Chuyện của Lý Bác coi như bỏ qua, Chu Thần Dật cũng không hỏi những chuyện
trước kia nữa. Mắt thấy đã gần đến cuối năm, Chu Thần Dật và Hướng Vi
tính toán ngày trở về, hai người quyết định cùng nhau về một lượt.
Trần Mai nghe tin con gái sắp về, dĩ nhiên rất vui mừng, còn luôn hỏi
năm nay Tiểu đậu đỏ có về cùng hay không, Hướng Vi nói Tiểu đậu đỏ đã đi Mỹ rồi không có ở Thượng Hải, lúc này Trần Mai mới bỏ cuộc nhưng trong
miệng vẫn luôn nhắc đến Tiểu đậu đỏ.
Mặc dù Trần Mai thấy năm nay cô và Chu Thần Dật cùng về nhà một lượt
nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ cười nói hai đứa ở gần nhau, khó có được cùng nhau về nhà một lần.
Hướng Vi trở về Bắc Kinh thật sự rất khuôn phép, đa số thời gian đều
ngốc ở nhà, có đôi khi Chu Thần Dật gửi tin nhắn bảo cô qua chơi, Hướng
Vi nhớ tới hiện giờ đang ở trong nhà, mọi việc cần phải chú ý mới được
nên không để ý đến đề nghị của Chu Thần Dật. Sợ hai người qua lại liên
tục, sẽ bị mọi người hai nhà biết được, chủ yếu là cô vẫn chưa chuẩn bị
tâm lý thật tốt để nói chuyện của bọn họ với mọi người trong gia đình.
Thời gian rảnh rỗi ở nhà, Hướng Vi liền mua len về đan áo, dự định sẽ
đan cho Chu Thần Dật một cái áo len, nhưng mà cũng không quên đến ba và
mẹ.
Sau khi trở về nhà được một tuần, Chu Thần Dật gọi điện thoại bảo cô qua bên đó, Hướng Vi thấy mẹ đang nhìn mình nên chỉ nói một tiếng được, rồi vội vàng cúp máy.
Trần Mai ngồi trên ghế sa-lon gỡ sợi len, “Ai gọi thế?”
“Một người bạn, mẹ, con ra ngoài một lát. Có việc gì thì gọi điện thoại
cho con.” Hướng Vi vừa nói, vừa sửa sang lại quần áo, lấy khăn quàng lên cổ rồi đi ra ngoài.
Trần Mai vẫn chưa kịp nói gì, chỉ thấy con gái đã đi khỏi, đành phải lắc lắc đầu, “Con bé này…”
Hướng Vi gõ cửa nhà Chu Thần Dật, cửa vừa mở ra, Chu Thần Dật mặc áo
lông màu xanh của quân đội, “Mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Hướng Vi vừa bước vào cửa, ánh mắt đảo nhìn xung quanh, “Chú Chu và dì Diệp đi đâu rồi?”
“Hôm nay bọn họ đi dự tiệc, đến tối mới về.” Chu Thần Dật cười nói
Hướng Vi vâng một tiếng, quay đầu nhìn Chu Thần Dật, “Vậy sao anh không đi?”
“Anh đi để làm gì. Có đi cũng làm cho mẹ anh thêm khó chịu thôi, hôm nay bọn họ đi dự đám cưới, anh đi theo không phải tự tìm tội cho bản thân
à.”
Hướng Vi cười ha ha, “Cũng đúng, dì Diệp đã giục anh kết hôn từ sớm rồi mà.”
Chu Thần Dật vươn tay gõ đầu Hướng Vi một cái, “Em còn nói, em là cô gái không có lương tâm, em nói xem, em tính khi nào mới công bố quan hệ của chúng ta đây?”
Hướng Vi bĩu môi, “Em vẫn chưa chuẩn bị tốt. Dù sao thì anh cũng phải cho em thời gian để thích ứng chứ.”
Chu Thần Dật bất mãn, “Em cô gái này, chúng ta đã ở chung một chỗ lâu như vậy rồi, em còn tính kéo dài đến khi nào nữa?”
“Vậy anh muốn em nói như thế nào? Muốn để cho ba em biết em với anh ở
chung sao, muốn ông ấy lột da em à, anh cũng không phải không biết tính
tình của ba em, nếu như ông ấy biết còn không chạy tới tìm anh liều mạng à. Chuyện này không gấp được, chờ thêm một thời gian nữa, em thăm dò mẹ em trước đã.”
Chu Thần Dật cười hì hì một tiếng, ôm Hướng Vi vào trong ngực, “Bảo bối ~ Không phải còn có anh sao, là em nói đó, chờ thêm một thời gian nữa,
nếu như em vẫn không chịu nói thì anh nhất định sẽ nói ra, dù sao mẹ anh cũng rất thích em.”
Hướng Vi cấu eo anh một cái, “Biết rồi. Thật là…”
Chu Thần Dật kéo Hướng Vi ngồi lên ghế sa-lon, “Em đã ăn cơm chưa?”
“Đã qua giờ ăn rồi mà anh còn hỏi em ăn cơm chưa. Anh vẫn chưa ăn à? Nếu không thì em đi nấu cho anh chút gì đó nha?” Hướng Vi nghiêng đầu nhìn
Chu Thần Dật nói
Chu Thần Dật cười cười, áp trán mình vào trán cô, “Trong khoảng thời
gian này không gặp em nên nhớ em rồi.” Vừa nói vừa hôn lên hai gò má cô
Hướng Vi đỏ mặt, “Đừng như vậy, như thế này mọi người về nhìn thấy sẽ không tốt.”
“Bảo bối ~ Đến tối bọn họ mới về. Anh đã làm hòa thượng gần nửa tháng
rồi, dù sao em cũng phải để cho anh ăn mặn một tý chứ. Có được không, bà xã?”
“Không, miệng lưỡi trơn tru, em đi về đây.” Hướng Vi liền rời khỏi ngực anh, làm bộ đi về.
Hai mắt Chu Thần Dật nhìn cô chằm chằm ước chừng khoảng nửa phút, thấy
cô thật sự muốn đi, trực tiếp vác cô lên vai, phát một phát vào mông cô, “Muốn chạy? Hướng Vi, em nhẫn tâm thật đấy.” Khó khăn lắm con dê mới
đưa tới cửa, làm sao có thể dễ dàng thả về được chứ!
Hướng Vi bị treo ngược, máu huyết dồn xuống não, mặt mày đỏ ửng, “Chu
Thần Dật, anh mau để em xuống. Như thế này dì Diệp và chú Chu trở về,
em… Em không cần gương mặt này nữa rồi.”
Chu Thần Dật ôm cô lên lầu, “Bảo bối ~ anh đã nói với em rồi, hôm nay bọn họ đi dự tiệc, không đến tối họ sẽ không trở về đâu.”
“Anh nói như vậy thì sẽ như vậy sao, nếu như bọn họ trở về trước thời
gian thì anh bảo em phải làm người như thế nào? Mẹ nó, anh không biết
tiết chế à!”
Chu Thần Dật không để ý đến cô, tùy cô thao thao bất tuyệt(lải nhải),
bước vào phòng của mình, khóa cửa, ném Hướng Vi lên giường, mở điều hòa
lên chỉnh đến nhiệt độ thích hợp, rồi bắt đầu cởi quần áo của bản thân.
Hướng Vi chậm chạp thở mấy hơi mới ngồi dậy được, thấy anh cởi hết quần
áo chỉ còn mỗi cái quần lót, mặt đỏ lên, “Thần Dật, đừng như vậy có được không, như thế này ba mẹ anh trở về, ảnh hưởng không được tốt lắm.”
Chu Thần Dật đi tới ngồi bên cạnh cô, vuốt vuốt mặt cô, “Em đang lo lắng cái gì. Không dễ dàng gì anh mới có được khoảng thời gian tốt, bình
thường tìm em, em đều trốn trong nhà không gặp được. Không có chuyện gì
đâu, không đến tối bọn họ sẽ không về đâu.”
Hướng Vi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đánh anh lại đánh không
thắng, liền trực tiếp cắn lên vai anh. Lông mày Chu Thần Dật nhíu lại,
“Bà cô của tôi ơi, nhẹ chút có được không. Da thịt anh cũng biết đau
nha.”
Hướng Vi tức thì tức, nhưng nghe vậy cũng không dám cắn mạnh, hung hăng
cấu thịt trên eo anh. Tầm mắt đảo qua, trên vai đã in một vòng dấu răng, Hướng Vi chu miệng, “Đáng đời!”
Chu Thần Dật ôm lấy bả vai đè cô xuống giường, đôi mắt hẹp dài lẳng lặng nhìn cô, trong lòng Hướng Vi hồi hộp, thấy anh chỉ nhìn cô, ngược lại
càng thấy xấu hổ, Chu Thần Dật đưa tay sờ sờ mặt cô, mặt càng dựa vào
gần hơn, môi mỏng hôn dọc theo cái trán trơn bóng của cô đi xuống, quét
qua đôi mắt nhắm chặt, sống mũi xinh đẹp, hơi thở nóng rực phun lên mặt
cô, cuối cùng mới ngậm chặt đôi môi trái tim của cô, hôn sâu, mút vào…
Giữa lúc môi và lưỡi truy đuổi, làm cho đầu Hướng Vi đần độn, Chu Thần
Dật nhanh chóng cởi sạch quần áo của cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng
vuốt ve thân thể cô, cũng không biết có phải do liên quan đến hoàn cảnh
hay không mà hôm nay Hướng Vi đặc biệt mẫn cảm, chờ tay anh di chuyển
đến u cốc thì bên trong đã ướt một mảnh, Chu Thần Dật thấy cô như vậy,
cũng không tiến hành nhiều động tác dư thừa, đùa giỡn, đột nhiên tiến
vào, nhập, xuyên vào, đã lâu không làm nên Hướng Vi có chút chưa kịp
thích ứng, trong miệng phát ra những tiếng rên rỉ mê người. Không bao
lâu sau Chu Thần Dật liền rút ra, đứng dậy mở tủ đầu giường ra, lấy TT
đeo vào, rồi lật người Hướng Vi lại, tiến vào từ phía sau, vừa chuyển
động vừa hôn sau tai cô, khẽ cắn cổ cô, bàn tay lại di chuyển đến phía
trước châm lửa…Kích tình như vậy, cộng thêm hoàn cảnh khác, khiến cho
Hướng Vi không chịu nổi, không bao lâu sau liền bắt đầu xin tha thứ…
Đợi đến khi Hướng Vi run rẩy sửa sang cho bản thân xong, lúc Chu Thần
Dật đưa cô ra bên ngoài ăn cơm thì ánh đèn rực rỡ cũng vừa lên. Hai
người vào một nhà hàng ăn cơm rồi Chu Thần Dật mới đưa cô về nhà. Hướng
Vi đúng là may mắn, không bị người lớn bắt gặp, nhưng nói cái gì cũng
không chịu lần sau còn như vậy nữa.
Khi Hướng Vi về đến nhà, Hướng Khai Hoa và Trần Mai đang ngồi trên ghế
sa-lon, trong lòng Hướng Vi căng thẳng, nhưng trên mặt vẫn cười hì hì,
“Ba, mẹ…”
Trần Mai nói: “Cũng biết trở về rồi sao. Đã chín giờ rồi, ăn cơm chưa?”
Hướng Vi vội vàng gật đầu, “Ăn rồi, con ăn rồi. Mẹ, con hơi mệt, đi ngủ trước đây. Chúc ba, mẹ ngủ ngon!”
Trần Mai thấy dáng vẻ con gái có vẻ mệt thật, gật gật đầu, “Vậy con đi
nghỉ trước đi. Người bạn này của con cũng thật là, có chuyện gì mà làm
con mệt như vậy.”
Hướng Vi dừng chân, mặt đỏ lên, vội vàng mở cửa bước vào phòng. Dán lưng lên cửa thở hổn hển, thật sự quá nguy hiểm rồi. Chu Thần Dật chết tiệt, lần sau nhất định sẽ không tin những lời nói của tên khốn này nữa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...