Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


“Hồi đó anh vì muốn ở bên Tô Cẩm Tinh nên đã cắt đứt với chú Hình…”
Tiêu Cận Ngôn cũng hiểu được phần nào: “Bởi vì chú Hình đã giúp tôi, cho nên tôi tự đánh gãy cánh tay này coi như trả nợ phải không?”
Quách Khánh An nhướng mày: “Sau này anh không muốn ôm vợ con nữa sao?”
“… Ý của anh là tôi không tự nguyện làm như thế?”
Quách Khánh An nghịch chiếc đũa trong tay và đâm vào chiếc bánh bao, nước sữa trứng bên trong từ từ chảy ra, để lại một vũng vàng dính dưới đáy chiếc đĩa trắng sứ.
“Chú Hình nói trước kia ông ta đã giúp anh, anh có thể đi nhưng phải để lại một cánh tay, coi như là báo đáp ân tình ban đầu.”
Tiêu Cận Ngôn cụp mắt xuống và hơi cau mày.
Quách Khánh An nở nụ cười: “Không tin à?”
“Chú Hình luôn đối xử rất tốt với tôi, ông ta thực sự muốn tôi tự chặt tay sao?”
“Chủ tịch Tiêu, anh có biết tại sao tôi lại không phục anh không? Đó là vì anh hành động quá cảm tính.” Quách Khánh An khinh thường nói: “Bố mẹ mất rồi thì sao chứ? Làm người thì sẽ phải chết, nếu anh còn sống thì phải cố gắng gầy dựng sự nghiệp, còn anh thì sao? Lại bị đả kích đến nỗi không thể gượng dậy nổi nên mới để chú Hình có cơ hội ban ơn.

Nếu tôi là anh, tôi không cần ai giúp cả, tôi sẽ tự mình khởi nghiệp.”
Tiêu Cận Ngôn lắc đầu cười gượng: “Anh không hiểu đâu, lúc đó không chỉ có bố mẹ tôi qua đời mà còn có…”
“Tôi biết, còn có người phụ nữ mà anh yêu nhất đã rời bỏ anh, không có tin tức gì.

Vậy thì sao? Cả đời này anh không thể sống thiếu cô ta được à?”
“Đúng.”

Quách Khánh An sững sờ một lúc.
Tiêu Cận Ngôn nói: “Trước kia tôi từng nghĩ rằng không có cô ấy, tôi vẫn có thể ở bên những người phụ nữ khác và có thể tiếp tục sống cuộc đời của mình.

Nhưng rồi tôi nhận ra rằng mình không thể sống thiếu cô ấy, mặc dù trong những năm tháng sau khi kết hôn kia tôi vẫn luôn đối xử với cô ấy bằng thái độ căm thù, nhưng nếu cô ấy cứ ở lại nước ngoài và không bao giờ xuất hiện nữa, tôi e rằng ngay cả chú Hình cũng không thể cứu tôi được.”
Quách Khánh An càng thêm khó hiểu, cau mày nói: “Cô ta có gì tốt đâu cơ chứ? Chẳng phải chỉ hơi xinh đẹp và biết thiết kế trang sức thôi sao? Có vậy mà đã khiến anh điên cuồng như thế à?”
“Cô ấy à.” Tiêu Cận Ngôn thở dài: “Nếu tôi biết tại sao, tôi sẽ không bị biến thành bộ dạng như bây giờ, trên thế giới này cũng sẽ không có Tiên sinh xuất hiện.”
“Bởi vậy tôi mới nói, anh đang lãng phí tài năng của mình một cách vô ích.

Anh không biết trân trọng những gì mà tôi mơ ước có được.”
Tiêu Cận Ngôn cười: “Cho nên anh mới hận tôi?”
“Ghen tị.”
“Chỉ vì ghen tị mà bị chú Hình đánh gãy chân à?”
“Đúng vậy.” Quách Khánh An nói: “Cho nên, về vấn đề này, mục đích của chúng ta đều giống nhau.

Anh mong chú Hình mau buông tha cho anh, tôi muốn anh mau chóng cút khỏi đây, trăm sông đổ về một biển mà thôi.”
Tiêu Cận Ngôn bất ngờ đứng lên.
Quách Khánh An hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
“Cánh tay của tôi đã dùng gì để đánh vậy?”
“Gậy bóng chày bằng thép, sao vậy?”
“Vậy thì đi mua gậy bóng chày.”

“Đã nghĩ kỹ chưa? Lần này đánh xuống có hai khả năng xảy ra, một là cánh tay trái của anh sẽ bị tàn phế hoàn toàn nhưng lại nhớ về quá khứ của Tiên sinh.

Một là vẫn bị phế nhưng anh vẫn không thể nhớ lại được.”
Tiêu Cận Ngôn cầm cây gậy bóng chày bằng thép trong tay, không trả lời câu hỏi của Quách Khánh An mà chỉ ngẩng đầu lên hỏi: “Cây gậy bóng chày này nặng hơn cây trước nhiều không?”
Quách Khánh An nhún vai: “Tôi cũng không rõ lắm nhưng cái mà anh mua đã là cái nặng nhất rồi.”
Tiêu Cận Ngôn gật đầu, nghiến răng nói: “Vậy thì anh tránh ra xa một lát, cẩn thận máu bắn vào người, chú Hình sẽ đánh gãy chân còn lại của anh đấy.”
“Anh không cần lo lắng vì chuyện này, ông ta đánh gãy chân tôi không phải vì chuyện này, mà vì chuyện khác.”
“Chuyện gì?”
“Anh hãy đập trước đi, chờ anh nhớ lại rồi chẳng phải sẽ biết hết tất cả sao?”

Tiêu Cận Ngôn nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Nói cũng đúng.”
Anh đứng ở lối vào của một con hẻm hẻo lánh, đặt cánh tay trái của mình lên mui xe, tay phải cầm một cây gậy bóng chày và tìm đúng vị trí ở khớp tay.
Bụp.
Tiếng động lớn cũng khiến Quách Khánh An giật mình.
Khi anh ta định thần lại đã phát hiện phần mui trước của chiếc xe đã bị lún thành một hố lớn, vết máu bắn tung tóe, gần như phủ kín cả phần mui.
Tiêu Cận Ngôn quay lưng về phía anh ta, vẫn giữ nguyên tư thế như trước, thậm chí cả tư thế cầm cây gậy bóng chày cũng giống y như đúc.
Điểm khác biệt duy nhất là máu từ từ chảy xuống chiếc gậy bóng chày và đọng lại thành một vũng nhỏ trên mặt đất.
Quách Khánh An chống nạng bước tới từng bước nhỏ: “… Anh đã nhớ ra chưa?”
Tiêu Cận Ngôn không nói gì, nhưng sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, mím chặt môi, đau đớn nhắm mắt lại.
Bụp.
Anh lại đột ngột giơ tay lên và đập xuống một lần nữa, lần này lực đánh còn mạnh hơn lần trước.
Quách Khánh An chỉ đứng bên cạnh nghe thôi mà cũng thấy sởn cả gai ốc.
“… Còn lần này thì sao?”
Bụp.
Lại là lần thứ ba.
Lần này Quách Khánh An không hỏi thêm câu nào nữa.
Anh ta quay đầu nhìn cánh tay đẫm máu, chép miệng: “Anh vì cô ấy mà đối xử tàn nhẫn với bản thân mình quá.”
Lúc này Tiêu Cận Ngôn mới quay lại nhìn anh ta, trên mặt chảy đầy mồ hôi, vẫn cắn chặt răng nhưng giọng nói đã hơi đứt quãng: “Còn gì nữa không?”
Quách Khánh An nhíu mày: “Cái gì?”
“Lúc tôi trở thành Tiên sinh, còn có chuyện gì quan trọng nữa, hãy nói hết cho tôi biết.”
Quách Khánh An sửng sốt một lát: “Anh muốn dùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ cực lớn này để nhớ lại đoạn quá khứ kia ư?”

“Bớt hỏi vớ vẩn đi.”
Quách Khánh An ậm ừ nói: “Đúng là có nhưng tôi hơi do dự không biết có nên nói cho anh biết hay không.”
“Tại sao?”
“Nếu anh đập gãy tay thất bại thì cùng lắm chỉ biến thành một đại hiệp cụt tay, nhưng nếu anh làm chuyện đó thì ngay cả mạng sống cũng không còn nữa.”
Tiêu Cận Ngôn cũng cười: “Nếu tôi chết, chẳng phải anh có thể tiếp quản sản nghiệp của chú Hình rồi sao, tại sao còn sợ chứ?”
“Chú Hình đã nói rõ rồi, cho dù anh không muốn thừa kế sản nghiệp của ông ta thì ông ta cũng sẽ không giao cho tôi.

Nếu tôi muốn lấy thì cách tốt nhất chính là anh lấy trước rồi sau đó thuận lợi chuyển giao cho tôi.”
Tiêu Cận Ngôn lắc đầu cười: “Tính toán thật tỉ mỉ.”
“Tôi học được từ chú Hình mà thôi.

Ông ta đã dùng cái chết của bố mẹ anh để chia cắt anh khỏi Tô Cẩm Tinh, rồi lợi dụng lúc anh bất lực nhất đã chìa tay ra giúp anh, sau này ông ta sẽ là ân nhân trong lòng anh, anh vĩnh viễn nợ ông ta một món nợ ân tình, mãi mãi không thể trả hết.

Ông ta muốn anh làm gì thì anh phải làm cái đó…”
Tiêu Cận Ngôn đột ngột ngắt lời anh ta: “Anh vừa nói cái gì? Chú Hình lợi dụng cái chết của bố mẹ tôi…”
Quách Khánh An nghiêng đầu nhìn anh: “Sao hả, không ngờ chứ gì? Hay là không dám nghĩ tới? Với chỉ số IQ của anh, hẳn là đã đoán ra từ lâu rồi đúng không? Dương Tuyết Duyệt chỉ là phụ nữ, có thể cô ta sẽ gây ra một vụ tai nạn xe hơi, nhưng làm thế nào cô ta lại có khả năng giấu hai chiếc xe trong một vụ tai nạn mà anh đã tìm suốt bốn năm đều không thấy được chứ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui