Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


“Quá khứ của tôi với anh ấy…” Tô Cẩm Tinh cười nhạt: “Thật ra cũng không có gì để nói, nếu phải nói thì chính là - một cuộc sống bình thường.


Tiêu Cận Ngôn quay đầu nhìn cô: “Cuộc sống bình thường?”
“Đúng, chẳng có điều gì đặc biệt cảm động cả, chúng tôi thuê một căn hộ nhỏ, tòa nhà đó đã xây được vài năm, đồ đạc trong nhà rất đơn giản và bình dị.

Anh ấy cũng có việc phải làm, nhưng anh ấy sẽ nhớ sở thích của bọn trẻ, sẽ quan tâm đến những cảm xúc nhỏ của tôi.


“Chỉ như vậy thôi sao?”
“Ừm, chỉ như vậy.

” Tô Cẩm Tinh cười: “Không biết anh có còn nhớ không, tôi từng nói rằng anh không hiểu phụ nữ.


Anh còn nhớ.

Khi đó, Dương Tuyết Duyệt vẫn ở đó, đứa con trong bụng cô ta đã mất, cô ta đi tìm Tô Cẩm Tinh gây rắc rối.

"Thật ra thứ phụ nữ cần không phải là giàu có hay địa vị, điều cô ấy cần chỉ là một cuộc sống bình dị và nhẹ nhàng.

Lúc đó, Lưu Phấn đã chiếm ngôi nhà ban đầu của tôi, còn Dương Tuyết Duyệt chiếm vị trí đáng lẽ thuộc về tôi, tôi không còn nơi nào để về, chính tiên sinh đã cho tôi một gia đình, anh ấy như khúc gỗ cho người sắp chết đuối.


Tiêu Cận Ngôn đoán: “Là khách sạn Dung Thành, phòng hiện tại của anh, 1231 sao?”
“Đúng vậy.



“Bảo sao khi nghe anh lấy phòng em lại kích động như vậy.


“Bởi vì đó là bí mật của tôi và tiên sinh, chỉ có chúng tôi biết.

” Tô Cẩm Tinh nói: “Nhưng bây giờ… nó đã biến mất, dấu vết của anh ấy đã bị xóa từng chút một, chỉ còn tồn tại trong ký ức của tôi.


Trên đỉnh núi gió hơi mạnh, nhưng may là hôm nay thời tiết rất tốt, không khí ban nãy còn ẩm ướt cuối cùng cũng khô đi khi màn đêm buông xuống.

Hôm nay thời tiết khá dễ chịu, các vì sao đang tỏa sáng trên màn trời đêm.

Tô Cẩm Tinh nói: “Những gì tôi và tiên sinh cùng nhau trải qua thực ra rất bình thường, nhìn những vì sao, ngắm bình minh, nấu một bữa ăn cho anh ấy và đợi anh ấy về nhà.

Không có bữa ăn sang trọng dưới ánh nến, không có những biệt thự cao cấp, nhưng cuộc sống như vậy chính là cuộc sống mà tôi luôn ước ao.


Tiêu Cận Ngôn hơi buồn bã: “Tất cả phụ nữ đều giống như em sao?”
“Người khác thì tôi không biết, tôi chỉ biết bản thân mình, tôi chính là như vậy.


“Đúng vậy, Dương Tuyết Duyệt ở cạnh anh là để vào nhà họ Tiêu, sống một cuộc sống trong tầng lớp thượng lưu, Ngô Mẫn Mẫn cũng vì lý do này mà ở bên anh, chỉ có em…”
Tô Cẩm Tinh cúi đầu cười khúc khích: “Chỉ có tôi là người ngu ngốc, cái gì cũng không muốn.

"
“Không muốn cái gì mới là khó nhất, anh có thể dùng tiền bạc và quyền thế để lấy lòng Dương Tuyết Duyệt và Ngô Mẫn Mẫn, nhưng không thể làm như vậy với em, dù bây giờ anh có cho em toàn bộ nhà họ Tiêu thì em cũng không cần.


Tô Cẩm Tinh chỉ lên bầu trời: “Nhìn những vì sao đi, đẹp làm sao.


Tiêu Cận Ngôn ngẩng đầu nhìn những ngôi sao rải rác trên bầu trời, thở dài nói: “Thật đẹp, thật sự rất đẹp.


“Bây giờ là mấy giờ?”
“Sắp 12 giờ rồi.


Bất tri bất giác đã muộn như vậy rồi sao.

Thời gian trôi thật nhanh, chỉ trong nháy mắt, bốn năm đã trôi qua.

Cô lại hỏi: “Còn bây giờ thì sao?”
“Đúng 12 giờ.


“Anh ấy sẽ không đến.


” Tô Cẩm Tinh tự lẩm bẩm: “Anh ấy sẽ không bao giờ đến nữa.


Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, như đang nói với chính mình: “Tiên sinh, tạm biệt.


“…”
“Còn nữa, sinh nhật vui vẻ.


Tiêu Cận Ngôn sửng sốt: “… Em nói với anh sao?”
Tô Cẩm Tinh cười không trả lời: “Tôi muốn xuống núi.


Tiêu Cận Ngôn gật đầu: “Trên đỉnh núi ban đêm lạnh quá, đi thôi.


Cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bãi cát trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: “Con à, ở trên những vì sao có vui không? Nếu con cảm thấy cô đơn, thì hãy đến với ông của con, người cũng đang ở trên những vì sao.

Nếu con muốn, con cũng có thể đến với giấc mơ của mẹ mỗi ngày.


Tiêu Cận Ngôn đứng sau lưng cô, nhìn xuống bóng lưng gầy guộc của cô, đột nhiên tim anh đập dữ dội.

“Cũng đừng trách bố, bố có nỗi khổ riêng, có con đường phải đi.


Tô Cẩm Tinh đứng dậy nhìn lại liền thấy Tiêu Cận Ngôn ngồi trên mặt đất, đè ép vị trí trong lòng đau đớn vô cùng.

“Anh bị sao vậy? Cánh tay của anh lại bị đau à?”
Tiêu Cận Ngôn lắc đầu, sắc mặt tái nhợt: “Anh cũng không biết, nhưng mỗi lần nghe em nhắc tới đứa nhỏ đáng thương này, anh đều đau lòng.


“…Đi thôi.



“Không muốn ngắm bình minh nữa sao?”
“Không.

” Cô nói: “… Không bao giờ nữa.


Anh ấy đã không đến vào ngày hai người họ hẹn ước.

Không có anh bên cạnh, cũng không cần ngắm bình minh nữa.

Hôm nay không ngắm, sau này cũng không ngắm nữa.

Trên đường xuống núi không có gì để nói, nửa đêm trên đường cũng không có quá nhiều xe cộ và người đi đường, hai người nhanh chóng về thành phố.

Tô Cẩm Tinh nói: “Chúng ta đi băng bó vết thương trước đã.


Tiêu Cận Ngôn lắc đầu: “Không được.


“Tại sao?”
“Tổng giám đốc Vương chịu tổn thất lớn như vậy, hiện tại nhất định phải đi khắp nơi tìm người làm ông ta bị thương và cứu em, vết dao trên tay là manh mối duy nhất của ông ta, nếu ông ta biết người đó là anh thì sẽ rất phiền phức.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui