So với mấy năm trước thì bây giờ Tiêu Phi Phi trông đã trưởng thành không ít, dù sao thì cũng là một người phụ nữ đã làm vợ làm mẹ người ta rồi mà, so sánh với một cô gái chưa lập gia đình như Hướng Vi thì có sự khác biệt rất lớn. Từ trong miệng Tiêu Phi Phi nghe được không phải con trai thì chính là ông xã, về điều này cũng có thể là sự khác biệt lớn nhất giữa nam và nữ, đàn ông thảo luận sự nghiệp, phụ nữ nói chuyện gia đình.
Có điều là lúc nhìn cô hứng thú nói chuyện gia đình, trong đôi mắt sẽ tỏa sáng lấp lánh, đặc biệt hưng phấn, làm cho người ta vừa nhìn cũng biết là gia đình đầm ấm mĩ mãn, dáng vẻ hạnh phúc của người phụ nữ ấy thật làm cho người ta hâm mộ và ganh tỵ mà! Thỉnh thoảng Hướng Vi cũng xen vào vài câu, kiếp trước và kiếp này, cô đều chưa trải qua chuyện hôn nhân một lần nào nên làm một người phụ nữ, dĩ nhiên là cô không thể phủ nhận rằng mình đối với hôn nhân cũng tràn đầy mong đợi. Hai người đến thẩm mỹ viện làm đẹp, Tiêu Phi Phi liên tục nói đến cuộc sống hôn nhân hạnh phúc của mình, còn bảo Hướng Vi hãy nhanh nhanh tự mình thể nghiệm, Hướng Vi chỉ chân thành cười nói chị Phi Phi thật sự là một người phụ nữ hạnh phúc.
Tiêu Phi Phi híp mắt, rất là hưởng thụ. Giường nằm của cô và Hướng Vi sát nhau nên Hướng Vi có thể thấy sự thỏa mãn trên mặt cô, Hướng Vi cười cười, cũng nhắm mắt lại nằm, vứt bỏ hết phiền muộn, buông lỏng da thịt bản thân, nhân viên mát-xa lại đổ chút tinh dầu trên tay, nhẹ nhàng mát-xa sống lưng cho khách.
Để cho thân thể đi SPA, cảm giác toàn thân được buông lỏng không ít, da không thô ráp như trước kia nữa. Chẳng trách người ta thường nói phụ nữ qua hai mươi lăm tuổi phải học được cách bảo dưỡng. Tiêu Phi Phi làm đẹp xong rồi theo Hướng Vi đi mua đồ, đối với việc ăn mặc Hướng Vi không chú trọng mấy, cũng không nhất thiết phải chạy theo nhãn hiệu nổi tiếng, trừ công việc hoặc là ra ngoài xã giao thì phần lớn quần áo trong nhà của Hướng Vi cũng chỉ từ mấy chục đến mấy trăm đồng.
Còn Tiêu Phi Phi thì ngược lại với Hướng Vi, đối với nhãn hiệu nổi tiếng thì đặc biệt yêu quý, Hướng Vi nhìn chị Phi Phi cầm thẻ ngân hàng quét soàn soạt mà đau lòng.
Tiêu Phi Phi mua quần áo cho ông xã và con trai, mình cũng mua hai bộ, thấy Hướng Vi chỉ cùng theo mình đi dạo chứ không mua cho bản thân. Tiêu Phi Phi cười nói: “Vi Vi, chỉ nhìn mà không mua thì không có ý nghĩa gì cả.” Vừa nói vừa cầm áo khoác lông dê tinh khiết ra ngoài, “Vi Vi, cái áo này rất đẹp, da em trắng, mặc vào nhất định sẽ rất hợp.”
Hướng Vi đã nghiêm chỉnh nói mình không cần nhưng cô vẫn đưa áo qua, chỉ đành phải nhận lấy rồi vào phòng thử áo. Vừa bước ra ngoài, Tiêu Phi Phi kéo tay Hướng Vi, kinh ngạc nói: “Vi Vi thật là xinh đẹp nha, cái áo này rất hợp với phong cách của em đấy.”
Hướng Vi cười cười, “Chị dâu nói vậy sao được chứ, chị dâu mới là xinh đẹp, hạnh phúc của người phụ nữ đã kết hôn thì em cũng không thể nào so sánh được.” Hướng Vi nói lời này cũng là thật, Tiêu Phi Phi vốn là người duyên dáng, cộng thêm cuộc sống hôn nhân hạnh phúc mĩ mãn, mặc dù lớn hơn Hướng Vi mấy tuổi, chỉ nhìn ngũ quan một cách đơn thuần, nếu so sánh với Hướng Vi thì Tiêu Phi Phi tinh tế hơn một chút, khi hai người đứng chung một chỗ, Tiêu Phi Phi cảm giác được cũng không thấp hơn Hướng Vi là mấy. Mặc dù Hướng Vi xinh đẹp, nhưng dù sao vẫn làm cho người ta có cảm giác tương đối lạnh lùng, có chút khoảng cách. Nhưng Tiêu Phi Phi lại khác, làm cho người ta có cảm giác ấm áp, toàn thân lộ ra một cỗ mùi vị hạnh phúc.
Tiêu Phi Phi đối với những lời khen tặng của Hướng Vi rất là thích, nhân viên bán hàng lấy quần áo gói lại, Hướng Vi quẹt thẻ mà trong lòng rỉ máu, chỉ một cái áo khoác thôi mà tốn gần bốn ngàn, thật là muốn phá sản mà! Hướng Vi là người đối với mình thì tính toán tiết kiệm, nhưng đối với người thân thì lại rất thoải mái, một chút cũng không đau lòng, giống như đối với ba Hướng, mẹ Hướng và cả Tiểu đậu đỏ nữa, bất luận là đồ ăn hay đồ dùng, đều phải mua loại tốt nhất, ngay cả bản thân mình cũng hận không được nếu có thể sẽ cho bọn họ.
Hai người mua đồ xong cũng về nhà luôn, Hướng Vi vừa bước vào cửa, Tiểu đậu đỏ lập tức chạy đến ôm chân cô gọi mẹ nuôi, mẹ nuôi, Hướng Vi xách theo túi lớn, túi nhỏ quần áo, cười nói: “Tiểu đậu đỏ, ông ngoại và bà ngoại đâu rồi?”
“Bà ngoại ở đây. Mẹ nuôi, ôm ôm…”
Hướng Vi cười nói: “Tiểu đậu đỏ, nhanh đi rửa tay đi, mẹ nuôi mua quần áo mới cho Tiểu đậu đỏ này.”
Tiểu đậu đỏ vừa nghe, kéo miệng cười, lập tức chạy vào phòng vệ sinh.
Trần Mai thấy con gái xách theo mấy túi lớn, nói: “Sao lại mua nhiều như vậy?”
Hướng Vi cười cười, “Chỉ mua mấy bộ quần áo thôi mà mẹ.” Nếu để Trần Mai biết chỉ mấy bộ quần áo này mà tốn hơn một vạn, phỏng chừng sẽ mắng cô xối xả mất.
Trần Mai vuốt vuốt quần áo con gái mua cho, cười nói: “Quần áo này vuốt lên rất ấm áp, chắc là đắt lắm hả?”
Hướng Vi sẽ không bao giờ nói giá thật cho mẹ biết, cười cười lập lờ nước đôi nói: “Cũng không tốn bao nhiêu tiền mà. Đến đây, Tiểu đậu đỏ, mặc vào xem thử có vừa không nào.”
Tiểu đậu đỏ để cho mẹ nuôi mặc quần áo mới vào, một bộ dáng vẻ anh hung oai vệ khí thế bừng bừng đi tới đi lui trong phòng, Hướng Vi thất rất vừa người, bảo bé cởi ra, Tiểu đậu đỏ không chịu, đã mặc vào rồi thì cũng đừng nghĩ bé sẽ cởi ra. Hướng Vi cười nói: “Ngoan, chúng ta cởi ra để mẹ nuôi cất, chờ thêm năm ngày nữa mới có thể mặc được. Nếu bây giờ con mặc bị bẩn thì năm mới sẽ không có quần áo mới để mặc. Đến lúc đó, em trai Vũ Dương có quần áo mới để mặc mà Tiểu đậu đỏ của chúng ta lại không có đấy.”
Ánh mắt Tiểu đậu đỏ lóng lánh nhìn Hướng Vi, cái miệng nhỏ nhắn trề ra, đáng thương cầm quần áo cởi ra, Hướng Vi mặc lại quần áo khi trước cho bé, vỗ vỗ đầu của Tiểu đậu đỏ. Tiểu đậu đỏ đi theo chân Hướng Vi, đôi mắt to tròn nhìn cô, “Mẹ nuôi, ba nuôi không thương Tiểu đậu đỏ, ba nuôi không chịu ôm con.”
Khóe miệng Hướng Vi giật giật, thầm nói cũng may không có mẹ ở đây, vừa vào phòng thay quần áo, Hướng Vi ngồi chồm hổm trước mặt Tiểu đậu đỏ, dán vào lỗ tai bé thì thầm: “Tiểu đậu đỏ cũng đã ba tuổi rồi, đã là đứa trẻ lớn, đứa trẻ lớn cũng không thể luôn luôn dính vào người lớn được.”
Tiểu đậu đỏ dựa sát vào Hướng Vi, cái đầu nhỏ liên tục chui vào trong ngực cô, “Nhưng mà mẹ nuôi sẽ ôm Tiểu đậu đỏ mà, có phải ba nuôi không thích con không?”
Hướng Vi suýt nữa muốn điên, lại sợ mẹ nghe được, vội vàng nói: “Làm sao mà ba nuôi lại không thích con được chứ, Tiểu đậu đỏ của chúng ta đáng yêu như thế, thích nhất Tiểu đậu đỏ.”
Tiểu đậu đỏ nghẹo đầu, “Mẹ nuôi, con muốn gặp ba nuôi.”
Hướng Vi nhìn gương mặt tươi cười đơn thuần của con trai, trong lòng có chút ê ẩm, đứa trẻ này, lớn như vậy mà chưa từng gặp được ba của mình, đột nhiên có một người đàn ông giống như cha quan tâm bé, khó trách Tiểu đậu đỏ thích dính lấy anh như vậy, Hướng Vi sờ sờ đầu của Tiểu đậu đỏ, “Được rồi, vậy ngày mai đi gặp ba nuôi nhé.”
Tiểu đậu đỏ cười khanh khách, rồi bôi nước miếng lên mặt Hướng Vi, để diễn tả mình vui mừng. Trần Mai ra ngoài thấy người ầm ĩ trên thảm, nói: “Trên mặt đất rất lạnh sao lại nháo trên đấy thế, mau đứng lên. Tiểu đậu đỏ, nhanh lại đây bà ngoại xem tay có lạnh không.”
Mái tóc màu vàng kim mềm nhũn bị Hướng Vi vân vê làm cho rối loạn lên, trên hai má phấn nộn tràn đầy vui vẻ, nghe lời chạy đến chỗ bà ngoại, Hướng Vi đứng dậy, vuốt vuốt quần áo, rút mấy tờ khăn giấy ra, “Mẹ, Tiểu đậu đỏ thoa đầy nước miếng lên mặt con.”
Trần Mai trợn mắt nhìn con gái một cái, “Trời lạnh như vậy, tuy có mở máy điều hòa nhiệt độ, sao con lại để Tiểu đậu đỏ cùng ầm ĩ với con? Trẻ con không thể so với người lớn được, nếu ngã bệnh thì phải làm sao? Con đứa nhỏ này thật là không hiểu chuyện mà.”
Hướng Vi bị Trần Mai quở trách một trận, có chút lúng túng, vội vàng chạy trối chết.
Vốn là Hướng Vi nói ngày hôm sau sẽ dẫn Tiểu đậu đỏ đi gặp ba nuôi, nhưng buổi tối ngày hôm trước thân thể Hướng Vi có chút bất tiện, phụ nữ mà, sẽ luôn luôn có mấy ngày không thông thuận. Hướng Vi có chút áy náy nhìn Tiểu đậu đỏ một cái, cũng may Trần Mai muốn đi ra ngoài nên cũng dẫn Tiểu đậu đỏ đi chơi luôn, Hướng Vi nằm trên giường giả chết.
Ngủ một giấc, bụng cũng không còn đau như trước nữa, Hướng Vi rời giường uống chén nước ấm. Cầm lấy điện thoại, thấy có mấy cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn của Chu Thần Dật, bởi vì điện thoại cô để ở chế độ rung lại đang sạc pin nữa nên không nghe thấy, nội dung tin nhắn đại khái là hỏi thân thể cô đã khá hơn chút nào chưa, thời tiết lạnh phải chú ý giữ ấm thân thể, v.v… Hẳn là Tiểu đậu đỏ nói với anh ấy rồi. Hướng Vi trả lời hai chữ “Mạnh khỏe.”
Đã lâu rồi Hướng Vi cũng không vẽ cái gì, hôm tay tâm huyết dâng trào lại muốn vào blog nhìn một chút. Vốn tưởng rằng tường nhà vắng vẻ, nhưng không nghĩ tới lại có rất nhiều người để ý đến cô, biến mất một thời gian lâu như vậy, chắc đây là lần đầu tiên cô trở lại blog này quá, nhìn thấy vài câu ấm áp lòng người, Hướng Vi cảm thấy mình quả thật rất lạnh nhạt đối với những người ái mộ.
Đăng kí blog thật là lâu, Hướng Vi trầm mặt một chút. Âm nhạc vang lên bên tai, làm cho đầu óc cô hơi phiền muộn. Cuối cùng, thế giới này và kiếp trước khác nhau rất lớn, trước kia cảm thấy không sao cả, nhưng mà, nếu như một số quốc gia ngay cả Chủ tịch vốn cũng không cùng một người, rất nhiều sự kiện xảy ra cuối cùng cũng không giống nhau, cái này thật làm cho người ta nhức đầu. Trước kia, Hướng Vi từng nghĩ, ít nhất cô cũng trọng sinh ở thời đại mình quen thuộc, nhưng hôm nay, càng ngày cô càng phát hiện ra đến tột cùng là mình đang ở phương nào! Vốn cho là thế giới mình quen thuộc, nào ngờ quay đầu lại phát hiện đó là một nơi rất xa lạ dường như cho tới bây giờ mình vẫn chưa từng thấy qua.
Tựa như cô là một người vô gia cư, không tìm được phương hướng. Hướng Vi thở dài, vẫn là đổi lại trang blog, khinh thường chính là mình rời khỏi thời gian dài như vậy mà vẫn còn có người nhớ đến cô, thật là cảm ơn, lại thông báo cho mọi người, cô sẽ sớm trở lại, còn hứa hẹn năm sau sẽ sẽ mang đến tin vui cho mọi người. Ngắn ngủi khoảng một trăm chữ. Hướng Vi tắt web, muốn tìm mấy trò chơi offline để thư giãn một chút, Hướng Vi cô có một đặc điểm đó là sau khi bận rộn quá mức, lại thích chơi những trò chơi đơn giản không cần nối mạng để thả lỏng tâm tình. Võng du quá dài, cô không muốn tiêu hao thời gian vào lúc này, hiện tại máy tính không nối mạng rất tốt, muốn chơi thì chơi hai ba ngày, đánh nhau trong trò chơi xong, lại có thể vùi đầu vào công việc bận rộn, lại có thể thả lỏng thần kinh.
Tìm kiếm một hồi, Hướng Vi phát hiện trò chơi được đề cử nhiều nhất đều là sản phẩm của Long Đằng, Hướng Vi có vẻ hơi trốn tránh nhưng cũng rất nhanh đã khôi phục tự nhiên, quá khứ cuối cùng cũng đã qua.
Hướng Vi tìm bộ trở về nhân vật giả trang, tốc độ internet nhanh vô cùng, Hướng Vi suy nghĩ một chút, nhớ lại kiếp trước vô số người chơi thích Kiếm Tiên Hệ liệt, lúc đó thời gian cô tham gia vào trò chơi ttl tương đối trễ, sau khi lên đại học, trong kí túc xá có một người bạn đặc biệt mê game offline, phần lớn thời gian học tập căng thẳng, Hướng Vi bị ảnh hưởng của cô ấy nên cũng dần dần yêu thích game offline, trò chơi đầu tiên mà cô tiếp xúc đó chính là Kiếm Tiên Hệ liệt, đáng tiếc lúc đó khi cô mới hai mươi ba tuổi đã sớm qua đời, ngay cả phần bốn vẫn còn chưa chơi được một chút mà chứ đừng nói là phần năm.
Trôi qua thời gian hơn hai mươi năm, Hướng vi thở dài, đó đó là trò chơi đầu tiên cô tham gia và cũng là cuối cùng… Đối với trò chơi đó, nội dung đã sớm mờ nhạt, nhớ nhất cũng chỉ là mấy cái tên mơ hồ. Hướng Vi suy nghĩ mộ chút, quyết định chơi lại trò chơi kinh điển này, tìm kiếm một hồi, thế mà lại không có, Hướng Vi sững sờ, đổi cách tìm kiếm khác nhưng vẫn không được, Hướng Vi tiếc nuối lắc đầu một cái, cũng đúng, thế giới này và thế giới trước không giống nhau, đây là một khoảng không bóp méo.
Hướng Vi thấy trò chơi còn chưa đến năm mươi phần trăm, thở dài, cầm bút và giấy vừa mới đem đến, tùy ý viết viết vẽ vẽ, nếu thế giới này không có, thì tại sao cô lại không sáng lập lần nữa, đưa lên màn hình, tạo thành phim hoạt hình có tư tưởng tình cảm mà không phải trò chơi lạnh như băng! Hướng Vi nghĩ tới đây, vội vàng gọi điện thoại cho Julie, cũng không quan tâm đến sự chênh lệch thời gian của người ta.
Julie mơ mơ màng màng cầm điện thoại lên, vừa nhìn thấy một chuỗi dãy số, đại biểu chính là mã số của vùng ZG, Julie đang ngủ gà ngủ gật lập tức tỉnh lại, cô đưa số điện thoại này cho Hướng Vi, nhìn số này gọi cũng biết chỉ có thể là Hướng Vi, đêm hôm khuya khoắc lại gọi điện thoại đến, Julie sợ là Tiểu đậu đỏ xảy ra chuyện gì, thấp thỏm cầm điện thoại, chút vội vàng nói: “Vi Vi, sao vậy? Tiểu đậu đỏ đã xảy ra chuyện gì sao?”
Hướng Vi thấy âm thanh của Chị Julie có chút khan khan, vội vàng dừng một chút, “Chị Julie, chị yên tâm, Tiểu đậu đỏ rất vui vẻ, chị không cần phải lo lắng gì cả.”
Julie thở phào một cái, tức giận nói: “Chị nói này Đại tiểu thư Hướng, hiện tại bên chị đang là nửa đêm canh ba, em gọi điện thoại đến là muốn hù chết chị à. Tốt nhất là cho chị một lý do chính đáng, có biết quấy nhiễu giấc ngủ của người khác là một hành vi không có lương tâm không hả?”
Hướng Vi vội vàng cười nói: “Xin lỗi chị Julie, tại em quá kích động nên quên mất bên chị đang chênh lệch giờ. Chị Julie, vậy chị cứ từ từ ngủ, em sẽ gửi qua email, lúc nào dậy chị hãy xem nhé. Em sẽ không quấy rầy chị nữa, Tiểu đậu đỏ rất khỏe mạnh, trên mặt còn nhiều thêm miếng thịt nữa đấy, mặc áo lạnh dày cộm vào nhìn chính là một viên thịt mập mạp. Chị Julie, em cúp máy đây.”
Hướng Vi cúp điện thoại xong, thở phào một cái, sơ suất quá, thế mà lại bên chị Julie bên đó vẫn còn đang là buổi tối đấy. Hướng Vi bắt đầu cầm bút vẽ ra những ý tưởng trong đầu, trong nhất thời phòng chỉ nghe âm thanh bút sột soạt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...