Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


“Vì vậy hiện tại đều là quả báo của anh sao?”
Tô Cẩm Tinh im lặng một lúc, giọng nói vẫn bình thản như mọi khi: “Tôi đã nói, tôi sẽ không bận tâm về quá khứ nữa.

Mà hiện tại, anh cũng đừng làm phiền tôi nữa, được không?”
Tiêu Cận Ngôn nắm chặt điện thoại: “Được, nhưng anh có một khẩn cầu.”
“Anh vẫn còn muốn chứng minh anh là Tiên sinh ư?” Tô Cẩm Tinh cảm thấy rất bất lực: “Hôm trước rõ ràng anh đã nói chỉ cần diễn xong cảnh này, nếu Tiên sinh quay về tìm tôi thì anh sẽ không ngăn cản mà.”
“Tiểu Tinh Tinh, anh sẽ không ngăn cản đâu.

Dù anh vẫn chưa nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đó, nhưng tất cả những suy luận đủ để chứng minh rằng Tiên sinh chỉ có thể là anh! Được, nếu em nghĩ rằng trạng thái tinh thần của anh không ổn định, lời nói không đáng tin thì Quách Khánh An có thể làm chứng cho anh…”
“Quách Khánh An? Anh ta là người của ông cụ Hình, tôi đã không tin anh thì sao lại tin anh ta được chứ?”
Anh dừng lại: “…”
Tô Cẩm Tinh thở dài và trầm giọng nói: “Tiêu Cận Ngôn, cứ vậy đi, được không?”
“… Vậy em hãy hứa với anh một chuyện, chỉ một chuyện thôi.”
“Anh nói đi.”
“Anh chỉ xin em đừng chặn anh.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Nếu em gặp nguy hiểm, phải gọi cho anh ngay.”
Tô Cẩm Tinh trầm giọng nói: “Anh ấy là Tiên sinh, anh ấy sẽ không làm tổn thương tôi.”
“… Ồ.” Anh cười khổ: “Được.”

Cô cúp điện thoại, nhưng trong lồng ngực lại có một cơn đau nhói.

Cô lấy tay ấn vào ngực, nhắm mắt chờ cơn đau qua đi.
“Cẩm Tinh, em sao vậy?”
Cô lắc đầu: “Không sao.”
“Vừa rồi là điện thoại của ai mà lại khiến em tức giận thế?”
“… Tiêu Cận Ngôn.”
Anh ta cười khẽ, trong mắt có một tia độc ác thoáng qua: “Thì ra là thằng em trai mà anh chưa từng gặp mặt.

Cũng phải tìm một dịp để gặp nhau mới được.”
Tô Cẩm Tinh hơi khó hiểu: “Anh không cần tiếp tục che giấu thân phận nữa sao?”
“Anh đã ở ẩn hơn ba mươi năm, cũng đủ lâu rồi.

Dù gì anh vẫn là con cháu nhà họ Tiêu, ông nội bệnh nặng, về tình về lý anh đều phải quay về thăm ông, tiễn ông một đoạn đường cuối cùng.”
Tô Cẩm Tinh cảm thấy hơi không thích hợp khi nghe điều này.
Cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Tuy rằng ông nội Tiêu không còn khỏe như trước, nhưng gần đây tâm tình tốt, thần sắc trông cũng khá hơn nhiều, cũng không đến nỗi nào.”
Anh ta nhướng mày, đưa ly nước trong tay cho cô: “Trà này anh mới pha, uống đi.”
“Cảm ơn.” Cô nhận lấy, nhưng lông mày hơi nhăn lại.
Anh ta cũng cầm ly nước trong tay, ung dung khoanh chân ngồi xuống sô pha, nhấp một ngụm trà, khẽ cười nói: “Có thể chỉ là ánh sáng loé lên mà thôi, ông ta đã lớn tuổi rồi, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày này.”
Tô Cẩm Tinh cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Cô đặt tách trà xuống và nghi ngờ nói: “Tiên sinh… lúc trước anh bị vứt bỏ… thật ra không phải là lỗi của ông nội, cũng không phải do bác trai và bác gái.

Bọn họ cũng không biết anh còn sống, ai cũng nghĩ anh vừa sinh ra đã chết rồi, nếu họ biết anh còn sống thì nhất định sẽ tìm anh trở về.”
“Chưa chắc đâu.” Anh ta cười đầy vẻ sâu xa: “Cẩm Tinh, trên đời này không phải cha mẹ nào cũng yêu thương con cái, và không phải đứa trẻ nào cũng có được tình yêu của cha mẹ, trong lòng họ luôn luôn có sự thiên vị.”
“Anh chưa từng sống chung với họ, sao anh biết bọn họ sẽ đối xử bất công với anh chứ?”
“Sao em biết anh chưa từng ở chung với họ?”
Khi anh ta hỏi câu này, Tô Cẩm Tinh không thể trả lời.
“Tiên sinh, hình như anh không giống trước đây nữa.”
Anh ta nhướng mày: “Ai rồi cũng sẽ thay đổi.

Đã bốn năm rồi chúng ta không gặp nhau, thay đổi là chuyện bình thường.”
Samoyed vốn dĩ rất hay đeo bám, nó có vẻ rất thích Tô Cẩm Tinh, cứ quấn quýt trước mặt cô, nhe răng cười với cô.
Tô Cẩm Tinh ngồi xuống và xoa đầu nó, tên nhóc kia vui vẻ liếm lòng bàn tay cô.
“Tiên sinh, anh đã đặt tên cho con chó này là gì vây?”
“Chó chỉ là chó, còn cần tên gì nữa?”

Tô Cẩm Tinh cắn môi: “Mấy năm nay anh đều gọi nó như thế à?”
“Thì cứ kêu chó thôi.” Giọng điệu của anh ta rất ngả ngớn: “Có gì không đúng sao?”
“… Vậy em có thể đặt tên cho nó được không?”
Anh ta đột nhiên trở nên nóng nảy: “Không cần, chỉ là một con chó thôi, cho nó ăn uống là đủ rồi, không cần phải nghĩ nhiều như thế.

Cẩm Tinh, ngày mai đưa anh về nhà họ Tiêu.”
“Ngày mai?”
“Đúng, càng sớm càng tốt.”
“Nhưng ngày mai…”
Anh ta cau mày: “Sao vậy, không được à?”
“Tiên sinh, Tiểu Thần sắp phẫu thuật rồi, ngày mai em phải đến bệnh viện để thảo luận về phương án phẫu thuật và điều trị.

Đúng rồi, anh có muốn gặp các con không? Tiểu Dương đã cao lắm rồi, Viên Nguyệt cũng vậy, còn Tiểu Thần nữa, con bé… “
“Cẩm Tinh!” Anh ta sốt ruột ngắt lời cô: “Đã bốn năm rồi, chắc chắn bọn trẻ sẽ trưởng thành, em không cần nói cho anh biết những chuyện này đâu.”
Thái độ của anh ta khiến Tô Cẩm Tinh cảm thấy hơi xa lạ.
Đối với chó, với các con và với cả chính cô.
Có thật là bốn năm qua đã khiến anh thay đổi rồi không?
Hay vì bức thư mà ông cụ Hình đã bắt cô viết…
“Tiên sinh, lá thư đó… không phải là lời nói thật lòng của em.

Lúc đó em thật sự không còn cách nào khác, ông cụ Hình nói nếu em không viết thì ông ta sẽ không cứu anh… Nếu anh vì lá thư đó mà hận em, em sẽ giải thích cho anh hiểu…”
Anh ta bỗng nhiên nghi ngờ hỏi: “Thư gì chứ?”
“… Ông cụ Hình chưa cho anh đọc lá thư đó ư?”
“Anh không biết em đang nói cái gì.” Anh ta dần mất kiên nhẫn: “Em hãy cho anh một thời gian cụ thể đi, khi nào chúng ta mới quay về nhà họ Tiêu nói rõ thân phận của chúng ta đây? Anh không muốn tiếp tục ở trong bóng tối làm một thằng hề không ai quan tâm nữa.”

Tô Cẩm Tinh hỏi: “Anh sốt ruột lắm à?”
“Em không sốt ruột sao?” Anh ta tỏ vẻ không vui nói: “Trước đây chúng ta chỉ lén lút ở bên nhau, chỉ trong đêm tối không ai biết, em không muốn đường đường chính chính ở bên anh sao?”
“Em muốn chứ, em rất muốn…”
“Vậy thì càng sớm càng tốt, anh ghét nhất là chờ đợi đó.”
“…”
Tô Cẩm Tinh không nói gì mà chỉ chăm chú nhìn anh.
Dường như anh ta đã phát hiện ra sắc mặt của Tô Cẩm Tinh không được tốt lắm, chợt như nhận ra điều gì đó, sau khi ho khan hai tiếng, anh ta lập tức thay đổi thái độ và lại trở nên dịu dàng như trước: “Em xem anh này, gặp lại em vui quá nên quên mất.

Em uống trà trước đi, anh vừa pha đấy, để nguội sẽ mất ngon.”
“…”
“Cẩm Tinh?” Anh ta khẽ mỉm cười: “Sao thế, giận anh à? Được rồi, là lỗi của anh, vừa rồi anh nóng nảy quá, sau này sẽ không như thế nữa.

Anh xin lỗi, tha thứ cho anh, được chứ?”
Tô Cẩm Tinh nghiêng đầu nhìn tách trà trên bàn.
Lúc nãy khi cô vừa cầm vào, chiếc cốc còn rất nóng đến mức cô không thể cầm được, nên đành phải đặt nó lên bàn trước.
“Tiên sinh.”
“Hử?”
“… Em không thể uống nước nóng, anh quên rồi sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui