Ngày hai mươi chín tháng chạp, Lưu Khải trở về, đáng tiếc anh ấy vừa về đến nhà liền bị cha nuôi đánh cho một trận. Năm nay Hướng Vi không về Đại Liên nên chỉ có một mình mẹ cô về. Mùng bốn, Lưu Khải mang theo cục u bầm tím trên mặt vẫn chưa hoàn toàn biến mất sang nhà Hướng Vi ăn chực, ba mẹ Lưu Khải đều đã đi du lịch nên bỏ lại một mình anh ở nhà.
Hướng Vi nhìn thấy hình dáng này của Lưu Khải, cười đến mức nghiêng trước ngữa sau. Một tay Lưu Khải vừa bụm mặt, vừa nói: “Em là người không có lương tâm, dám cười nhạo anh trai của em.”
Một tay Hướng Vi chống nạnh, một tay chỉ vào Lưu Khải, nói: “Đáng đời, mình làm chuyện tốt gì thì tự mình hiểu.”
Lưu Khải không hiểu ra sao cả, “Ôi chao, Vi Vi, em nói như vậy là có ý gì hả, anh cũng đâu có trêu chọc em.”
Hướng Vi nhếch miệng, “Không trêu chọc em? Nhưng anh trêu chọc người khác. Anh Lưu Khải, bạn gái nhỏ đáng yêu của anh đâu?”
Sắc mặt Lưu Khải hơi cứng, nằm trên ghế sô-pha, “Vi Vi, đừng chế nhạo anh. Hiện tại anh trai em đang độc thân, lấy bạn gái ở đâu ra.”
Hướng Vi trợn mắt nhìn, “Anh, anh không đúng, trước đây không phải hai người vẫn sánh cùng một chỗ sao, mẹ nuôi cũng biết mà anh còn nói không.”
Lưu Khải thở dài, “Cô ấy tìm được nơi tốt hơn nên đá anh của em đi rồi.” Nhớ tới lời nói tuyệt tình của người phụ nữ kia, Lưu Khải không khỏi siết chặt quả đấm, lần đầu tiên yêu đương, lại yêu trúng người phụ nữ hám của, quỷ tha ma bắt, khi đó thật sự là muốn bóp chết cô ta. Lưu Khải anh lớn như vậy nhưng vẫn chưa từng bị người ta chơi đùa như thế này bao giờ! Thà rằng để tên đàn ông kia bao nuôi chứ không muốn tiếp tục ở cùng với anh.
Hướng Vi giương mắt mà nhìn, “Anh…… Anh nói là anh bị người ta đá?”
Lưu Khải nói: “Đã là chuyện quá khứ rồi, bây giờ còn nói làm gì, anh trai em đói bụng, mau đi nấu cơm đi.”
Hướng Vi giậm chân một cái, “Ăn ăn ăn, chỉ có biết ăn thôi. Để xem về sau còn có người phụ nữ nào có dũng khí gả cho anh.”
“Này này…….. Em nói như thế với anh trai em sao? Em xem đi, Lưu khải anh đây bạn gái nhiều lắm, cắt…….. Sau này, anh nhất định sẽ tìm về cho em một người chị dâu lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.”
Đương nhiên Hướng Vi không tin. Chẳng qua là không nghĩ tới sau khi bị mối tình đầu dùng cách thức như thế vứt bỏ, Lưu Khải liền thay đổi tính khí hiền lành trước kia, bắt đầu nói năng ngọt xớt, chỉ có điều là thời gian trôi qua vài năm, mức độ Lưu Khải thay đổi bạn gái còn siêng năng hơn so với thay quần áo, thành công là một công tử nhà giàu danh xứng với thực, tất nhiên đây là việc để sau này hãy nói.
Gần đây, truyện tranh Hướng Vi sáng tác có tên là “Khúc tuỳ hứng hôn nhân”, có thể là do bản thân mình đã yêu đương, nên lúc vẽ tranh dâng lên cảm giác rất đặc biệt. Hướng Vi kết thúc câu chuyện với lời nói, nam chính và nữ chính mặc lễ phục kết hôn, cùng bước lên du thuyền đi du lịch……..
Hướng Vi dừng bút lại, thở dài một hơi, khoảng cách giữa cô và Lý Bác vẫn còn quá lớn, tới cùng cô cũng không biết anh đang làm những gì, chỉ là hàng ngày anh đều phải chạy khắp nơi, Hướng Vi rất muốn hỏi nhưng lại sợ anh cho rằng cô quản quá nhiều chuyện. Thì ra là thật, trong chuyện tình yêu, ai mở miệng nói ra trước tiên thì áp lực của người ấy càng lớn hơn, bởi vì từ trước đến giờ quyền chủ động chưa từng nằm trong tay cô.
Cô trở nên cẩn thận từng li từng tí, trước khi làm bất cứ chuyện gì đều phải suy nghĩ thế này, làm thế kia, anh ấy có thể mất hứng hay không. Hướng Vi cười khổ, rồi lại bó tay. Ví dụ như thời gian lễ mừng năm mới, anh nói anh phải đến nước Sơn Hải Đại Thúc, năm sau mới về, nói cô ngoan ngoãn nghe lời chờ anh, cô cũng chỉ có thể chờ đợi.
Đúng vậy, từ lúc hai người ở bên nhau, cô bắt đầu chờ anh gọi điện thoại, chờ anh rút ra chút thời gian để hai người có thể gặp mặt ăn bữa cơm, cho tới bây giờ việc cô làm nhiều nhất đó chính là…… Chờ đợi.
Trong phần tình cảm này, cô cho nhiều hơn anh, có đôi khi Hướng Vi cảm thấy có chút hối hận, hối hận lúc đó sao lại ngớ ngẩn nói ra như vậy, thì ra là giống như anh đã từng nói qua “Yêu cầu này của em anh không làm được”, cho tới bây giờ, dường như lúc nào cô cũng phải ngưỡng mặt lên nhìn anh.
Hướng Vi nhìn quyển sách trên bàn mà ngây người, không lâu sau chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại, đưa lên nhìn là một dãy số xa lạ, suy nghĩ một chút rồi vẫn cứ nhận.
“Alo…….”
“Này, là anh, bề bộn nhiều việc nên quên mất thời gian, giờ này bên đó cũng đã hơn mười hai giờ đêm, em ngủ chưa?
Hướng Vi vừa nghe giọng nói này, liền biết ngay là anh, những sầu não trước đó cũng tan biến hết, “Dạ, em vẫn chưa ngủ, bây giờ anh đang làm việc hả?”
“Xong việc rồi, giờ đang ăn cơm. Vi Vi, lộ trình của anh có biến đổi, anh sẽ cố gắng hết sức để chạy về trước ngày mười bốn tháng hai, em phải ngoan ngoãn nghe lời biết chưa?”
Khóe miệng Hướng Vi giật giật, “Hả……. À, em biết rồi, vậy anh làm việc đi, em chờ.”
“Thật xin lỗi, Vi Vi, yêu cầu công việc nhiều quá, nên hơi bận rộn. Vi Vi, ngủ sớm đi, anh còn có cuộc họp, ngủ ngon.”
Hướng Vi cúp điện thoại xong có chút tức giận, vốn tưởng nói yêu đương là chuyện hạnh phúc, sao đến phiên cô thì chính là chuyện vô nghĩa, lãng mạn thì khỏi nói, tổng cộng một tháng cũng được vài lần, anh ấy bận rộn, cô chờ… Lòng vòng như vậy, ngay cả Hướng Vi cũng không biết, phần tình cảm này đã dần phai nhạt gần như không còn, sau đó lại một lần nữa hai người tiếp tục cuộc sống của mình.
Xem ra, với cô tình yêu thật sự là xa xỉ…
Mùng tám tháng giêng, Hướng Vi nhận được điện thoại của mẹ, bảo cô ngày mai đến nhà chú Chu, Hướng Vi thấy hơi lạ, hỏi nguyên nhân, mới biết được thì ra là dì Diệp muốn tìm vợ cho anh Hạo triết, ha ha… Chuyện thú vị như vậy, dĩ nhiên là cô phải đi rồi.
Hôm nay là mùng chín tháng giêng, Hướng Vi đã đến nhà chú Chu từ sớm, dì Diệp vừa thấy cô thì rất vui vẻ, lôi kéo cô đi vào nhà. Trong nhà còn có hai mẹ con khác, Hướng Vi cũng không nhận ra là ai.
Diệp Hân kéo tay Hướng Vi, giới thiệu với bọn họ: “Đây là Hướng Vi, ba của con bé cùng làm trong quân đội với chồng tôi. Đừng nhìn cô bé này mới mười tám tuổi, nhưng đã là sinh viên năm ba rồi đấy. Tới đây, Hướng Vi, vị này chính là dì Tiết, còn đây là Phi Phi, sinh viên năm thứ năm, con cứ kêu chị là được.”
Hướng Vi vừa chào hỏi bọn họ vừa không chút dấu vết đánh giá cô gái tên là Phi Phi, xem ra là một cô gái rất thùy mị, bên ngoài khiến cho người ta cảm thấy đây là một người vô cùng điềm đạm, Hướng Vi nghĩ thầm không lẽ dì Diệp vừa ý cô ấy rồi?
Diệp Hân phải vội vàng nấu cơm, nên để Hướng Vi tán gẫu với bọn họ. Dì Tiết kia làm như rất quen thuộc, hỏi cô học trường đại học nào, thành tích ra sao, trong nhà có mấy chị em, rất nhiều vấn đề riêng tư, v.v… Hướng Vi vừa trả lời mà trong lòng có chút khó chịu, đối với người đầu tiên mới gặp mặt mà nói những chuyện này thì hơi quá thì phải, lẽ nào dì Tiết này tưởng dì Diệp vừa ý mình hả? Không phải như vậy chứ… Hướng Vi đối với suy đoán này của mình cảm thấy rất xấu hổ.
Chưa được mấy phút, vang lên tiếng chuông cửa, lại tới thêm ba người nữa, ba cô gái kia nhìn thấy có mấy người ngồi trên ghế sô-pha thì hơi sửng sốt một chút, nhưng mà cũng thu lại vẻ mặt rất nhanh.
Khóe mắt Hướng Vi nhìn thấy dì Tiết vỗ nhè nhẹ vào tay chị Phi Phi, sau đó đứng lên, đi vào phòng bếp nói với dì Diệp bà ấy còn có chút chuyện chưa làm xong nên đi ra ngoài trước, chừng nào xong sẽ quay lại đón con gái.
Hướng Vi đứng một bên nhìn, cục diện này càng xem càng cảm thấy thú vị, vừa quan sát ba nữ sinh, Hướng Vi biểu môi, rõ ràng ba vị bên kia thuộc cùng một nhóm, nhìn ánh mắt kia một chút kìa, chậc chậc… Hận không thể đem hai cô bên này đi lột da, còn có một chút ý nghĩa!
Diệp Hân tiễn dì Tiết xong, đứng ở cửa phòng bếp nghiêng đầu nói với Hướng Vi: “Hướng Vi, đó là Hân Di, có thể con có ấn tượng, khi còn bé các con đã gặp nhau rồi.”
Hướng Vi gật đầu một cái, cười nói: “Em nhớ rồi, thì ra là chị Lý, em đã nói là ai xinh đẹp như vậy chứ.” Trong lòng Hướng Vi cười khẩy, thì ra là cô ta à, mười mấy năm qua chưa từng gặp, xem ra hôm nay cũng chẳng có gì nổi bật, cô còn nhớ năm đó cô ta còn mắng cô là nông thôn mà.
Sắc mặt Lý Hân Di cứng đờ, cô ta biết hôm nay những cô gái này tới làm gì, cũng bởi vì biết nên trong lòng hận đối phương đến nghiếng răng nghiếng lợi, dám tranh giành với cô ta, không có cửa đâu!
Lý Hân Di sửng sốt, liền lập tức kịp phản ứng, kéo tay Hướng Vi cười tít mắt, nói: “Thì ra là em gái Hướng, chị nhớ em gái Hướng nhỏ hơn chị bốn tuổi, chắc cũng đã mười tám tuổi rồi nhỉ, có thể tham gia thi tốt nghiệp trung học?”
Trong lòng Hướng Vi không nhịn được reo hò, Lý Hân Di này thật đúng là không phải đèn đã cạn dầu, sợ là cô ta đã sớm biết cuộc gặp gỡ ngày hôm nay là có ý gì, bây giờ lấy tuổi của cô ra mà nói, rõ ràng chính là nói cô còn quá nhỏ, không xứng với chuyện này, đến mức nói tới trình độ học vấn… Ha ha, nếu Hướng Vi cô nghe nàng nói tiếp, phỏng chừng Lý Hân Di này sẽ nói mình có dự định học đại học ở đâu, lại làm bộ nói chút để mình cố gắng học tập các loại… Toàn là lời nói suông.
Hướng Vi cười nói: “Chị nói đúng, em đã tròn mười tám tuổi rồi, hiện tại là sinh viên đại học năm ba.”
Hướng Vi rất hài lòng trông thấy sắc mặt của đối phương thay đổi liên tục, ha ha… Chị chọn lựa đâm tôi mà, tôi đồng dạng trả lại cho chị thôi. Hướng Vi vừa híp mắt vừa mỉm cười, nói: “Mặc dù em mười tám tuổi nhưng mà vẫn còn rất nhiều chỗ không biết, khẳng định là vẫn còn kém hơn chị Lý rất nhiều, chị Lý nhất định phải giúp đỡ em nhiều hơn nhé.”
Nét mặt Lý Hân Di xoa dịu bầu không khí, kéo tay Hướng Vi nói: “Nghe em nói kìa, nào em gái Hướng, mau giới thiệu cho chị một chút vị này là….”
Hướng Vi cười nói: “Đây là chị Phi Phi, là con gái của dì Tiết.” Thật sự Hướng Vi muốn cười thật to, không ngờ hôm nay ra ngoài lại thấy được chuyện như vậy nha, Lý Hân Di này thật đúng là thú vị, bây giờ thấy cô không tạo thành đe dọa, liền tìm đến chị Phi Phi gây phiền phức. Còn hai người kia, Hướng Vi nghĩ thầm, khi còn nhỏ đây chính là hai tay sai đắc lực của Lý Hân Di, ha ha… Hôm nay, Lý Hân Di dẫn theo hai người bạn này so với mình thì thua xa, thật đúng là “Tỷ muội tình thâm” nha.
Tiêu Phi Phi nhìn Lý Hân Di một cái, cười nói: “Tôi là Tiêu Phi Phi, hôm nay bác Chu và bác Diệp mời tôi đến làm khách.”
Trong lòng Hướng Vi không nhịn được thầm vui vẻ, đến bây giờ mọi chuyện diễn ra càng ngày càng thú vị rồi. Mặc dù chị Phi Phi này dáng vẻ thoạt nhìn rất dễ bị bắt nạt, kỳ thật cũng là một người rất lợi hại, nghe câu nói kia một chút kìa, ha ha… Thật muốn nhìn một chút xem Lý Hân Di sẽ phản ứng như thế nào.
Trong lòng Lý Hân Di tức giận vô cùng, hôm nay cô ta đến chỗ này là vì tối hôm qua, cô ta chủ động gọi điện thoại nói muốn tới đây chơi, căn bản là không phải thím Diệp mời cô ta. Trong lòng cô ta hận Phi Phi đến nỗi muốn cắn cô ấy một cái, dám giành anh Diệp với cô ta, chết tiệt!
Nghe âm thanh cười nói vui vẻ của mấy cô gái, ở trong nhà bếp Diệp Hân nghiêng mắt nhìn qua, thấy mọi người trò chuyện rôm rả, trong lòng Diệp Hân phấn chấn, lấy điện thoại di động ra gọi cho các con, thúc giục bọn nó trở về nhanh một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...