Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


Anh cười cười: “Sao thế, chú Hình không tin cháu à? Vẫn cảm thấy cháu đang nói dối chú?”
Ông cụ Hình cũng cười: “Chú cũng chỉ là lo lắng mà thôi, nên mới muốn xem một chút.

Nếu cháu không phải là người kia thì chắc chắn trên tay cháu không có vết thương, để chú nhìn một chút cũng đâu có sao.”
Tay Tiêu Cận Ngôn đặt trên tay cầm của xe lăn từ từ siết chặt lại.
“Nhanh lên, để chú nhìn một cái cho yên tâm thôi, rồi chúng ta sẽ vui vẻ ăn cá, tốt biết bao?”
Tiêu Cận Ngôn bỗng nở nụ cười: “Chú Hình… chú muốn xem thật sao?”
“Nhìn qua một chút thôi.”
Tay anh buông khỏi tay cầm của xe lăn rồi đặt xuôi bên người.
Vết dao nằm ở lòng bàn tay, mà ông cụ Hình nhìn từ góc độ này thì chỉ thấy được mu bàn tay, nơi đó đúng là không hề có vết thương nào.
Hai mắt của ông cụ Hình sáng như đuốc nhìn chăm chằm tay anh, đợi phản ứng của anh.
Phòng bếp bất chợt vang lên một tiếng nổ.
Uỳnh….
Tiếng động lớn khiến cho mặt đất cũng rung chuyển ầm ầm, các tủ kính đều bị vỡ tan tành.
Quách Khánh An chống gậy, hoảng hốt mà chạy ra khỏi phòng bếp một cách khập khiễng, hoảng sợ nói: “Chú Hình, mau, con đẩy chú ra ngoài…”
Các đầu bếp cũng vội vã chạy ra khỏi phòng bếp, vẻ mặt hoảng loạn: “Mau chạy đi.”

“Này… Làm sao thế?” Ông cụ Hình ngờ vực nói: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Quách Khánh An nhanh chóng chạy tới, đẩy Tiêu Cận Ngôn ra, tự mình đẩy xe lăn của ông cụ Hình nhanh chóng chạy ra khỏi biệt thự.
“Hình như khí đốt bị rò rỉ nên vừa nãy mới nổ mạnh như thế.

Chú Hình, chúng ta mau ra ngoài thôi!”
“Cận Ngôn đâu?”
Quách Khánh An khó chịu nói: “Chủ tịch Tiêu tay chân lành lặn, anh ta đi một bước còn hơn con chạy ba bước, làm sao không ra ngoài được.”
“Không được, chú không yên tâm, cánh tay trái của nó còn có vết thương cũ…”
“Đi hay chạy thì đều không cần dùng đến tay trái, mà là dùng chân.”
“Vậy cũng không được, Khánh An, cháu còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi xem xem Cận Ngôn đã đi ra chưa? Mau lên!”
Quách Khánh An cắn răng, bất đắc dĩ chống gậy quay lại biệt thự.
Mới vừa vào cửa liền nhìn thấy Tiêu Cận Ngôn ôm cánh tay tựa vào cửa phòng bếp, đang cười cười nhìn anh ta: “Có chuyện gì muốn nói với tôi à?”
Quách Khánh An cũng không phủ nhận: “Anh nhìn ra rồi à?”
“Đúng là trùng hợp.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Khí đốt không rò rỉ lúc nào lại rò rỉ đúng lúc chú Hình hỏi tới vết thương trên tay của tôi.

Tổng giám đốc Quách, trước hết tôi phải cám ơn anh đã giúp tôi thoát khỏi rắc rối, thứ hai… anh muốn nói với tôi cái gì thì nói nhanh một chút, chúng ta không có nhiều thời gian, nếu không chú Hình sẽ nghi ngờ.”
Quách Khánh An ngửa mặt cười ha ha hai tiếng: “Thật đúng là châm chọc, tôi làm trâu làm ngựa cho ông cụ nhiều năm như vậy, mà ông ta cũng thèm nhìn tôi lấy một cái.

Anh tìm đủ mọi cách chạy trốn, thì lại hết lần này đến lần khác bị ông ta bắt lại, đưa tất cả sản nghiệp của ông ta hết cho cậu, đúng là thú vị thật.”
“Tôi nói rồi, tôi tiếp nhận sản nghiệp của chú Hình không phải là vì thèm muốn tài sản của chú ấy, mà là vì báo ơn chú ấy đã cứu tôi hai lần.”
“Đương nhiên là tôi biết chứ.” Quách Khánh An đột nhiên ngẩng đầu lên, gian xảo cười cười: “Tôi còn biết, người hôm đó đi cứu Tô Cẩm Tinh là anh, trong lòng anh vẫn không thể buông bỏ cô ấy.”
Nụ cười trên mặt Tiêu Cận Ngôn từ từ biến mất, anh mím chặt môi: “Nói tiếp đi.”
“Từ trước tới nay, tôi với anh vốn không hợp nhau.

Nói theo góc độ nào đó thì là anh chính là kẻ địch lớn nhất của tôi, nhưng tôi đồng ý giúp anh.”
“Giúp thế nào?”
“Tôi biết một bí mật, đủ để Tô Cẩm Tinh thay đổi thái độ với anh.”
Tiêu Cận Ngôn nhướn mày: “Bí mật gì?”
“Đây là con át chủ bài của tôi, bây giờ tôi vẫn chưa thể nói cho anh được.”
“Anh muốn thế nào?”
“Tôi muốn anh phải đồng ý, sau khi chú Hình qua đời, không cần biết ông cụ có để lại di chúc hay không, anh phải tự động từ bỏ tất cả tài sản trên danh nghĩa của ông ấy, sau đó chuyển hết lại cho tôi.”

Tiêu Cận Ngôn giương mắt nhìn chăm chằm anh ta: “Sao tôi biết được anh có đang nói dối hay không? Cũng chẳng ai biết đến tột cùng là có cái bí mật này hay không.”
Quách Khánh An nhún vai: “Anh không tin cũng chẳng sao, chỉ là, anh cũng biết đấy, trong lòng Tô Cẩm Tinh đã có người đàn ông khác.

Hơn nữa, chắc hẳn anh cũng hiểu rõ, cả đời này anh cũng không thể vượt qua người đàn ông đó.”
“Tổng giám đốc Quách, anh cũng biết không ít nhỉ?”
“Đi theo chú Hình nhiều năm như vậy, tôi đương nhiên có cách thu thập tin tức của mình.”
“Cũng đúng.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Vậy chắc anh cũng biết, tôi căn bản không hề muốn thừa kế tài sản của chú Hình, mấy thứ này không có ý nghĩa gì đối với tôi, chỉ cần tôi muốn, không sớm thì muộn tôi cũng sẽ có được.

Cho nên, tôi cũng định chuyển nhượng lại toàn bộ cho anh.

Tôi chỉ muốn biết ưu thế của anh có đáng để tôi tin tưởng hay không, ít nhất thì anh cũng phải cho tôi thấy một chút hi vọng chứ?”
Quách Khánh An cúi đầu cười khẽ: “Hi vọng, cũng được thôi… Nếu như tôi nói, tôi biết vị “tiên sinh” kia là ai, anh thấy cái ưu thế này có đáng giá không?”
Tiêu Cận Ngôn chợt ngẩng đầu.
“Tôi còn biết, những chiếc xe anh để trong hầm thực ra không hề bị ngập nước, mà là bị bán mất.

Tiền bán được đều chuyển vào tài khoản của Tô Cẩm Tinh, điều này, đáng giá chứ?”
Tiêu Cận Ngôn lập tức truy hỏi: “Ai bán?”
“Một người mà anh không bao giờ nghĩ tới.”
“Tôi không nghĩ có người có thể bán xe của tôi đi, còn vô tư cho Tô Cẩm Tinh toàn bộ số tiền đó.”
“Tôi nói, chỉ cần anh đồng ý điều kiện của tôi, tôi sẽ nói cho anh biết.”
Chân mày của Tiêu Cận Ngôn nhíu chặt lại: “Là…Tiên sinh?”

“Ô kìa, thật chẳng thú vị gì cả, vậy mà anh lại đoán được.” Quách Khánh An giả vờ tiếc nuối.
Tiêu Cận Ngôn vẫn không hiểu: “Tiên sinh này rốt cuộc là ai? Sao anh ta có thể lấy xe của tôi đem bán được?”
“Anh ta, là một người rất rất thông minh.” Quách Khánh An nói: “Hơn nữa, tôi còn có thể nói cho anh biết, anh ta….

vẫn còn sống.”
“…Cái gì?”
“Ha ha ha, sao nào, tin tức này đủ giá trị không?” Quách Khánh An nhẹ giọng bảo: “Đúng thế, Tiên sinh không chết, anh ta vẫn còn sống, hơn nữa anh ta còn ở ngay tại thành phố H.

Anh không biết anh ta, nhưng anh lại là một người rất quen thuộc đối với anh ta.

Nếu anh ta không xuất hiện thì anh và Tô Cẩm Tinh vẫn có thể tiếp tục diễn kịch cho ông nội anh xem, giải vờ tình cảm, tự lừa gạt chính mình.

Thế nhưng, nếu như anh ta đột nhiên xuất hiện thì sao? Anh có thể đảm bảo Tô Cẩm Tinh sẽ không chạy như bay tới bên cạnh anh ta không?”
“…”
“Đừng nóng nảy, Chủ tịch Tiêu tốt nhất là nên suy nghĩ kĩ một chút, nghĩ cho rõ… rồi hãng cho tôi đáp án.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui