Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


Bác sĩ Trần ngồi vào ghế lái, khởi động xe và chỉ có thể điều khiển vô lăng bằng tay phải.
Con dao vừa rồi thật sự quá sắc bén, lúc này lòng bàn tay trái của anh ta giống như bị một nhát dao chém ngang, máu không ngừng chảy ra.
Anh ta hơi bực bội, đeo tai nghe Bluetooth, mở điện thoại.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, là một giọng nói già nua vang lên: “Nói.”
Bác sĩ Trần dập tắt nụ cười lịch lãm thường ngày, ánh mắt trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị: "Cô ấy nói rằng sẽ không quay lại với Tiêu Cận Ngôn.”
“Ha ha, người phụ nữ này không có lời nào là thật, trước đây đã hứa với tôi chỉ cần tôi giúp cô ta tìm được nguồn gan cho con gái, cô ta sẽ vĩnh viễn rời khỏi Cận Ngôn! Bây giờ lại nói một đằng làm một nẻo!”
“Nhưng tôi không nghĩ giọng điệu của cô ấy giống như đang nói dối, chắc có lẽ không liên quan gì tới Chủ tịch Tiêu nữa.”
“Bây giờ không có chuyện gì, không có nghĩa là sau này cũng sẽ không có chuyện gì! Trần Kiếm Phong, sau này cậu vẫn phải giữ liên lạc với cô ta.

Không phải cô ta thích tiên sinh sao? Cô ta chỉ dùng Cận Ngôn làm vật thay thế cho tiên sinh thôi.

Nếu đúng như vậy, tôi sẽ cho cô ta một người càng giống tiên sinh, để cô ta rời bỏ Cận Ngôn và không làm hỏng đại sự của tôi.”
Bác sĩ Trần hơi nhíu mày: “… Ông thực sự cho rằng tôi giống tiên sinh hơn Tiêu Cận Ngôn sao?”
“Mặc dù ngoại hình tuy kém hơn một chút, nhưng không phải tôi đã nói cho cậu biết rồi sao, tính cách, giọng điệu nói chuyện, khí chất của tiên sinh, cậu bắt chước càng giống thì càng tốt.

Tô Cẩm Tinh khi còn quen với tiên sinh vẫn chưa nhìn thấy được mặt cậu ta, chứng tỏ gương mặt không quan trọng, thứ cô ta thích ở tiên sinh là tính cách và nội tâm, cậu cố gắng lên.”

“Nhưng Tô Cẩm Tinh chẳng có ý gì với tôi cả, cô ấy chịu liên lạc với tôi để hỏi ý kiến về việc phẫu thuật thay gan, tôi sợ rằng chúng tôi sẽ khó phát triển hơn nữa…”
“Trên đời không có việc gì khó, không có phát triển thì chứng tỏ cậu không đủ giống tiên sinh.

Được rồi, Trần Kiếm Phong, những gì cậu cần làm tôi đã dặn hết rồi, tương lai nhất định sẽ không bạc đãi cậu.”
“Vậy nếu Tô Cẩm Tinh sống chết không chấp nhận tôi thì sao?”
“Vậy thì cậu có thể tìm cách, tôi không quan tâm cậu dùng phương pháp gì, chỉ cần cậu có thể khiến cô ta rời xaCận Ngôn, thì có thể dùng bất cứ phương pháp nào.”
Ánh mắt Trần Kiếm Phong đột nhiên lóe lên: “Được rồi, có câu này của ông, tôi biết phải làm sao rồi.”
“Bản thân cậu phải chú ý, vừa rồi cậu ở cùng cô ta à?”
“Đúng, bây giờ đang trên đường đến bệnh viện, tay của tôi bị thương rồi, phải đi xử lý đã.”
Ông Hình đột nhiên hỏi: “Tay trái hay tay phải?”
“Tay trái.”
“… Trùng hợp vậy ư?”
“Ông nói cái gì trùng hợp?”
“Không có gì, không nên hỏi thì không cần hỏi nhiều, có gì tôi sẽ nói cho cậu biết.”

Tô Cẩm Tinh thanh toán xong, muốn bắt một chiếc xe trở về.
Nhưng ở đây hơi hẻo lánh, một hồi lâu cũng không thấy có taxi chạy qua.
“Cô Tô Cẩm Tinh?”
Đột nhiên nghe thấy ai đó gọi tên mình, Tô Cẩm Tinh lập tức cảnh giác và ôm chặt lấy đứa trẻ.
Trước mặt họ có hai người đàn ông, một cao một thấp, cả hai đều trông như những tên du đãng, nhưng vẫn có chút… quen quen.
“Cô Tô đúng là quý nhân hay quên chuyện xưa, sợ là đã quên chúng tôi rồi.

Lần trước cô đi gặp cậu cô, chúng tôi cũng ở cùng với sếp Vương, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng cảm động lòng người anh hùng cứu mỹ nhân vô cùng thú vị đó, chậc chậc.”
Họ là người của sếp Vương sao?
Tô Cẩm Tinh phản ứng ngay lập tức: “Các người theo dõi tôi ư? Các người muốn làm gì.”
“Cô Tô, cũng đừng trách chúng tôi.

Sếp Vương đã căn dặn rồi, người đàn ông đội mũ bảo hiểm đã làm ông ấy bị thương hai lần.

Nếu mối thù này không báo thì tối ông ta cũng không ngủ yên.


Tuy nhiên, cô Tô lại giấu nhẹm đi người yêu nhỏ của mình, mỗi lần xuất hiện đều phải đội mũ bảo hiểm để che mặt.”
Tô Cẩm Tinh bị họ ép không ngừng lùi lại phía sau: “Rốt cuộc các người muốn làm cái quái gì vậy?”
“Sếp Vương chúng tôi muốn trả thù.

Nếu muốn trả thù, trước tiên phải tìm được người.

Cô Tô, gọi người yêu nhỏ của cô đến đây ngay đi.”
Tô Cẩm Tinh cắn môi và bảo vệ đứa bé thật chặt.
Người đàn ông đưa điện thoại cho cô, nhưng cô nhất quyết không gọi.
“Không gọi à?” Người đàn ông mỉm cười: “Không gọi cũng được, sếp Vương nói rồi, hoặc là trả thù đánh gãy chân người tình nhỏ của cô, hoặc là đưa cô về qua đêm với ông ấy.

Đúng lúc, đứa nhỏ cũng ở đây, để con gái cô ở bên cạnh nhìn cô cùng sếp Vương mây mưa với nhau…”
“Câm miệng!” Tô Cẩm Tinh nghiêm khắc ngăn lại: “Sếp Vương các người chỉ có bản lĩnh này thôi sao? Ức hiếp phụ nữ và trẻ em ư?”
Người đàn ông mỉm cười, nói: “Sếp Vương chúng tôi ức hiếp phụ nữ và trẻ em vẫn còn ít sao? Cô Tô, cô có thể tự quyết định, gọi điện thoại cho anh ta hay quay về với sếp Vương của chúng tôi.”
Nói rồi, người đàn ông khác đưa tay ra tóm lấy Tiểu Thần.
Tô Cẩm Tinh nhanh trí ôm lấy đứa trẻ, nhưng dù sao thì sức lực của cô cũng có hạn, vừa phải chú ý đến đứa trẻ, vừa bị nắm tay kéo đi.
Người đàn ông nắm lấy cánh tay cô, lôi lên xe: “Đi thôi, đừng giãy giụa nữa, thân xác bớt chịu đau đớn…”
“Mẹ! Ông buông mẹ tôi ra!” Tiểu Thần dùng sức đánh người đàn ông, nhưng cô bé mới ba tuổi, đánh anh ta cũng chẳng khác gì đang gãi ngứa cả.
Người đàn ông tát cho cô bé một cái: “Con nhóc thối, câm miệng cho tao!”
Tiểu Thần vẫn còn nhỏ như vậy, làm sao con bé có thể chịu đựng được?

Tô Cẩm Tinh không có thời gian suy nghĩ, ngay lập tức ôm đứa trẻ vào trong lòng mình, dùng cơ thể mình bảo vệ cho cô bé, nhắm mắt lại chuẩn bị bị đánh.
Bốp!
Âm thanh da thịt va chạm vào nhau khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại.
Nỗi đau như trong tưởng tượng cũng không đến.
Cổ tay đột nhiên bị kéo đi: “Mau, đi theo anh.”
…Là anh!
Mũ bảo hiểm màu xám đen, quần áo cũng màu đen tuyền trực tiếp ôm hai mẹ con, đặt lên xe máy.
“Ha ha ha, những gì sếp Vương nói quả nhiên không sai, chỉ cần Tô Cẩm Tinh bị tấn công, người đàn ông này nhất định sẽ xuất hiện!”
“Còn đứng nói nhảm cái gì, lên thôi!”
Không biết hai người đàn ông này tìm thấy một con dao nhỏ ở đâu mà đang cầm chúng trên tay, lao về phía Tiêu Cận Ngôn.
Tiêu Cận Ngôn nghiêng đầu để tránh một nhát, nhưng dù sao đối phương cũng có hai người, nếu tránh một người, chắc chắn sẽ không thể tránh được người kia.
Người đàn ông ra tay tàn nhẫn, muốn tấn công vào cổ của anh.
Tiêu Cận Ngôn phản ứng rất nhanh, vội nghiêng đầu, nhưng vẫn không hoàn toàn tránh đi, lưỡi dao sắc bén tạo thành vết máu nhỏ trên cổ anh.
Một cơn ớn lạnh truyền tới, anh không thể chống cự được nữa, sải đôi chân dài nhanh chóng leo lên xe máy, đưa Tô Cẩm Tinh và Tiểu Thần rời khỏi đây.
Tính năng của chiếc mô tô đã được phát huy đến cực điểm, biến mất ở cuối tầm nhìn chỉ trong chớp mắt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui