“Khụ khụ.” Lục Tước có hơi mất tự nhiên ho khan một tiếng, quay lưng tránh hiềm nghi, nhẹ giọng nói: “Mọi người đi hết rồi.”
Tô Cẩm Tinh hận không thể muốn thu mình lại thành một quả bóng và chui vào những vết nứt trên mặt đất!
Vừa rồi nóng đầu nên cô mới làm như vậy, nhưng khi thật sự nghe được từng làn sóng nghị luận ùa tới, cô vẫn bối rối không chịu được.
Tiêu Cận Ngôn rũ mắt xuống, dịu dàng nhìn cô, chỉ thấy người phụ nữ nhỏ bé trước mặt mang vẻ mặt ảo não, hận không thể khiến bản thân mình được chui vào mai giống như rùa vậy.
Anh cười khẽ một tiếng, đứng về phía trước và bảo vệ cô sau lưng mình, nói với Lục Tước: “Cảm ơn.”
Lục Tước nhíu mày, không tỏ rõ ý kiến: “Cảm ơn thì không cần thiết.
Anh và cô Tô đều đã từng giúp tôi, coi như là đôi bên cùng có lợi.”
Tiêu Cận Ngôn có chút khó hiểu: “Tôi giúp anh khi nào?”
“Không giúp trực tiếp, gián tiếp.”
“… Tôi không nhớ là chúng ta từng có qua lại nào trên mặt kinh doanh?”
“Không phải chuyện này, là tôi và Hiểu Hiểu.”
Lông mày của Tiêu Cận Ngôn càng chau thêm sâu: “Anh và Hà Hiểu Hiểu… liên quan gì đến tôi?”
Lục Tước chớp mắt: “Cận Ngôn, để tôi hỏi anh một chuyện.
Gần đây anh có xuất hiện triệu chứng gì lạ không?”
“Triệu chứng kỳ lạ mà anh nói là có ý gì?”
“Ví dụ, có một số hình ảnh trong tâm trí mà anh chưa bao giờ nhìn thấy trước đây, nhưng lại như thể anh đã từng trải qua nó từ trước.”
Tiêu Cận Ngôn mím chặt môi: “Sao đột nhiên hỏi cái này?”
“Vậy là có?”
“Tôi chỉ muốn xác nhận chuyện này một chút.”
Tiêu Cận Ngôn dường như nhận ra điều gì đó: “Từ khi tỉnh dậy sau vụ tai nạn xe hơi, tôi đã cảm thấy ánh mắt anh nhìn tôi rất kỳ lạ, không phải là anh biết điều gì đấy chứ? Có phải lúc tôi hôn mê vì tai nạn xe đã xảy ra chuyện gì không?”
Lục Tước cũng rất bối rối: “Đúng vậy, không chỉ trong lúc anh hôn mê, là về khoảng thời gian trước đó nữa, từng xảy ra một chuyện, đều có liên quan đến anh và cô Tô.
Tôi không biết có nên nói cho anh biết không.”
“Tôi hy vọng anh không giấu tôi.
Nếu liên quan tới Tiểu Tinh Tinh, tôi muốn biết tất cả mọi thứ.”
“Nhưng anh biết chuyện này thì đối với cô Tô mà nói có lẽ không nhất định là một chuyện đáng để vui vẻ.
Có lẽ cô ấy sẽ rất khó chịu, hoặc là… không thể chấp nhận?”
Tiêu Cận Ngôn đột nhiên nở nụ cười: “Quên đi, đừng nói nữa.”
Lục Tước nổi hứng thú: “Anh thật sự không muốn biết nữa?”
“Muốn chứ, sao lại không.
Anh nói đúng, gần đây trong đầu tôi hiện lên rất nhiều hình ảnh quen thuộc, nhưng nếu anh nói tôi biết những việc này thì Tiểu Tinh Tinh sẽ không vui, vậy thì đừng để tôi biết, tôi không thành vấn đề.”
Lục Tước thở dài đồng cảm: “Cận Ngôn, anh và cô Tô… anh đã từng suy nghĩ sau này sẽ như thế nào chưa?”
“Tôi có thể làm bất cứ điều gì miễn là cô ấy không rời bỏ tôi.”
“Câu này nghe thật sự rất quen tai.” Lục Tước cười khẽ: “Quả nhiên anh vẫn là anh.”
“Cái gì?”
“Không có việc gì.” Lục Tước đi tới, vỗ vỗ vai anh: “Nếu như anh có thể hòa giải với cô Tô với thân phận Tiêu Cận Ngôn, tôi sẽ nói cho anh biết tất cả những điều đó.”
Tiêu Cận Ngôn gật đầu: “Được.”
“Vậy tôi sẽ đến sảnh trước.
Hiểu Hiểu vẫn ở đó nên tôi không an tâm lắm.”
Tiêu Cận Ngôn cười nhạo anh ta: “Anh có bạn gái chứ cũng không phải có con gái.
Người lớn như Hà Hiểu Hiểu thì làm sao có thể lạc mất ở nhà tôi được?”
Nói đến vấn đề này, Lục Tước không khỏi đau đầu: “Tuy lý do dẫn đến rắc rối của chúng ta khác nhau, nhưng vấn đề đều không khác mấy.
Đời này dù sao cũng là như vậy rồi, chúng ta có thể làm gì? Anh mau đi xem cô Tô một chút đi, trông cô ấy hình như không ổn cho lắm.”
Tiêu Cận Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Tô Cẩm Tinh vẫn đứng ở chỗ đó, quay lưng về phía họ, động tác cũng không thay đổi, vẫn cúi đầu.
Anh gật đầu với Lục Tước, quay lại và đi về phía Tô Cẩm Tinh.
“Tiểu Tinh Tinh?”
Động tác Tô Cẩm Tinh quay đầu có vẻ hơi kích động: “Hả?”
“Làm sao vậy?”
“Không, không sao đâu.”
“Đừng lo lắng, anh không đau.”
Tô Cẩm Tinh ngẩng đầu liếc anh một cái: “… Tôi chỉ có chút lo lắng.
Bây giờ chỉ sợ cả thành phố H đều biết chúng ta là một đôi rồi.”
“Ừ.” Anh khẽ khịt mũi: “Em lo lắng tiên sinh sẽ nghe được tin tức sao?”
“…”
“Như vậy đi, nếu một ngày tiên sinh trở lại tìm em rồi, em cũng bằng lòng đi cùng anh ta, anh sẽ giúp em giải thích với anh ta, hành vi của em hôm nay là xuất phát từ ý tốt.
Giữa chúng ta chỉ là cố tình diễn kịch mà thôi.
Như vậy được không?”
Biểu cảm của Tô Cẩm Tinh có chút phức tạp: “Anh ấy… thôi bỏ đi, dù sao anh ấy cũng sẽ không trở lại nữa.
Nghe được thì cứ nghe đi, dù sao kết quả cũng như vậy.”
“Tiểu Tinh Tinh, anh luôn muốn hỏi một câu, tại sao tiên sinh lại đột ngột rời bỏ em?”
“Anh ấy có chuyện của anh ấy.”
“Anh ta phải làm chuyện đó nên phải rời khỏi em?”
“… Tôi không biết phải nói như thế nào, dù sao thì sự tồn tại của tôi cũng sẽ cản trở tương lai và cuộc sống của anh ấy.
Anh ấy đã từng kéo tôi ra khỏi vực thẳm của địa ngục, tôi không thể kéo anh ấy vào được nữa.
Anh ấy sẽ có quỹ đạo của anh ấy, tương lai tươi sáng, tôi chỉ sẽ kéo chân sau của anh ấy thôi.”
Tiêu Cận Ngôn khó hiểu: “Nhưng chúng ta lớn lên ở thành phố H, hiện tại vẫn sống ở thành phố H.
Anh chưa bao giờ nghe nói về một người như vậy.
Nếu nói về những thanh niên tài tuấn ở thành phố H cỡ tuổi bọn anh, Lục Tước là một, Lục Đình cũng được tính là một.
Những người còn lại thì anh thật sự chưa từng nghe nói qua người nào có khả năng khuấy động mây gió lớn như vậy.”
Tô Cẩm Tinh cắn môi nói: “Anh ấy có nỗi khổ tâm của anh ấy, anh ấy không muốn bại lộ trước mắt công chúng.”
“Vậy hãy nói cho anh biết tên công ty của anh ta, anh sẽ giúp em tìm anh ta và hỏi xem rốt cuộc là sản nghiệp lớn như thế nào mà không rời khỏi em không được?”
“Anh ấy cũng rất bất đắc dĩ…”
“Có cái gì mà bất đắc dĩ?” Tiêu Cận Ngôn có chút tức giận, giọng điệu cũng trở nên nghiêm khắc hơn một chút: “Chẳng lẽ bất đắc dĩ lại có thể trả giá bằng tình yêu đích thực của một người phụ nữ? Thương Trụ Vương bạo ngược thì trách Đắc Kỷ, Chu U Vương ngu ngốc thì đổ hết lỗi cho Bao Tự, cái lỗi khỉ gió gì cũng ném hết lên trên đầu phụ nữ.
Chẳng lẽ không có Đắc Kỷ và Bao Tự thì bọn họ có thể trở thành minh quân sao? Đường Huyền Tông ban chết cho Dương Quý Phi, chẳng phải vẫn tiếp tục chạy trốn ư?"
Tô Cẩm Tinh hơi bối rối trước những gì anh nói: “Anh…”
“Anh biết mình không đủ tư cách để đánh giá anh ta.
Anh chỉ cảm thấy nếu là anh, anh sẽ không thể từ bỏ người phụ nữ mình yêu nhất vì cái gọi là tương lai.”
Tô Cẩm Tinh sửng sốt một chút, sau đó cười khổ nói: “Đúng vậy, lúc đó anh vì Dương Tuyết Duyệt cũng thật sự rất quyết đoán và tuyệt tình.”
“Tiểu Tinh Tinh, anh đã giải thích vấn đề này.
Trạng thái tinh thần của anh lúc đó không tốt.
Đó là chứng rối loạn lưỡng cực, anh hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân…”
“Được rồi.” Tô Cẩm Tinh dừng lại: "Chúng ta không nói đến đề tài này nữa được không? Chuyện của tôi và tiên sinh tự tôi xử lý là tốt rồi.
Anh nhanh chóng đi bệnh viện xử lý vết thương trên cổ một chút đi.
Vết dao có hơi sâu, tôi cắn hơi nặng chút, nếu không sợ không che được, Vương Hữu Tài sẽ nhìn thấy…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...