôi.Rồi khi đến ngồi xuống băng ghế bên cạnh,anh chỉ nói vỏn vẹn “ Chào Sharona”
“Chào anh Daryl” ,tôi đáp lại
Daryl và Sharona là tên dân dã của chúng tôi.Bạn biết không,chúng tôi nghĩ mình sẽ được đặt tên như thế nếu ra đời tại một thị trấn thay vì ở Cleveland Park (tôi) hay Houston,Texas (David)
Như thế không nói lên rằng bất cứ ai có tên Daryl hay Sharona đều nhất thiết phải là người thôn quê hay sống ở thị trấn.Đơn giản nếu chúng tôi là người miền quê,đó là những cái tên chúng tôi nghĩ sẽ có được..
Ồ,đó là chuyện của hai người ấy mà.Bạn cũng biết là những người có tinh cảm với nhau một thời gian sẽ có những điều riêng tư chứ? Như bố mẹ tôi thỉnh thoảng vẫn gọi nhau là “cục cưng”, bắt chước một tập phim họ từng xem.Cái tên Daryl và Sharona cũng thế đấy.
Chỉ có điều nghe không thấy rùng rợn.
“Anh thích chiếc áo của em”,Daryl/David nói tiếp
“Vâng,điều đó phần nào đã rõ ràng”,tôi đáp
“Em nên mặc những kiểu áo thế này thường xuyên hơn”.Daryl/ David nói,trông anh chàng chẳng ngượng ngùng chút nào dù đã quá lộ liễu “nhìn chòng chọc” (trong sách SAT định nghĩa đó là “thích thú ngắm hay quan sát với ánh mắt nhìn nghiêng”)vào tôi.
“Em sẽ cố ghi nhớ điều này”,tôi nói. “Ngước lên chút đi anh,thế còn tóc em thí sao?”
Anh ấy vẫn dán mắt vào áo tôi “Thậy tuyệt”
“David,anh thậm chí còn chưa nhìn lấy một cái”

David giật cái nhìn chằm chằm ra khỏi ngực tôi và ngước lên mái tóc tôi.Đôi mắt xanh của anh nheo lại
“Màu đen”.anh nói.
Tôi gật đầu. “Tốt lắm.Còn gì khác nữa không anh? Ví dụ như..anh có thích không?”
“Nó..”,anh ấy chăm chú nhìn mái tóc tôi thêm chút nữa. “Nó quá đen”.
“Thì đúng rồi”,tôi lên tiếng.”Kiểu này được gọi là Đen Mun mà.Điều đó khiến em tin rằng nó chắc hẳn phải màu đen.Anh có thích không ,đó mới là điều em muốn biết?”
David nói “À,em sẽ không còn phải lo lắng có người gọi em là Đầu đỏ nữa nhé”
“Em biết rồi,nhưng anh thấy có đẹp không?”
“Nó trông..”.David nhìn trở xuống ngực tôi “Tuyệt”
Ôi trời! Tôi tự hỏi hãng Nike có biết sức mạnh chiếc áo của họ tác động đến hốc mắt bạn trai của người mặc không.Dù sao ít ra cũng ảnh hưởng đến bạn trai tôi.Ảnh hưởng rất nhiều đến khả năng David sẽ đưa ra ý kiến chân thành về diện mạo mới của tôi.Tôi nghĩ mình sẽ phải đợi.
“Lạy chúa,tóc em sao thế này?”.Cô Susan Boone trông kinh hãi.
“Em nhuôm tóc”,tôi đáp,sờ tay lên lọn tóc xoăn mềm rũ.Tôi không thể nói vẻ mặt của cô Susan tỏ ra tán thành hay không,vì trông hệt cách cô Theresa và chị Lucy đã..sửng sốt. “Cô không thích sao?”
Cô Susan cắn môi.
“Em biết không Samantha”,cô lên tiếng, “có cả ngàn phụ nữ sẽ chịu để có được màu tóc như tóc em trước đây.Cô hy vọng màu đen này không…không phải màu vĩnh viễn”
“Gần như vậy thôi”,tôi trả lời yếu ớt.Xưởng vẽ đang ngập tràn những sinh viên của lớp vẽ sống động.Ngoại trừ Rob,đặc vụ của David (vì là con trai tổng thống nên David không được phép đi đâu mà không có ít nhất một nhân viên đặc vụ theo sau),tôi không còn biết ai khác.

Thế nhưng cho dù tôi không quen bất cứ người nào trong lớp vẽ ngày thứ năm nhưng tất cả họ đều đang lắm nghe cuộc trò chuyện giữa chúng tôi,tôi và cô Susan.
Ồ,họ đang giả vờ không nghe,mà lúi húi với chì than và giấy vẽ để sắp đặt chúng đâu vào đấy.
Nhưng họ đang nghe đấy,tôi có thể khẳng định như vậy.
“Thật ra em chỉ muốn có sự thay đổi”.tôi nói cố bênh vực quyết định có vẻ dở tệ của mình
“Thôi đó là đầu tóc của em mà” .Cô Susan nhún vai nói,sau đó cô hất đầu về phía chiếc mũ sắt quân đội David cho tôi năm ngoái,một chiếc mũ trang trí bằng hoa cúc trong sân Nhà Trắng,nằm ở kệ bên trên bồn rửa tay. “Cô đoán em không cần nó nữa đâu nhỉ”
Đúng thế! Tôi chỉ đội nó vì Joe,con quạ cúng của cô Susan được thả đi lang thang quanh quẩn trong suốt các buổi học,nó bị ám ảnh khủng khiếp với máu tóc đỏ của tôi và thường thả bom lên đầu tôi nếu tôi không đội chiếc mũ bảo vệ ấy.Tôi liếc nhìn con vật khó ưa,tự hỏi giờ đây nó có để tôi yên không.
Nhưng Joe đang bận rỉa lông trên cành,chẳng đoái hoài đến bắt cứ ai,đến con bé có kiểu tóc Đen Mun
Ôi! Hiệu quả rồi ! Joe chẳng khiến tôi bận tâm nữa!
“Anh nghĩ nó đẹp đấy chứ”.David cất tiếng ,cuối cùng anh đã để ý đến thứ khác ngoài bộ ngực trong chiếc áo mới của tôi.
“Thật không?” tôi hỏi,khó khăn lắm mới vực dậy một tia hy vọng.Cuối cùng cũng có một phản hồi tích cực (từ người tận mắt nhìn thấy,cam đoan của Catherine qua điện thoại không được tính). “Nó không quá giống…Ashlee Simpson chứ anh?”
David lắc đầu “Không đời nào,giống Enid trong phim Ghost World”
Vì đó chính là diện mạo tôi muốn giống nên tôi tươi cười rạng rỡ.
“Cám ơn anh”,tôi nói.Anh ấy quả thật là người bạn trai tuyệt vời nhất,cho dù anh ấy hơi bị ám ảnh với bộ ngực của tôi.
“Nào,mọi người” cô Susan lên tiếng,bước đến đứng cạnh chiếc bục thấp nằm giữa phòng,bên ngoagi chiếc bục đó cô phủ một lớp sa-tanh màu sáng. “Chào mừng tất cả đến với lớp vẽ sống động.Như các bạn thấy,chúng ta có vài người lần đầu đến đây.Đây là David,Rob…” cô chỉ vào nhân viên đặc vụ của David, “ ..và Samantha”
Mọi người rì rầm cất tiếng chào chúng tôi.Tôi không thể nói có bao nhiêu người trong số họ nhận ra David hay tôi đã lên tivi.Có thể không ai,có thể tất cả.Bất luận thế nào ,họ cũng thật điềm tĩnh,không nhìn chằm chằm ,cười rúc rích hay bất cứ điều gì .Không phải tôi mong họ làm vậy vì tất cả họ đều là người lớn,hơn nữa còn là họa sĩ.Ý tôi là bạn phần nào mong chờ các họa sĩ cư xử “tí ti” (trong sách SAT định nghĩa đó là “lượng ít ỏi”) chững chạc hơn,nói sao nhỉ,so với kiểu người lớn thông thường,không phải họa sĩ của bạn.
“Vậy chúng ta bắt đầu nhé”.Cô Susan gọi người nào đó đang ở phía sau phòng “Terry ơi,mọi người đã sẵn sàng chờ em”
Terry ,một anh chàng cao ráo ,mảnh khảnh trạc hai mươi tuổi khoan thai bước lên bục,vì lý do nào đó anh ta không mặc gì ngoài chiếc áo choàng.Tôi nghĩ có lẽ bởi chúng tôi có nhiệm vụ thực hiện kiểu vẽ cổ điểm nào đấy.

Điều này tuyệt đây,vì tôi đâu biết chúng tôi sẽ vẽ người mẫu trong trang phục ấy.
Công việc này sẽ gian nan hơn chuyện vẽ trái cây hay sừng bò,tôi biết thế.Chiếc áo choàng của Terry có họa tiết hình cánh hoa,khó mô phỏng giống hệt được.Nhất là ở những chỗ vải xếp nếp.
Tôi nhấp nhổm trong trạng thái hăm hở.Tôi biết chỉ có người lập dị mới háo hức về chuyện vec họa tiết cánh hoa.Nhưng tôi là người lập dị mà.Hay tôi cứ nghe bạn bè nói thế hầu như mỗi ngày,gần như mỗi lần tôi mở miệng trong trường,dù chỉ thốt ra những điều vu vơ,như Gwen Stefani đã viết ca khúc “Simple Kinhd of Life” vào đêm trước khi nhóm No Doubt ghi âm bài hát
Sau đó Terry leo lên bục nhô cao và tôi thấy chuyện vẽ mấy họa tiết cánh hoa sẽ chẳng còn khó chút nào.Vì tôi vừa cầm bút chì lên thì Terry đã giật ngay thắt lưng áo choàng và chiếc áo rơi xuống vũng nước dưới chân anh ta.
Và bên dưới chiếc áo,anh ta…Ôii, hoàn toàn khỏa thân.
Mười điều thật sự khiến tôi bị sốc trong suốt cuộc đời là:
10. Gwen Stefani ra mắt album đơn ca.Ý tôi là,tôi nghĩ điều đó thật tuyệt ,đừng hiểu lầm.Nhưng những người còn lại trong ban nhạc thì sao? Tôi lo lắng về họ ,tất cả.Ngoại trừ Tony,tất nhiên vì đó là kẻ làm tan nát trái tim chị ấy.
9. Đám cưới của J.Lo và Ben hoãn lại.Nghiêm túc đấy.Tôi nghĩ hai người ấy được sinh ra để dành cho nhau.Và rồi chuyện Marc Anthony là sao chứ? Ý tôi là anh chàng thấp hơn chị ấy mà,đúng không?Không phải chuyện đó sai trái gì,nhưng giống như chị ấy chọn một người P Diddy có thể đánh cho nhừ tử,Và thế là sai lầm.
8. Lindsay Lohan thủ vai chính trong bộ phim “ Herbie The Love Bug” .Không đùa đâu.Sao họ lại làm những bộ phim ấy nhỉ?Làm thế nào điều đó có thể được coi là ý tưởng hay ho chứ?
7. Qua được môn tiếng Đức học kỳ 1 ,học kỳ 2.
6. Con trai cô Theresa ,Tito đăng ký vào Đại học kỹ thuật và vượt qua học kỳ đầu tiên với kết quả mỹ mãn.
5. Cảnh tượng chị Lucy tự giặt ủi quần áo của mình.
4. Britney Spears kết hôn với vũ công trong nhóm múa phụ họa của chị ấy.Chẳng lẽ chị ta không học được gì từ J.Lo sao?
3. Kristen Parks mời tôi đến dự sinh nhật mười sáu tuổi của cô ấy tại công viên Six Flags Great Adventure (tôi không đi)
2. Bạn trai tôi lưu luyến bộ ngực của tôi nhiều đến mức thậm chí không để ý đến màu tóc mới tinh của tôi.
Và điều số một thật sự khiến tôi bị sốc:
1. Anh chàng khỏa thân đầu tiên tôi từng thấy lại là một người hoàn toàn xa lạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui