Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


“Không có!” Tô Cẩm Tinh vội lắc đầu: “Không có!”
Bác sĩ Trần cười nhạt: “Không quay lại với nhau, vậy thì chứng minh cô vẫn còn độc thân, tôi vẫn còn cơ hội.”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Tôi không định đón nhận thêm tình cảm nào nữa.

Bây giờ tôi chỉ muốn kinh doanh công ty thật tốt, chăm sóc bọn nhỏ và mẹ thật tốt, những chuyện khác cũng không nghĩ tới.”
Bác sĩ Trần không nói gì nữa, mà là lịch sự kéo cửa xe ra, đồng thời lấy tay che ở trần xe ngừa cô đụng đầu: “Đi thôi, đi sân bay đón người trước đã.”
Tô Cẩm Tinh không nhúc nhích.
“Làm sao vậy?”
Tô Cẩm Tinh lui về sau một bước, tự mình kéo cửa sau xe ra, trầm giọng nói: “Tôi vẫn ngồi ở phía sau thôi, ngồi chỗ kế bên tài xế không thích hợp.”
“Vì sao không thích hợp?”
“Đó là vị trí nữ chủ nhân của chiếc xe này, cho nên không thích hợp.”
Bác sĩ Trần cười khổ: “Cô Tô, cô thật đúng là giây phút nào cũng đều từ chối tôi.”
Tô Cẩm Tinh cười xin lỗi: “Tôi chỉ nghĩ vẫn nên nói sớm ra mới tốt.”
“Haiz.” Bác sĩ Trần thở dài một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa xe ghế phụ lại.
Anh ta đi đến bên ghế lái, lên xe, khởi động.
Anh ta lái xe rất ổn.
Tiên Sinh cũng vậy.
Tô Cẩm Tinh đột nhiên nhớ tới, Tiên Sinh cũng rất thú vị.


Lúc anh lái xe luôn trầm ổn thuần thục, thế nhưng lúc lái xe máy lại khoa trương như vậy, tốc độ quả thực là phi như bay.
Lần trên đường lên núi Vân Đài kia, cô thiếu chút nữa sợ đến mức trái tim muốn nhảy ra.
Chẳng lẽ là tính cách thứ hai trong cơ thể bị MV Agusta 800 đánh thức à?
“Cười gì thế? Vui vẻ nhỉ.” Phía trên truyền đến giọng nói của bác sĩ Trần.
Tô Cẩm Tinh vội vã thu nụ cười lại: “… Không có gì.”
“Không phải là cô tìm được người hiến gan rồi à?”
“À, đúng, đã tìm được người hiến tặng rồi.”
“Nhanh thế?”
“Vâng!” Tô Cẩm Tinh nói: “Rất may mắn, hơn nữa cũng có người hỗ trợ, cho nên mới có thể tìm được nhanh như vậy.”
Bác sĩ Trần gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
Lúc đến sân bay, máy bay cũng vừa hạ cánh.
Tô Cẩm Tinh đợi ở cửa mấy phút đã thấy Tiểu Thần ngồi trên vali hành lý, được một cô gái trẻ tuổi mặc đồ tiếp viên hàng không đẩy ra.
“Mẹ!” Tiểu Thần vui vẻ vẫy tay với cô.
Tô Cẩm Tinh vội đi tới đón, hỏi: “Con đi đường có sợ không?”
“Không sợ ạ, có chị này trông con nè.”
Tô Cẩm Tinh chân thành nói cảm ơn với tiếp viên hàng không, nhưng mà tiếp viên hàng không còn phải làm việc khác, không thể ở lâu, thấy Tiểu Thần đã đoàn tụ cùng người nhà nên yên tâm rời đi.
Ánh mắt Tiểu Thần đột nhiên rơi vào trên người bác sĩ Trần sau lưng cô, trong ánh mắt có chút địch ý: “Mẹ! Chú này là ai vậy?”
“A, đây là chú Trần, là một bác sĩ rất giỏi.”
“Là chồng mới của mẹ sao?”
Tô Cẩm Tinh xấu hổ, vội giải thích: “Không đúng không đúng! Chỉ là bạn của mẹ mà thôi.”
“Như vậy là tốt rồi.

Thầy đã nói mẹ và bố phải ở cùng nhau mới đúng.”
Tô Cẩm Tinh quan sát cô bé trong lòng.
Bởi vì bị bệnh gan bẩm sinh, Tiểu Thần năm nay ba tuổi nhưng còn nhỏ gầy hơn đứa nhỏ bình thường.
Hơn nữa da hơi tái nhợt, đều có thể thấy mạch máu xanh tím dưới da.
“Cô Tô, đây cũng là con gái cô à?”
“Đúng, đây là con gái nhỏ của tôi, tên Tô Thần.”
Bác sĩ Trần nở nụ cười: “Tên thật hay, Tô Thần, thật có hương vị cổ xưa.”
“Chú Trần không cần khen cháu đâu.

Mẹ cháu không thể ở cùng chú đâu.”
Tô Cẩm Tinh cau mày: “Tiểu Thần!”

“Mẹ! Con thấy chú này hình như thích mẹ đó, thế nhưng mẹ không thích chú này, cho nên con mới nói cho chú biết đó.”
Bác sĩ Trần kinh ngạc nói: “Cái miệng nhỏ của cô bé này thật lanh lợi.

Điểm này cháu thật không giống mẹ cháu.”
“Cháu giống bố cháu! Rất nhiều người đều nói cháu không giống mẹ cháu, đó là bởi vì cháu giống bố cháu, tính cách, tướng mạo của cháu đều giống bố cháu.”
Bác sĩ Trần nhướn mày, nhìn về phía Tô Cẩm Tinh: “…Cái tính tình nóng nảy này thật giống Chủ tịch Tiêu đấy.”
Tô Cẩm Tinh cười ha ha: “Được rồi! Ngồi máy bay lâu như vậy, Tiểu Thần cũng đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm trước nhé?”
“Cũng được.”
Giống như bác sĩ Trần đã nói, quán cơm dân dã quả nhiên cách sân bay không xa, lái xe chỉ chốc lát đã đến.
Tiểu Thần hơi yếu, vừa gặp được mẹ lại có chút kích động nói thật nhiều, nên lúc này đã cuộn ở trong lòng mẹ ngủ không biết trời đất gì.
Tô Cẩm Tinh ôm cô bé, đi sau bác sĩ Trần vào quán cơm dân dã.
Thế nhưng cô toàn tâm chú ý trên người con gái, không c chú ý tới cánh cửa, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Cũng may bác sĩ Trần nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng đỡ cô: “Cô Tô, không sao chứ?”
“Không sao, không sao, là tôi không chú ý… Đi thôi, chúng ta vào thôi.”

Cách đó không xa, trong một chiếc xe, ánh đèn loang loáng chợt lóe lên, chụp được cảnh vừa rồi.
Người đàn ông nhìn ảnh vừa chụp được trong cameras, khinh miệt nói: “Chậc chậc, cuối cùng cũng tìm được người đàn ông này, lái Lexus, quả nhiên giống Tô Cẩm Tinh nói, không có tiền chỉ là người bình thường.”
Một người khác xoay lại nói: “Cho tôi xem ảnh đi… Quả thật hơi bình thường, nhưng mà nhìn cũng được, sườn mặt thật đúng là có hơi giống Tiêu Cận Ngôn nhỉ?”
“Thẩm mỹ của một người là cố định, có lẽ là Tô Cẩm Tinh thích kiểu như vậy.”
“Nếu thích dạng thế này, vậy Tiêu Cận Ngôn rõ ràng là bản mẫu cao cấp.

Người đàn ông bình thường này có gì đáng giá mà khiến Tô Cẩm Tinh để ý chứ?”
Người đàn ông cười ha ha: “Có lẽ bởi vì… Thời gian quá ngắn?”
“Ha ha ha, anh thật biết nói đùa!”

“Ôi dào, bây giờ chúng ta có thể bàn giao với tổng giám đốc Vương rồi nhỉ? Tổng giám đốc Vương đã nói nếu như tìm được người đàn ông này, phải chỉnh chết anh ta.

Tổng giám đốc Vương bị người đàn ông này đánh hai lần, thể diện đều mất hết, chắc chắn sẽ không tuỳ tiện tha cho anh ta đâu.”
“Ha ha, coi như anh ta không may.

Tổng giám đốc Vương không làm gì được Tiêu Cận Ngôn, chỉ có thể giận cá chém thớt anh ta thôi… Ôi! Không đúng rồi, tấm hình này của anh không chụp được tay trái của anh ta.

Nếu như tay trái không có vết dao thì người đội mũ bảo hiểm kia không phải là anh ta!”
Người đàn ông đoạt lại ảnh chụp, tỉ mỉ nhìn một chút, càng xem, chân mày nhíu càng sâu: “Má nó! Thực sự không chụp được tay trái, bỏ đi, chúng ta tiếp tục ngồi đợi ở chỗ này, chờ bọn họ đi ra lại chụp tiếp.”
“Không còn kịp rồi! Tôi mới vừa nhắn tin cho tổng giám đốc Vương rồi.”
Tỉnh tinh tinh…
Tiếng tin nhắn tới.
“Mau nhìn xem, tổng giám đốc Vương nói thế nào?”
Tổng giám đốc Vương gửi một đoạn tin nhắn thoại qua.
Người đàn ông mở ra, giọng nói ồm ồm của tổng giám đốc Vương truyền ra.
“Không sao! Tôi còn có cách xác nhận anh ta có phải là tên đội mũ bảo hiểm đáng phải chém ngàn đao kia không.

Hai người nghe cho kỹ, làm theo lời tôi bảo…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui