Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


“Nhất định là Cận Ngôn đến rồi, Khánh An, mau đi mở cửa đi!”
“Chú Hình, chủ tịch Tiêu không nói hôm nay sẽ đến đây.”
“Cậu mau đi đi!!”
Cánh cửa bỗng được mở ra, cả hai người ở trong và ngoài cửa đều giật mình.
Quách Khánh An bật cười thành tiếng: “Hóa ra là cô Tô.”
Tô Cẩm Tinh nói: “Tôi tới là để tìm ông Hình.”
“Là vì tiên sinh sao?”
“Ừm.”
Quách Khánh An ngăn cô lại nói: “Vậy thì tôi phải đi hỏi chú Hình trước để xem chú ấy có chịu gặp cô hay không.”
“Anh có thể chuyển lời với ông ta rằng, nếu ông ta không chịu gặp tôi thì tôi sẽ khiến ông ta sống không được yên ổn trong những năm tháng cuối đời.”
“Ha! Mấy năm không gặp, cô đã trở nên tràn đầy tự tin đấy.

Ngay cả tôi cũng không dám ăn nói như vậy với chú Hình.”
Tô Cẩm Tinh buồn bực, dứt khoát đi vòng qua người anh ta rồi đi thẳng vào trong.
Quách Khánh An chỉ giả vờ ngăn cản cô, chứ không làm thật, rõ ràng anh ta đang cố ý để cô đi vào.
Anh ta khẽ cười, người phụ nữ này tới rất đúng lúc, càng khuấy đục hồ nước này thì càng câu được nhiều cá.

Vì chân của ông cụ Hình không được thuận tiện, chỉ có thể ngồi xe lăn, do đó mặc dù biệt thự rộng nhưng phạm vi sinh hoạt của ông ta chỉ có thể ở dưới tầng một, vì vậy muốn tìm thấy ông ta cũng không quá khó.
Lúc Tô Cẩm Tinh nhìn thấy ông ta, ông ta đang nghịch cần câu của mình, trên mặt tràn đầy ý cười, nhưng vừa quay đầu lại nhìn thấy cô thì nụ cười trên mặt lại biến mất không còn tăm tích: “Cô tìm tới đây bằng cách nào?”
Tô Cẩm Tinh tiến lên hai bước, rồi đứng yên tại chỗ đáp: “Tôi tới đây để hỏi mấy câu rồi sẽ rời đi.”
Trên mặt chú Hình đã hiện lên rất rõ vẻ chán ghét: “Cô Tô, tôi nhớ lúc trước chúng ta đã đạt được thỏa thuận, chỉ cần tôi giúp cô tìm được lá gan thích hợp thì cô sẽ rời khỏi thành phố H.”
“Bởi vì ông đang sợ sự hiện diện của tôi sẽ tiếp tục cản trở tiền đồ của tiên sinh.”
“Ồ, nếu cô đã biết rồi, tại sao còn tới đây để hỏi tôi nữa?”
“Ông quan tâm tiên sinh như vậy là vì năng lực của anh ấy xuất chúng, hay là vì ông là người đã nuôi nấng anh ấy lớn khôn?”
Ông cụ Hình bỗng trở nên cảnh giác: “Cô Tô, đây là thái độ khi cô nói chuyện với một bề trên ư?”
“Tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một bề trên giống như ông.

Để giữ anh ấy lại, ông đã không tiếc sai người lái xe tông vào anh ấy!!!”
“Chuyện giữa tôi và cậu ta không liên quan gì đến cô.

Mời cô ra ngoài!”
“Tôi sẽ đi, tôi nói rồi, hôm nay tôi tới đây là để hỏi mấy câu, một khi nhận được câu trả lời rồi tôi sẽ tự khắc rời đi.”
“Nếu tôi không muốn trả lời cô thì sao?”
Tô Cẩm Tinh cười khẩy nói: “Ông cụ Hình, ông đừng nên nói lời thất đức như vậy, ông cảm thấy giữa hai chúng ta ai sẽ sống lâu hơn? Đợi sau khi ông về chầu tổ tiên rồi, tôi vẫn có thể đoàn tụ với tiên sinh.”

“Cô dám?! Tô Cẩm Tinh, cô thật sự cho rằng tôi không dám động vào cô à?”
“Tất nhiên là ông dám rồi, nhưng ông Hình, nếu ông động vào tôi rồi, liệu rằng tiên sinh có thờ ơ hay không? Ông có thể bảo anh ấy rời xa tôi, cả đời không gặp mặt tôi nữa, nhưng nếu tôi thật sự chết đi, ông có dám chắc là anh ấy vẫn sẽ cung kính nghe lời ông giống như bây giờ hay không?”
Ông cụ Hình lắc đầu bật cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô Cẩm Tinh, lẽ ra tôi nên sớm nhìn ra, cô đúng là người gây tai họa từ đầu đến cuối!”
“Ông nói rất đúng, vậy tiếp theo tôi muốn hỏi ông mấy câu, còn ông có muốn trả lời hay không thì tùy, tôi sẽ ở lại thành phố H để đợi ông tới gϊếŧ tôi.

Câu thứ nhất – ông đã nhặt được tiên sinh hồi còn sơ sinh rồi nuôi dạy anh ấy lớn khôn đúng không?”
Ánh mắt của ông cụ Hình lóe lên: “… Đúng.”
“Vậy trường tiểu học, trung học và đại học của anh ấy là những trường nào, rồi anh ấy đã dùng tên gì?”
“… Tôi đã lớn tuổi nên quên mất rồi.”
“Ngay cả tên mà ông cũng quên mất ư?”
“Cô Tô, cô đang thẩm vấn phạm nhân à?!”
Tô Cẩm Tinh cười khẩy: “Tôi cũng giống như ông thôi, hoàn toàn không muốn nhìn thấy mặt nhau, cho nên tôi muốn hỏi nhanh rồi sớm rời đi, tôi tin rằng ông cũng như thế đúng không?”
Ông cụ Hình cười đáp: “Đúng vậy, cô câu nói này rất đúng, tôi chỉ nhìn thấy hai chữ phiền phức ở trên mặt cô.”
“Vậy thì mời ông mau chóng trả lời câu hỏi của tôi, tiên sinh đã dùng tên gì khi đi học?”
“… Tên là do cậu ta tự đặt nên tôi không biết.”

“Vậy thì ông gọi anh ấy bằng gì? Ông sẽ không giống như tôi gọi là tiên sinh ấy chứ?”
“…”
“Anh ấy từng nói với tôi rằng anh ấy tên là Tiêu Cận Ngôn…”
“Tuyệt đối không phải!” Ông cụ Hình bỗng phản bác lại: “Cô Tô, tôi đã nói với cô rồi, tiên sinh hoàn toàn không muốn nhìn thấy cô nữa, đồng thời những gì cậu ta đã nói đều là giả, Cận Ngôn không phải là cậu ta.”
Hình như Tô Cẩm Tinh chợt nắm được điều gì đó, nên cô tiếp tục truy hỏi: “Nhưng rõ ràng anh ấy đã nói với tôi rằng anh ấy thật sự tên là Tiêu Cận Ngôn.”
Trông chú Hình có vẻ hơi cáu kỉnh, ông ta nhìn về phía Quách Khánh An đang đứng ở gần đó, rồi vẫy tay gọi anh ta tới.
Đợi đến khi Quách Khánh An chống nạng đi tới bên cạnh ông ta, ông ta mới khẽ hỏi: “Chẳng phải cậu nói Cận Ngôn hoàn toàn không có đoạn trí nhớ kia sao? Vậy tại sao cậu ta lại tự giới thiệu với người phụ nữ này?”
Quách Khánh An khẽ đáp: “Có lẽ, cô ta đang gạt ông.”
Ông cụ Hình gật đầu tán thành, đồng thời một mực khẳng định: “Không thể nào.

Cô Tô, tôi đã nói rồi, Cận Ngôn không phải là tiên sinh, mà tiên sinh cũng hoàn toàn không mang cái tên này.”
“Chẳng phải ông mới nói, ông đã lớn tuổi nên không thể nhớ tên của anh ấy hay sao?”
“Tôi… mặc dù tôi không nhớ, nhưng tôi vẫn có thể đưa ra phán đoán cơ bản nhất!”
Tô Cẩm Tinh gật đầu nói: “Được, vậy câu hỏi thứ hai, hôm qua tôi mới biết ông đã giao toàn bộ tài sản đứng tên của mình cho Tiêu Cận Ngôn, vậy còn tiên sinh thì sao? Tiên sinh mới là người thừa kế mà ông lựa chọn đúng không?”
“Tôi muốn chọn ai thì chọn, không cần cô phải bận tâm.”
“Nếu bây giờ ông đã chọn trúng Tiêu Cận Ngôn, rồi vứt bỏ tiên sinh.

Vậy thì tại sao ông cứ một mực ngăn cản chúng tôi ở bên nhau, còn dùng mọi cách để đuổi tôi ra khỏi thành phố H cơ chứ?”
“Tôi đã trả lời câu hỏi này rồi, bởi vì tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!!!”

Tô Cẩm Tinh khẽ cười nói: “Thật không may, hôm nay trong tiệc mừng thọ của ông nội Tiêu, Tiêu Cận Ngôn đã tuyên bố trước mặt mọi người rằng, tôi chính là vợ của anh ấy.”
Cô vừa mới dứt lời, chú Hình và Quách Khánh An đều sửng sốt.
“Cái gì… không ngờ Cận Ngôn lại…”
“Ông Hình, mọi chuyện đều đã được xâu chuỗi.

Tôi chỉ có thể chắp vá đưa ra một câu trả lời, đó chính là…”
“Anh chính là tiên sinh.”
Ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói khàn đặc trầm thấp, giúp cô bổ sung nửa vế sau.
Anh đang đứng ngược sáng, rõ ràng trên người anh vẫn mặc bộ vest đen mà hôm nay anh dùng để tiếp đãi quan khách, ngay cả chiếc cà vạt màu tím nhạt cũng không thay đổi, thứ duy nhất mà anh thay đổi chính là giọng nói của anh…
“Mấy manh mối này đều có thể chắp vá với nhau, vậy thì chỉ có một khả năng –anh chính là tiên sinh.

Hoàn toàn không có cặp sinh đôi nào cả, anh cũng không có anh trai, mà tiên sinh chính là anh.”
Tô Cẩm Tinh trợn tròn mắt, nửa ngày vẫn không nói nên lời.
Phong thái, khí chất và giọng nói vừa mới bước vào của anh thật sự rất giống tiên sinh, nhất là dáng vẻ khẽ cau mày kia.

Đó chính là động tác theo thói quen của tiên sinh…
Ông cụ Hình cũng là ngẩn người: “Cháu…”
“Cháu đã nhớ hết rồi.” Tiêu Cận Ngôn trầm giọng nói: “Chú Hình, chú không cần phải che giấu nữa, cháu đã nhớ hết rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui