Bác sĩ tâm lý nhanh chóng đoán ra: “Có phải cô đang nói về cảnh trong giấc mơ của anh Tiêu không? Đỉnh núi Vân Đài?”
“…Anh ấy đã nói với bác sĩ sao?”
“Đúng vậy, anh ấy đã đến gặp tôi sáng nay và cầu xin tôi giúp anh ấy đi lên đỉnh núi Vân Đài để xem nó có giống với cảnh trong giấc mơ của anh ấy không.
Anh ấy cũng đã vẽ một bức tranh cho tôi, khi tôi lên đến đỉnh của ngọn núi với bức tranh thì phát hiện ra vô cùng giống nhau.
” Bác sĩ tâm lý tiếp tục nói: “Cô Tô, ý cô là anh Tiêu có một người anh em song sinh ư? Kí ức về núi Vân Đài thực ra là của anh trai anh ấy…?”
Tô Cẩm Tinh cắn môi nói: “Tôi chỉ đoán mò thôi, dù sao thì anh ấy cũng chưa từng đến núi Vân Đài nên đây là khả năng duy nhất.
”
Bác sĩ tâm lý hỏi: “Cô Tô, tôi cũng muốn hỏi cô một chuyện.
”
“Được, mời bác sĩ nói.
”
“Anh trai của anh Tiêu đã từng đến nơi có một cây hoa lớn, trên cây nở đầy hoa trắng hồng, cánh hoa rung rinh trong gió sao…”
Tô Cẩm Tinh choáng váng.
“Cô Tô? Cô Tô?”
"Vâng, tôi đây.
” Tô Cẩm Tinh định thần lại: “… Đúng, đó là một cây hoa hải đường, vô cùng lớn và đẹp.
”
Bác sĩ tâm lý kinh ngạc: “Tôi làm bác sĩ tâm lý nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải việc này.
Cho dù là sinh đôi thì việc có thể có cùng ký ức là việc không thể tưởng tượng nổi.
”
“Bác sĩ, Tiêu Cận Ngôn… trạng thái tinh thần của anh ấy vẫn rất tệ sao?”
“Từ khi tôi tiếp quản ca bệnh của anh ấy đến giờ thì vẫn không được tốt lắm, hay cáu gắt, mất ngủ, buồn chán, tinh thần không ổn định.
Nhưng sáng nay khi đến gặp tôi, anh ấy bảo đêm qua anh ấy ngủ rất ngon, tôi nghĩ, việc này liên quan đến cô.
”
Tô Cẩm Tinh cười khổ.
Không hổ danh là anh em sinh đôi, ngay cả vấn đề mất ngủ cũng giống hệt nhau.
“Cô Tô, theo quan sát của tôi, tinh thần anh ấy có vấn đề là việc đã tồn tại từ lâu, tôi có thể nhận ra cô chính là giải dược của anh ấy, cho nên xuất phát từ vị trí là bác sĩ, tôi cầu xin cô, cho dù cô không thể quay lại bên anh ấy hoặc phải rời khỏi thì cũng hãy đối xử nhẹ nhàng với anh ấy một chút, nếu không tôi sợ bệnh tình của anh ấy sẽ ngày càng xấu.
”
“Tệ hơn nữa… chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Cái này cũng khó nói, mới đầu có thể có hành vi tự ngược đãi bản thân, nghiêm trọng hơn thì tự sát, hoặc thậm chí phân thành các nhân cách khác nhau, tất cả đều có thể.
”
“…Được, tôi hiểu rồi.
”
Tô Cẩm Tinh cúp máy.
Khi cô nhìn lại, Tiêu Cận Ngôn đã không còn ở nơi vừa rồi nữa.
Tô Cẩm Tinh quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện bóng lưng của anh cách đó không xa đã đi về hướng khác.
Đó là…
Cô bước nhanh tới.
Như nghe thấy tiếng bước chân của cô, Tiêu Cận Ngôn nhẹ giọng hỏi: “Đây là nơi em chôn tro cốt của đứa bé đó sao?”
Trước mặt là một bãi đất sỏi bằng phẳng, không khác gì những bãi đất khác.
Tô Cẩm Tinh nhớ rõ rằng cô đã chôn chiếc bình ở đây.
Cô chưa đặt tên cho đứa trẻ, lại sợ sẽ dọa những du khách vô ý lên núi ngắm bình minh và hoàng hôn, nên cô không dựng bia mộ hay để lại ký hiệu gì.
“Sao anh tìm được?”
“Anh không tìm, là… cảm giác…” Tiêu Cận Ngôn nói: “Anh cảm thấy rất buồn khi đứng ở đây.
"
Tô Cẩm Tinh thầm nghĩ, mối quan hệ huyết thống thực sự tuyệt vời.
Không chỉ có khả năng thần giao cách cảm giữa hai anh em sinh đôi mà thậm chí còn có thể cảm nhận ra huyết thống của mình.
“Nó ở đây.
” Tô Cẩm Tinh nói: “Ở đây yên tĩnh hơn, cũng là nơi gần các vì sao nhất.
”
“Vậy nên em và Tiên sinh đã tới đây ngắm sao ư?”
“…Đúng vậy, còn có mặt trời mọc nữa.
”
Tiêu Cận Ngôn gật đầu: “Như vậy cũng tốt, an táng nó ở nơi mà bố mẹ nó đã có những kỷ niệm đẹp.
”
Tô Cẩm Tinh không nói gì.
Bầu trời càng ngày càng tối, toàn bộ thành phố H dường như được bao phủ trong một bức màn đen tối.
Từ đây nhìn xuống, toàn thành phố điểm xuyết những vì sao, ánh đèn sáng rực, đây là một thành phố lớn rực rỡ, khi ở trong đó thì không cảm thấy điều này, chỉ khi đứng ở đây mới có thể nhìn thấy cảnh này.
“Cẩm Tinh, em có thể kể cho anh nghe về quá khứ của em với tiên sinh không?”
“… Anh có muốn nghe không?”
“Ừm, anh muốn nghe vừa là muốn biết anh ta đã đối tốt với em như thế nào mà khiến em nhớ mãi không buông anh ta như vậy, vừa là muốn hiểu rõ về anh ta để trở thành anh ta.
”
“…”
Anh cười nói: “Anh nghĩ kỹ rồi, giả vờ cũng được, diễn kịch cũng được, chỉ cần anh giống anh ta thì có thể mãi mãi ở trong vai diễn này.
Nếu anh may mắn có thể ở bên cạnh em một thời gian nữa thì cũng đáng.
”
“Nhưng dù sao diễn cũng là giả, sau khi tỉnh lại từ trong mộng phải trở về hiện thực, những chuyện trước đó chỉ là tự lừa dối mình.
”
“Anh biết, nhưng nếu có thể lừa dối chính mình, lừa đến chết, lừa cả đời không phải vẫn tốt sao?”
Đôi mắt anh rực cháy, có chút ấm áp, có chút nóng bỏng, nhưng chúng không làm tổn thương ai cả.
Anh chỉ đứng đó, cao lớn, hào sảng và vững vàng, trên người có mùi khói thuốc pha lẫn nước hoa, giọng nói cũng tương tự, thậm chí giọng điệu cũng có phần giống.
“Cẩm Tinh, em có bằng lòng lừa dối chính mình không?”
“…”
“Nếu điều đó khiến em hạnh phúc hơn, chúng ta có thể lừa dối chính mình, lừa đến hết cuộc đời này, chúng ta đều đạt được điều mình muốn, như vậy không tốt sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...