Editor: Vy Vy 1505
Tân đế đăng cơ, ngay sau đó chính là đại điển lập hậu.
Hoàng hậu của Cao Húc không hề nghi ngờ chính là Thái tử phi Kỷ thị, hắn chọn ngày gần nhất, hai mươi tháng mười sắc lập thê tử hắn thành trung cung Hoàng hậu.
Đại điển lập hậu cùng chuẩn bị với đại điển nhường ngôi, tuy thời gian gấp, nhưng cũng đầy đủ mọi thứ.
Hoàng hậu đại lễ phục màu xanh lá đậm, cổ áo và cổ tay, vạt áo là màu đỏ, trên đó dùng chỉ vàng thêu rồng, thân áo thêu địch văn tinh xảo, tổng cộng một trăm bốn mươi tám đôi, giữa địch văn có hình tròn luân hoa, hai bên đan xen.
Áo trong, địch y, che đầu gối, một tầng tiếp một tầng phủ thêm, lại có trang sức ngọc bội lớn nhỏ vân vân.
Giờ Tý Kỷ Uyển Thanh đã thức dậy, lăn lộn ước chừng đến bình minh mới khó khăn lắm sửa sang lại thỏa đáng.
Kế tiếp, nên mang mũ phượng.
Đại lễ phục nặng trĩu, Kỷ Uyển Thanh khom người cũng không có phương tiện, chỉ phải đứng, bên cạnh để ghế vuông, Hà ma ma đứng lên trên, thật cẩn thận tiếp nhận mũ phượng, mang lên cho chủ tử.
Mũ phượng chín rồng bốn phượng. Con rồng ở giữa ngậm châu lớn, còn lại ngậm châu nhỏ; châu ngọc tổng cộng bốn mươi viên, châu hoa lớn nhỏ mười hai cây; còn có dải châu rũ xuống, hoa điền, hồng ngọc bích ngọc vân vân.
Toàn bộ mũ phượng bảo quang lộng lẫy, chế tác phức tạp khiến người xem lóa mắt.
Kỷ Uyển Thanh lại cảm giác đầu trầm xuống, phảng phất lùn thêm mấy tấc, nàng trợn mắt thở ra một hơi, quả nhiên trầm trọng như trong tưởng tượng.
Nặng thì nặng, lại cực đẹp.
Kỷ Uyển Thanh sai cung nhân nâng tới gương đồng lớn nhìn lại, trong gương mỹ nhân địch y mũ phượng, uy nghi phi thường, tư sắc cực kỳ nghiên lệ, cho dù vì phối hợp đại điển, trang dung đoan trang uy nghiêm là chủ, mắt đẹp ba quang lưu chuyển như cũ khó nén thần phi.
Nàng vẫn chưa chú ý này đó, chỉ tinh tế đánh giá một phen, thấy không có chỗ nào không ổn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, vẫy lui gương đồng.
“Nha, a a!”
An nhi đã tỉnh, ầm ĩ muốn tìm mẫu thân, hôm nay là ngày trọng đại, nhũ mẫu không dám quấy rầy, càng không dám làm tiểu chủ tử khóc nỉ non, chỉ phải nhanh chóng làm người bẩm báo chủ tử.
Kỷ Uyển Thanh phân phó nhũ mẫu bế con trai tới, trẻ mới sinh đều không muốn xa rời mẫu thân, tiểu tử này thức dậy không thấy nàng sẽ khóc nỉ non thật lâu.
An nhi vỗ tay nhỏ vào nội thất, rèm cửa được vén lên, tham đầu tham não bé rõ ràng sửng sốt.
Kỷ Uyển Thanh trang điểm long trọng, khác biệt với ngày thường, nhưng An nhi vẫn lập tức nhận ra mẫu thân, bé oai đầu nhỏ tò mò xem xét, “Ê ê a a” duỗi tay muốn ôm.
“An Nhi ngoan, hôm nay nương không thể bế con.”
Thật vất vả mặc vào địch y, không thể lăn lộn, Kỷ Uyển Thanh nhéo nhéo tay con trai, lại điểm điểm hố trên tay nhỏ.
“Nương muốn ra cửa, con ngoan ngoãn nghe lời đừng khóc nỉ non, có biết chưa?”
Kỷ Uyển Thanh mỉm cười thương lượng với con trai, An nhi ngây thơ mờ mịt, cũng không biết hiểu hay không, chỉ gật gật đầu nhỏ.
“An Nhi của nương thật ngoan.”
Mẫu thân hôn, bé “Khanh khách” cười, hai tay nhỏ phì dùng sức chụp chụp, nhũ mẫu nhân cơ hội đặt bé trên giường nệm, tiếp nhận cháo thịt bằm đút một muỗng, dời đi lực chú ý.
Kỷ Uyển Thanh nhanh chóng nhân cơ hội ra cửa, thời điểm không còn sớm, cũng không thể lại trì hoãn.
Nguyên bộ nghi thức Hoàng hậu trưng bày ở hậu điện Thanh Ninh Cung, nàng bước lên lễ xe kim long thải phượng, thái giám truyền xướng cao giọng nói: “Hoàng hậu nương nương khởi giá!”
Đội nghi thức thật dài vây quanh phượng giá, không nhanh không chậm đi điện Thái Hòa.
Trong ngoài Điện Thái Hòa đen nghìn nghịt đứng đầy người, huân quý văn võ, tôn thất triều thần, theo phẩm cấp từ lớn đến nhỏ đứng trang nghiêm, từ bên trong điện Thái Hòa, một đường dài đến bên ngoài quảng trường lớn.
Địa phương cực lớn người rất nhiều lại lặng ngắt như tờ, thái giám thi lễ xa xa thấy lễ xe Hoàng hậu chạy tới, giương giọng nói: “Tấu nhạc!”
Cát nhạc tấu vang.
Phượng giá dừng lại trước điện Thái Hòa, Kỷ Uyển Thanh được nâng xuống xe, bước lên bậc thang, lộ trình kế tiếp cần một mình nàng tiếp tục, đám người Lê Hoa buông tay lui ra.
Kỷ Uyển Thanh đứng ở trước cửa đại điện, ngẩng đầu nhìn lại, Cao Húc đang ngồi trên bảo tọa bằng vàng điêu khắc rồng trên bảy tầng thềm ngọc, mặt mang mỉm cười nhìn nàng.
Hắn thực khắc chế, nhưng chung chăn chung gối hồi lâu, nàng liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn áp lực ý mừng.
Kỷ Uyển Thanh mỉm cười, bước vào đại điện.
Nội các thủ phụ Vương Thụy Hành là chính sử sắc phong, Lễ Bộ Thượng Thư Triệu An là phó sử sắc phong, một người cầm thánh chỉ sắc phong tuyên đọc, một người cầm kim sách, kim bảo.
“Trẫm tuân theo trời đất càn khôn, hóa hiệp gia bang, nam chủ ngoại nữ chủ nội, ứng dụng làm theo, làm gương cho trăm họ. Được hoàng khảo ban hôn cho Thái tử phi Kỷ thị, tú dục danh môn, đoan trang thục duệ, huệ chất lan tâm. Nay phong trung cung mẫu nghi thiên hạ. Trẫm lấy kim sách kim bảo lập nàng làm Hoàng hậu, khâm thử.”
“Thần thiếp
//