Con Gả Cho Con Trai Bác Được Không
Thư ký Lâm ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời ở trên núi có khác, đứng ở đây ngắm được rất nhiều sao.
Trong không khí yên bình như thế này mà lại có những tiếng khóc lóc rên rỉ xen vào, thật là bực mình.
Hôm nay là ngày gặp mặt hai bên gia đình của chủ tịch, anh còn nghĩ chắc hẳn chủ tịch sẽ chẳng có gì cần đến mình. Chủ tịch bận rộn vui vẻ xoay quanh vợ chưa cưới của mình còn chẳng hết, làm gì còn tâm tình để ý đến chuyện khác.
Bản thân là một con cẩu độc thân bán mình cho tư bản nhiều năm, anh dự định hôm nay sẽ sắp xếp đi xem mắt, anh muốn đem mình gả cho cô vợ xinh đẹp dịu dàng.
Biết đâu sau khi thấy anh có gia đình, chủ tịch sẽ đại phát từ bi giao cho anh ít việc hơn.
Lý tưởng thì là thế, nhưng tin nhắn của bà chủ tương lai đã kéo thư ký Lâm về hiện thực.
Anh vội vàng bỏ lại cô gái đang cùng mình chuyện trò vui vẻ rồi vội vàng gọi vệ sĩ nhanh chóng cùng anh lên núi. Ai bảo là do anh nhận lương cao ngất ngưởng cơ chứ.
Anh quay đầu u ám nhìn hai kẻ đang bị trói lại.
Trên đường đến đây anh đã mau chóng nhớ lại hai kẻ này. Tư liệu về Chi Dao là một tay anh đưa đến cho chủ tịch.
Một tên cặn bã chỉ biết bám váy nhà vợ, khom lưng luồn cúi, sống không biết nhục lại còn luôn trơ trẽn tự hào.
Một con tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, tính tình đỏng đảnh đanh đá, hở tí là dùng tiền chèn ép người khác.
Hai vợ chồng nhà này thường xuyên dựa vào danh tiếng của ông bố mà sống chẳng kiêng nể gì ai.
Chỉ là lần này bọn chúng đã đụng không đúng người. Anh ta nhớ rằng hồ sơ xin dự đấu thầu của nhà chúng đang đặt trên bàn của anh, anh còn chưa kịp duyệt. Nhà bọn chúng đang muốn dịch chuyển cơ sở sản xuất về trong nước, cần một số vốn rất lớn, còn đang vay ngân hàng của tập đoàn Sơn Hải.
Thôi thì, chẳng cần phải đọc, cứ thẳng tay loại bỏ cho đỡ mất thời gian.
Không biết bố của bọn chúng biết thì có cầm gậy đánh chết chúng luôn không. Loại rác rưởi như thế này, cứ chết dần chết mòn ở bên nước ngoài đi, đừng về làm bẩn nước anh.
Hai kẻ đáng chết, chính bọn chúng trực tiếp làm bà chủ khó chịu. Bà chủ khó chịu thì ông chủ tức giận, cũng gián tiếp làm cho anh không lấy được vợ.
Vậy thì cứ ở trong tù mà vui vẻ mấy ngày đi. Trong lúc đó anh sẽ chuẩn bị một phần đại lễ để chờ lúc bọn chúng được thả ra.
Vài chiếc xe cảnh sát mau chóng đỗ lại. Cục trưởng cục cảnh sát - Đỗ Thắng hớt hải xuống xe.
Thư ký Lâm tao nhã mỉm cười chào ông ta.
“Chào cục trưởng. Chúng tôi đã đợi ông nãy giờ.”
Đỗ Thắng nhìn quanh, chỉ thấy có một mình thư ký Lâm.
“Cậu Phong không có ở đây sao?”
“Chủ tịch chúng tôi có việc nên đã đi về trước. Ngài ấy có dặn dò tôi nhờ ngài tận tình chăm sóc cho hai kẻ phía sau.”
Thư ký lâm chỉ tay về ông Hùng bà Mỹ đang bị trói đằng sau, thấy xe cảnh sát đỗ lại thì ra sức vùng vẫy muốn gây sự chú ý để cảnh sát cứu bọn họ.
Bọn họ nghĩ rằng với cảnh sát trong nước, chỉ cần chút tiền là có thể giải quyết được mọi chuyện.
Nhưng bọn chúng quên mất một thứ còn đáng sợ hơn tiền, đó chính là quyền lực. Bọn họ đã đụng trúng là người có cả tiền và quyền nhiều nhất cái đất thủ đô này.
“Tốt nhất là giam càng lâu càng tốt, tội càng nặng càng tốt.”
“Bọn họ đắc tội với bà chủ tập đoàn chúng tôi, mọi việc xin nhờ hết vào ngài cục trưởng. Tôi nghi ngờ bọn chúng nhập cảnh trái phép, muốn bắt người và mổ lấy tạng trái phép.”
Thư ký Lâm mỉm cười,
“Đương nhiên, nếu còn có nhiều tội danh khác, phải nhờ ngài điều tra giúp. Xong việc đích thân chủ tịch chúng tôi sẽ đến tận nhà ngài cảm ơn.”
Đỗ Thắng ngạc nhiên. Ông ta biết Trần Đình Phong đã lâu, từ khi ông ta còn là một cảnh sát quèn ở cục cảnh sát, theo cấp trên đến nhà ông Quang, lúc đó anh ta còn là một cậu nhóc.
Bao nhiêu năm nay tính tình của Trần Đình Phong lạnh lùng, thường xuyên sát phạt trên thương trường. Tuy hai bên có qua lại, nhưng cũng chỉ là thư ký Lâm ra mặt giao hảo, lần đầu tiên ông nghe nói Trần Đình Phong đích thân ra mặt.
Ông ta vội vàng đồng ý.
“Chắc chắn rồi. Diệt trừ kẻ xấu là trách nhiệm của cảnh sát. Tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời hài lòng.”
Người thông minh luôn dễ nói chuyện. Thư ký Lâm chào ông ta rồi để lại mấy kẻ đó cho ông ta xử lý.
Anh còn phải vội vàng trở về xem mắt tiếp đấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...