Con Gả Cho Con Trai Bác Được Không Phiên Bản 2


Chuyện gặp bà Lan cứ như thế lặng lẽ trôi qua trong yên ả được một tuần.

Tiểu Hòa vẫn đi học như bình thường, sau giờ tan học cũng không thấy bà Lan xuất hiện như mọi khi.
Phạm Chi Dao thấy thế thì cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô đã nói mà, hai mẹ con cô cũng chẳng phải là báu vật quý giá, bà Lan cũng đâu nhất thiết phải khăng khăng tiếp cận.

Dù sao thì sau này Trần Đình Phong sẽ kết hôn rồi bà cũng sẽ sớm có cháu trai.
“Từ ngày hai đứa chia tay, nó suốt ngày chỉ biết lao đầu vào công việc, mặt mũi thì lạnh tanh cứ như ai thiếu nợ nó không bằng.

Bảy năm nay nó cứ một thân một mình cô quạnh, bác biết là nó vẫn đang chờ cháu.”
Nghĩ đến đây câu nói của bà Lan hôm đó đã lướt qua bên tai cô.

Anh thật sự như lời của bà Lan nói, không có người nào khác bên cạnh sao?
Không phải, chắc chắn không phải.


Người đàn ông như anh làm sao có thể suốt bảy năm mà không có người đàn bà nào được.

Phạm Chi Dao dùng sức lắc đầu thật mạnh như để quên đi hình bóng ngày xưa trong đầu cô.
“Mẹ ơi, mẹ sao thế?”
Giọng nói non nớt của Tiểu Hòa vang lên.

Cậu bé lo lắng, mẹ cậu bé cứ ngẩn người một lúc rồi lại lắc đầu thở dài, hay là mẹ bị ốm rồi.
“Mẹ bị ốm rồi sao? Tiểu Hòa cùng mẹ đi gặp bác sĩ nhé.”
Phạm Chi Dao giật mình, cô vội vàng trả lời con trai.
“Mẹ không có bị ốm, mẹ chỉ đang suy nghĩ xem tối nay nên nấu món gì cho Tiểu Hòa ăn mà thôi.”
“Mẹ nói thật sao?” Tiểu Hòa vẫn còn chút nghi ngờ.
“Thật mà.”
Phạm Chi Dao buồn cười, con trai của cô mới sắp sáu tuổi mà cứ như là một ông cụ non vậy.

Cô hơi cúi người thơm một cái lên má phúng phính của Tiểu Hòa, con trai cô trắng trẻo xinh xắn lại còn mềm mại thơm tho giống hệt một cái bánh bao vậy.
Cô quyết định rồi, tối nay sẽ hấp một nồi bánh bao ăn tối cùng với hầm nồi xương sườn là được.

Để xem nào, ở nhà vẫn còn đầy đủ nguyên liệu cô cũng không cần phải đi siêu thị để mua thêm đồ gì cả.
Phạm Chi Dao hơi bóp nhẹ bàn tay nhỏ của Tiểu Hòa đang nắm tay cô, hỏi cậu bé,
“Con trai, tối nay chúng ta ăn bánh bao nhé.

Con muốn ăn nhân gì nào?”
Mắt Tiểu Hòa sáng lên, cậu bé nghiêng đầu suy nghĩ.
“Con muốn ăn nhân đậu xanh với cả bánh bao bí đỏ.”
“Được thôi, nhưng con trai phải phụ mẹ nhào bột đó nhé.”
Tiểu Hòa gật đầu chắc nịch.
“Dạ.”
Bánh bao mẹ cậu nhóc gói chiếc nào chiếc nấy đều rất xinh đẹp, cắn một miếng vào miệng thì vừa thơm vừa ngon.


Mẹ cậu vẫn hay bảo lúc cậu được mấy tháng tuổi nhìn trắng trẻo bụ bẫm giống một chiếc bánh bao.
Hai mẹ con Chi Dao vừa dắt tay nhau vừa trò chuyện ríu rít bước ra khỏi cổng trường thì gặp một người đàn ông cao lớn mặc áo măng tô đứng dựa vào thân xe đằng sau.

Ánh mắt Trần Đình Phong dính chặt vào hai mẹ con Chi Dao.
Phạm Chi Dao cứng người đứng sững lại, cô bất chợt siết chặt tay lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay mềm mại của cô.

Cuối cùng thì ngày này cũng đã đến, cũng không thể tránh khỏi.
Thấy mẹ mình đột nhiên dừng bước, Tiểu Hòa ngoan ngoãn đứng yên cạnh chờ mẹ.

Chỉ thấy một chú cao lớn đang bước lại gần đến trước mặt hai mẹ con cậu nhóc thì dừng lại.
Cậu bé ngước gương mặt nhỏ nhắn lên tò mò nhìn người này.

Cậu nhóc chỉ cảm thấy chú lạ mặt này thật cao, phải cao bằng với cha nuôi của cậu bé.

Tiểu Hòa cau mày, nhưng mà sao cậu cảm thấy gương mặt của chú lạ mặt này lại giống mình thế nhỉ?
Nhưng người chú lạ mặt này không nhìn đến cậu bé, chú ấy đang nhìn chăm chú vào mẹ của cậu.
Nhìn từng bước chân của Trần Đình Phong càng lại gần, Phạm Chi Dao có chút hốt hoảng.

Gương mặt cô đã chôn chặt trong ký ức bây giờ đang xuất hiện ngay gần cô, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm lấy.
Nhìn vào ánh mắt sâu thẳm như đại dương của Trần Đình Phong, Phạm Chi Dao bất giác rời mắt tránh né.


Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Ánh mắt đấy như chất chứa tâm sự phức tạp, có nhớ nhung có mừng rỡ có cả chút tiếc nuối.
Phạm Chi Dao không hiểu, cô cũng không muốn tìm hiểu anh có ý gì.

Cô nhanh chóng cúi xuống bế con trai lên muốn rời đi khỏi chỗ này.
Tuy đã tự nhủ với lòng mình nhiều lần, nhưng đột nhiên gặp mặt anh, cô vẫn cảm thấy mình luống cuống.

Cô vẫn chưa sẵn sàng để ngồi xuống nói chuyện với anh.
Nhỡ anh dùng quyền thế cướp Tiểu Hòa của cô đi thì sao? Điều kiện của hai người chênh lệch nhiều đến như vậy, nếu Trần Đình Phong cương quyết thì cô biết làm thế nào để giữ con trai lại bên cạnh mình bây giờ?
Thấy người con gái này lại muốn làm con rùa rụt cổ muốn bỏ trốn lần nữa, mắt Trần Đình Phong tối lại.

Anh vươn tay giữ chặt cô lại.
“Em lại muốn mang con trai của anh trốn đi đâu?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận