Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


Khi anh bước ra khỏi chỗ của bác sĩ Từ, vừa vặn là lúc mặt trời mọc.
Tết Nguyên Đán sắp đến rồi, tuy rằng gió buổi sáng hơi se lạnh, nhưng ánh nắng vàng rực chiếu trên người cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy một sự ấm áp nhè nhẹ.
Bác sĩ Từ nói rằng có một cách để xác minh xem liệu có một nhân cách khác trong cơ thể anh hay không, đó là làm lại những gì nhân cách đó đã làm.
Thật ra có rất ít người đã từng ở bên cạnh Tiên sinh, mà người biết anh đã trải qua những chuyện gì lại càng ít.
Anh cũng muốn đến gặp Tô Cẩm Tinh và nói cho cô biết kết luận của bác sĩ Từ nhưng sau khi suy nghĩ thật kỹ, anh quyết định rằng tốt hơn hết là nên có một kết quả xác định sau khi đã xác nhận đầy đủ vấn đề.
Nếu phỏng đoán của nhân cách thứ hai thực sự chỉ là ảo giác của anh thì anh không cần phải kinh động đến cô.
Nếu đó là sự thật…
Bàn tay đang cầm điện thoại của Tiêu Cận Ngôn khẽ run lên, anh hơi dùng lực, viền kim loại của điện thoại vừa vặn đè lên vết thương ở giữa lòng bàn tay.
Đau, nhưng lại khiến anh thấy hăng hái.
Dường như con người ta luôn thích tự ngược đãi bản thân, trên thân thể càng đau, trong lòng lại càng kiên cường.
Anh đón ánh bình minh rồi gọi một cuộc điện thoại.
Người ở đầu dây bên kia nói bằng giọng ngái ngủ: “Cận Ngôn? Sao mới sáng sớm đã gọi điện vậy?”
“Làm phiền anh à?”
“Khụ khụ…” Lục Tước hắng giọng, giấu đầu hở đuôi: “Sáng sớm anh đã gọi điện, chắc chắn là có chuyện rồi, nói đi.”
“Tôi có phải là Tiên sinh không?”
Lục Tước đang uống nước, nghe vậy thì bị sặc thẳng vào trong phổi, ho dữ dội.
“Anh…”
“Tôi là anh ta, phải không?”
Lục Tước ho ho khù khụ một hồi lâu, sau đó mới từ từ bình tĩnh lại, giọng điệu hơi bối rối: “Anh hỏi tôi câu này, đó cũng không phải là một câu khẳng định… Vậy chứng minh một điều… anh vẫn chưa nhớ ra.”

“Tôi chỉ đang suy đoán với những điều kiện duy nhất mà tôi có bây giờ và chỉ có một khả năng này mà thôi.”
Lục Tước trầm ngâm một lúc rồi khẽ nói: “Chuyện này hơi phức tạp.

Giờ anh đang ở đâu, tôi sẽ tới tìm anh.”
Tiêu Cận Ngôn nói địa chỉ cho anh ta.
Khi Lục Tước đi tới, anh ta nhìn thấy cái bàn trong quán nhỏ này vẫn còn dính đầy dầu mỡ thì tỏ rõ vẻ mặt chán ghét.
Cũng may ông chủ bận ở ngoài cửa nên không để ý tới, Lục Tước nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Anh có chắc chúng ta sẽ nói chuyện ở đây chứ?”
Tiêu Cận Ngôn đẩy bát sữa đậu nành đến trước mặt anh ta: “Cũng có thể vừa ăn sáng vừa nói chuyện.”
Lục Tước lắc đầu, đẩy trả lại bát sữa đậu nành: “Không cần, tôi không đói.

Ý của tôi là đối với chuyện lớn như vậy sao anh không thể tìm một nơi có hoàn cảnh môi trường tốt hơn?”
“Đây là cửa tiệm có món bánh bao kim sa mà lúc còn đi học Tiểu Tinh Tinh thích ăn nhất.

Mỗi buổi sáng, tôi đều chạy xe cả nửa thành phố H để mua cho cô ấy.”
“Vậy thì sao? Anh đến đây để hoài niệm à?”
“Cứ cho là vậy đi.

Tôi muốn đến nhiều nơi trước kia mà chúng tôi đã từng đến, có lẽ sẽ nhớ ra điều gì đó.”
Lục Tước đã hiểu, nhưng anh ta vẫn còn hơi băn khoăn.
Anh ta kéo chiếc áo vest sát vào trong người, cố gắng tránh để bị dây vết dầu mỡ còn loang lổ trên bàn, dáng ngồi trông thật thảm hại.
“Được, vậy tôi sẽ nói ngắn gọn thôi…”
Đúng là cực kỳ ngắn gọn, chưa đến mười phút, Lục Tước đã nói rõ ngọn ngành cho anh biết.
“Đó là tất cả những gì tôi biết.

Còn về những chuyện khắc cốt ghi tâm giữa anh và Tô Cẩm Tinh thì tôi cũng không biết.”
Tiêu Cận Ngôn gật đầu và cắn một miếng bánh bao kim sa.
Lục Tước cau mày: “Anh đã biết rõ sự thật, không hề thấy xúc động gì sao?”
“Xúc động chứ, anh không thấy được tôi xúc động đến mức đã ăn hết một cái bánh bao kim sa à?”
“… Không hề nhận ra.”
“Tôi bị dị ứng với sữa.”
“Vậy sao anh còn ăn bánh bao kim sa?”
“Tôi đã quên mất.” Bàn tay đang cầm đũa của Tiêu Cận Ngôn hơi run rẩy, cuối cùng đành bất lực đặt xuống, gượng cười: “Đến lúc tôi nhận ra thì đã ăn xong rồi.”
Lục Tước vừa tỏ vẻ bất lực vừa thích thú: “Lần này cuối cùng tôi cũng nhận ra anh đã mất bình tĩnh đến mức nào rồi.

Đường đường là Tiêu Cận Ngôn mà lại trốn vào trong một cái ổ khỉ ho cò gáy để uống sữa đậu nành và ăn bánh bao kim sa.


Nếu để đối thủ cạnh tranh của anh biết được thì chắc là họ sẽ cười rụng răng mất.”
Tiêu Cận Ngôn cũng cười theo: “Cười thì cười đi, tôi không quan tâm đâu.”
“Đúng vậy, nút thắt duy nhất trong lòng anh cũng đã được mở ra.

Đúng, anh là Tiên sinh và Tiên sinh chính là anh.

Hoặc tiên sinh chính là anh không thể buông bỏ được Tô Cẩm Tinh, đã trốn trong tận ngóc ngách nào đó trong con người anh, lúc ấy Tô Cẩm Tinh hoàn toàn rời bỏ anh nhưng anh ta vẫn không dằn lòng được mà chạy theo, đuổi theo cô ấy.”
Tiêu Cận Ngôn khẽ ừm.
“Đang suy nghĩ gì vậy? Sao lại ngẩn người ra thế?”
Tiêu Cận Ngôn lại nhét một cái bánh bao kim sa khác vào miệng.
Lục Tước sợ tới mức vội vàng kéo anh lại: “Mau nhổ ra đi! Trên người anh vẫn đang bị thương, muốn chết à?”
“Không, trong lòng tôi biết rõ.

Khi tôi vừa ăn cái bánh kia thì dường như trong đầu đã hiện lên một mảnh vỡ ký ức nho nhỏ…”
Lục Tước giật mình: “Mảnh vỡ gì chứ?”
“Hình như là Tiểu Tinh Tinh đang nói chuyện với Tiên sinh.”
“Nói gì?”
“Cô ấy nói rằng… cô ấy sẽ không bao giờ rời bỏ tôi.”
“Nói với Tiên sinh?”
“Đúng.”
“Còn gì nữa không?”
Anh đang nhai miếng bánh bao kim sa thứ hai, lông mày hơi nhíu lại rồi ấn ngực như hơi đau đớn.
Lục Tước vội vàng hỏi: “Có phải bị dị ứng không? Anh ổn chứ?”
“Cũng không nhanh như vậy.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Cho dù là dị ứng, cũng phải ăn một lúc mới bị, tôi chỉ nghĩ anh nói đúng, tôi không nên ăn cái bánh bao kim sa thứ hai này.”

“Đương nhiên, dị ứng nghiêm trọng có thể sẽ chết người đấy! Nếu anh muốn nhớ lạ đoạn ký ức kia thì cứ từ từ, không nên lấy thân mình ra làm trò đùa thế này.”
Tiêu Cận Ngôn lại cười đầy miễn cường và lắc đầu: “Không có gì đâu.

Tôi nghĩ đến câu nói thứ hai mà Tiểu Tinh Tinh đã nói với tôi mà thôi.”
“Vậy không phải rất tốt sao?”
“Không tốt lắm.” Anh liếm môi nói: “Tiểu Tinh Tinh nói rằng cô ấy sẽ không bao giờ rời bỏ tôi, chỉ cần tôi không phải là Tiêu Cận Ngôn.”
Lục Tước: “…”
Cả hai đều im lặng.
Mãi một lúc lâu mà vẫn không có ai lên tiếng.
Lục Tước há miệng, nhưng anh ta lại không biết nên nói gì để an ủi Tiêu Cận Ngôn.
“… Đến bây giờ tôi mới hiểu, tại sao lúc đó anh lại yêu cầu tôi giả làm Tiên sinh để liên lạc với cô Tô.

Đối với cô ấy, cái tên Tiêu Cận Ngôn chính là ma chướng, cô ấy có thể chấp nhận Tiên sinh là bất cứ ai, ngoại trừ anh.”
Tiêu Cận Ngôn gật đầu: “Vốn dĩ tôi cũng có chuyện muốn hỏi anh nhưng hiện tại xem ra không cần nữa.”
“Chuyện gì vậy?”
“Tại sao anh đã biết rõ chân tướng nhưng lại không nói thẳng cho tôi biết, cũng không nói cho Tiểu Tinh Tinh biết, mà chỉ nói bóng nói gió nhắc nhở hai chúng tôi trong bữa tiệc mừng thọ của ông nội.”
Lục Tước chán nản gật đầu thở dài: “Trong bữa tiệc mừng thọ của Ông cụ Tiêu, tôi thấy anh và cô Tô rất thân mật, cứ như vậy thì qua một thời gian nữa cô ấy sẽ buông bỏ hoàn toàn Tiên sinh và chấp nhận anh một lần nữa, đây mới là kết quả tốt nhất.

Nếu tôi nói sớm quá, sợ là sẽ gây ra chuyện xấu, lỡ cô Tô không thể chấp nhận được chuyện này thì phải làm sao? Ngay cả khi hiện tại hai người chỉ có một xíu khả năng thì cũng phải chớp lấy.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui