“Tiêu Cận Ngôn?!”
Tổng giám đốc Vương đang mặc áo bệnh nhân quấn một miếng gạc dày trên đầu, rất kinh ngạc: “Cô ta quay lại với Tiêu Cận Ngôn từ khi nào vậy?”
Hai người giả làm cảnh sát lắc đầu: “Tổng giám đốc Vương, chuyện này chúng tôi cũng không biết.
Ông yêu cầu chúng tôi đóng giả cảnh sát, ai mà biết được là Phong Vân Đình lại đến đột ngột, còn show ân ái trước mặt chúng tôi.
Tiêu Cận Ngôn là ai chứ? Đôi mắt của anh ta sáng như ngọn đuốc.
Tôi sợ anh ta nhìn thấy sơ hở nên vội quay về luôn.”
Tổng giám đốc Vương hừ lạnh liếc xéo anh ta một cái: “Con đàn bà kia không chịu nói à?”
“Cứng miệng lắm! Cái gì mà nguyện ý bồi thường, nhưng không nói người đó là ai.”
Tổng giám đốc Vương gợi lên một nụ cười xấu xa: “Thú vị đấy.”
“Tổng giám đốc Vương, chúng tôi cần tìm người đàn ông kia không?”
“Tìm, nhất định phải tìm, tôi không thể bị ăn đòn vô ích được, lại còn hai lần!” Nói đến đây, Vương Hữu Tài lập tức tức giận: “Tên đội mũ bảo hiểm kia đánh tôi hai lần! Tôi nhất định phải bắt được hắn, sau đó giao tới tận tay Tiêu Cận Ngôn, người ta nói cậu ta là người vô tình lạnh lùng, tôi muốn xem xem, đối với nhân tình của vợ, cậu ta sẽ tra tấn người đàn ông đó như thế nào mới hả giận.”
“Nhưng Tổng giám đốc Vương, manh mối duy nhất mà chúng tôi có được bây giờ là người đàn ông đó có một vết đâm trên tay phải.
Nếu anh ta thực sự là kẻ vô danh tiểu tốt, thì thật sự khó như mò kim đáy bể!”
Tổng giám đốc Vương sốt ruột nói: “Đến bệnh viện trước đi! Vết đâm trên tay chắc chắn không nhẹ, không tự xử lý được thì phải đến bệnh viện.”
“Vâng vâng…”
“Chờ đã.” Vương Hữu Tài đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Các người nên tập trung vào Lục Đình, cậu ta là người đáng nghi nhất.”
“Vâng, Tổng giám đốc Vương.”
“Mà này, Lưu Phấn đâu? Còn chưa tìm được à?”
Hai người nhìn nhau: “Không, giống như đã bốc hơi luôn rồi.
Chúng tôi đã tìm kiếm tất cả những nơi ông ta thường thích đến, nhưng cũng không thấy ai cả.”
Vương Hữu Tài cáu kỉnh nghiến răng: “Đứa cháu trai này chắc lại chạy mất rồi.
Quên đi, tìm người trước đi, nhanh lên nhanh lên.”
…
Trong khi lái xe, Trần Phán cẩn thận liếc nhìn sếp của mình qua gương chiếu hậu.
Lúc đi thì vui vẻ, dọc đường còn giục cô ấy đi nhanh lên, sao lúc về lại như cà tím phơi sương thế này?
Nhắm mắt buồn bực không nói lời nào, toàn thân phát ra khí tràng người lạ chớ lại gần.
Chắc là… lại giận dỗi.
Trần Phán sờ sờ mũi, không dám nhiều lời.
“Thư ký Trần.” Người ngồi ở ghế sau đột nhiên nói.
Tư thế không thay đổi, thậm chí còn không có mở mắt.
“Tôi ở đây.”
Tiêu Cận Ngôn chậm rãi mở mắt ra: “Tôi hỏi cô một câu được không?”
Trần Phán hơi kinh sợ: “Sếp, anh đừng khách sáo như vậy chứ? Tôi hơi sợ đấy.
Tôi luôn cảm thấy có một sự ớn lạnh đấy.”
Tiêu Cận Ngôn dùng tay day day huyệt thái dương: “Cô nói xem… gương vỡ có thể lành được không?”
“Ai nói không thể chứ? Khi tôi tìm thấy bạn trai của mình, chúng tôi sẽ lại tròn trịa hợp nhất, còn tròn hơn com - pa nữa!”
“Cô không quan tâm anh ta đã bỏ đi không nói lời từ biệt, đã nhiều năm như vậy không có tin tức sao?”
Trần Phán nói: “Có chứ! Vì vậy, khi tôi tìm thấy anh ta, tôi sẽ đánh anh ta một cách mạnh mẽ và hỏi anh ta muốn làm gì!”
Tiêu Cận Ngôn lắc đầu phì cười.
“Sếp, anh cười cái gì vậy? Cười tôi ngốc sao?”
Tiêu Cận Ngôn nói: “Ngốc một chút, là bạn trai cô có phúc mà không biết hưởng.”
Trần Phán nặng nề gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Trong suốt chặng đường không ai nói thêm gì nữa.
Khi sắp đến công ty, Trần Phán vừa đậu xe thì chợt nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, sếp, sáng nay có một khoản tiền đã được gửi vào tài khoản của công ty.
Rất kỳ quái, không phải khách của chúng ta, là người lạ.”
Tiêu Cận Ngôn nhíu mày: “Người lạ? Đã liên lạc chưa?”
Trần Phán gật đầu: “Tôi đã liên lạc, và người đó cũng đang bối rối.
Anh ta nói rằng anh ta mua một chiếc Porsche đã qua sử dụng, đây là tiền mua xe.”
“Mua xe?” Tiêu Cận Ngôn lắc đầu: “Chắc là gởi nhầm, cô có thể trả lại tiền cho anh ta.”
“Vâng, sếp.”
Tiêu Cận Ngôn trở lại văn phòng, hôm nay để gặp cô, anh đã trì hoãn một số công việc, giờ việc đã chất đống rồi.
Anh cũng không vội, xử lý từng việc một từ từ.
Nhưng không lâu sau khi Trần Phán đến phòng tài chính, cô ấy quay lại với vẻ mặt bực bội: “Sếp, người mua xe kia lại chuyển tiền tới.”
Tiêu Cận Ngôn khẽ nhíu mày: “Cô nói anh ta chuyển nhầm chưa?”
“Nói rồi, nhưng anh ta nói anh ta đã kiểm tra.
Vốn dĩ số tiền được chuyển vào một tài khoản cá nhân nước ngoài có tên là StarShi, nhưng hình như có gì đó không ổn với tài khoản này, và tiền không chuyển vào được.
Tôi nghĩ, StarShi này, có thể là cô Tô?”
Tiêu Cận Ngôn lập tức ngẩng đầu.
Trần Phán nuốt nước bọt, nói tiếp: “Nếu là chiếc xe mà cô Tô bán, vậy thì chắc là ghi hai tài khoản chuyển tiền, một tài khoản của cô ấy và một tài khoản của công ty chúng ta.
Tiền chuyển cho cô ấy không vào được nên người mua xe đã chuyển tới công ty chúng ta.”
Tiêu Cận Ngôn lắc đầu: “Mặc dù cô ấy có bằng lái xe, nhưng căn bản là chưa từng đụng đến xe, huống chi là Porsche.”
“A? Thật là kỳ quái… Sếp, trước đó anh bán xe, có điền tài khoản của cô Tô không?”
Tiêu Cận Ngôn khinh thường nhìn cô ấy: “Cô cho rằng tôi là người thiếu tiền, muốn bán xe sao?”
“Không, không, tôi không có ý đó!” Trần Phán nhanh chóng giải thích: “Tôi chỉ nghĩ thứ tự chuyển tiền không đúng.
Người nhận tiền đầu tiên là cô Tô, và người nhận tiền thứ hai là công ty của chúng ta.
Người bán xe phải là người quen biết với cô Tô, có quan hệ với công ty chúng ta, đồng thời phải là người mua được một chiếc Porsche, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có anh thôi.
Sếp, trước đó anh có mua Porsche không?”
“Tôi đã từng mua, nhưng vì một trận mưa lớn cách đây bốn năm, tất cả đều bị hư hỏng rồi.”
“Chết tiệt? Xe của mình bị ngâm thành đống sắt vụn, chắc là đau lòng lắm nhỉ?”
Anh lắc đầu: "Lúc đó tôi bị tai nạn ô tô đang nằm viện, không thấy cảnh này, từ khi tôi xuất viện thì xe đã được xử lý sạch sẽ.”
Trần Phán đau khổ nói: “Đúng là xe cao cấp mà, chuyển khoản lần một mà đã mấy chục vạn…”
Mấy chục vạn…
Porsche đã qua sử dụng…
Vẻ mặt của Tiêu Cận Ngôn đột nhiên chìm xuống.
“Thư ký Trần, giúp tôi hẹn người mua này, tôi có chuyện muốn hỏi anh ta, càng sớm càng tốt!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...