Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


Cuối cùng sau khi vất vả đưa được Tiêu Cận Ngôn lên giường, cô nhanh chóng quay lưng lại và nói với anh: “Anh đắp chăn lên trước đi.”
“Ừm…” Một tiếng rên bị kìm nén phát ra từ phía sau, tiếp theo là một giọng nói hơi khàn khàn vang lên: “… Tôi đã đắp chăn rồi.”
Giọng nói này…
Bộ não của Tô Cẩm Tinh quay cuồng, nhưng cô nhanh chóng định thần lại.
Bác Lâm vừa nói cổ họng của Tiêu Cận Ngôn khó chịu nên đã nấu canh lê cho anh.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Cận Ngôn yếu ớt nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, đôi môi đã mất đi sắc đỏ, yếu ớt nghiêng đầu sang một bên, hít thở khó khăn.
“Anh vẫn ổn chứ?”
Tiêu Cận Ngôn khẽ lắc đầu: “Không sao.”
“Tại sao lại đau thế này?”
Tiêu Cận Ngôn gượng cười: “Có lẽ do vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng kia đã để lại di chứng, sau này cho dù bề ngoài đã đẹp hơn nhưng mỗi khi thời tiết thay đổi vẫn rất đau.”
“Có thuốc giảm đau không?”
“Có, nhưng tôi không mang theo đến nhà cũ, để ở công ty rồi.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Trước kia có Hạo Kiệt, tôi sẽ kêu cậu ta mang thuốc tới, nhưng bây giờ Trần Phán là một cô gái, trời lại sắp mưa, nếu để cô ta đến sẽ rất nguy hiểm, tôi ráng chịu một lúc sẽ qua thôi.”
Lúc anh nói chỉ còn nghe thấy hơi thở, đau đớn đến mức lông mày chíu chặt lại.
Anh quay đầu, nhẹ nhàng dùng bàn tay còn nguyên vẹn vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: “Tôi không sao, em đừng có ủ rũ như thế, không chết được đâu.”
Tô Cẩm Tinh rút tay mình ra.
Bàn tay anh đơ ra giữa không trung, sững sờ một hồi, cuối cùng chỉ có thể lúng túng thu tay lại: “Xin lỗi, tôi lại mạo phạm rồi.”
Tô Cẩm Tinh cắn môi nói: “Lúc đó anh bị tai nạn xe nghiêm trọng vậy à?”
“… Nói thật thì tôi không nhớ được, nhưng lúc tỉnh lại đã ở trong bệnh viện, trên người cắm đầy dụng cụ, phải ba tháng mới được xuất viện.”
“Không nhớ được à?”

“Ừ, bác sĩ nói có lẽ va chạm quá mạnh nên làm tổn thương não.”
“Cho nên ngay cả bị đâm lúc nào, bị xe gì đâm anh cũng không biết à?”
Tiêu Cận Ngôn cho biết: “Tôi cũng chỉ nghe người đưa tôi đến bệnh viện nói rằng đó là một chiếc xe màu đen, nhưng đụng người xong bỏ chạy.

Tình cờ đêm đó trời mưa to, camera bị chập điện nên không quay lại được hình ảnh gì cả.”
“Vậy là không bắt được kẻ đã đụng anh à?”
Tiêu Cận Ngôn hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Không quay được hình ảnh thì thôi, thực ra, mấy năm nay tôi luôn nghĩ rằng vụ tai nạn ô tô đó là sự trừng phạt mà ông trời dành cho tôi.

Trước đó tôi đã làm nhiều việc sai trái với em, đây chính là bị trời phạt.”
“Vậy cánh tay của anh sẽ mãi mãi không bao giờ khỏi nữa?”
“Vết thương quá nặng, sẽ để lại di chứng suốt đời.” Tiêu Cận Ngôn cười nói: “Như vậy cũng tốt, nó sẽ khiến tôi nhớ mãi quá khứ tồi tệ của mình trong suốt quãng đời còn lại, khiến tôi áy náy với em cho đến hết cuộc đời này.”
Tô Cẩm Tinh nhíu mày và không nói gì.
Tiêu Cận Ngôn an ủi cô: “Không sao, nỗi đau cỏn con này sao có thể sánh bằng nỗi đau đớn mà em phải chịu đựng trong thời gian em bị bệnh ung thư phổi chứ.

Ông trời trừng phạt tôi vẫn còn quá nhẹ rồi.”
Ầm ầm ầm.
Bên ngoài vang lên một tiếng sấm đinh tai nhức óc, ngay sau đó, những hạt mưa to rơi xiên trên cửa sổ kính nghe keng keng.
“Còn sợ sấm sét không?” Anh hỏi: “Tôi nhớ trước đây… em rất sợ sấm sét.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu rồi lại lắc đầu: “Trước kia sợ nhưng bây giờ thì không còn sợ nữa.”

“Tại sao?”
“Tôi nghĩ loại cảm giác sợ hãi cũng rất có sức mạnh, khi bên cạnh tôi có người bảo vệ thì nó sẽ xuất hiện một cách trắng trợn.

Nhưng cũng chẳng sao, cho dù có sợ thì vẫn sẽ có người ở cạnh tôi, cho dù anh ấy đang ở một nơi rất xa, cho dù có bị mưa dầm ướt đẫm thì vẫn sẽ gấp rút quay về cạnh tôi.

Nhưng sau đó… không có ai ở bên cạnh tôi nữa, mà bên cạnh tôi còn có ba đứa con cần được chăm sóc nên tôi phải mạnh mẽ lên, tôi không thể sợ hãi được, cứ thế dần dần tôi không còn sợ hãi nữa.”
Tiêu Cận Ngôn hiểu được ý cô: “Người mà em nói cho dù ở rất xa cũng sẽ quay về với em, có phải là Tiên sinh không?”
“… Ừ.”
“Thảo nào em quan tâm đến anh ta nhiều như vậy.”
“Phải, tôi đã sống một mình trong biệt thự suốt năm năm.

Trong năm năm ấy, tôi đã đếm có một trăm mười sáu trận mưa và hai trăm hai bảy trận sấm sét, lần nào tôi cũng nhớ rõ.

Tôi đã ngồi trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn ở phòng ngủ, cuộn tròn thành một quả bóng và cứ mãi nhìn về ngã tư duy nhất dẫn đến căn biệt thự.

Mỗi lần có ánh đèn xe chạy qua, tôi lại nghĩ có phải là anh không? Có phải cuối cùng anh đã nhớ ra rằng tôi rất sợ sấm sét nên về ở cạnh tôi không? Nhưng đến cuối cùng…”
Tiêu Cận Ngôn nghe mà lòng đau như cắt: “Là lỗi của tôi… Tiểu Tinh Tinh, tất cả đều là lỗi của tôi…”
“Bây giờ nói ai đúng ai sai thì còn có ích gì? Khi tôi đau khổ, anh cũng chẳng ở bên cạnh.


Khi tôi tuyệt vọng, muốn gọi điện cho anh để vay tiền cứu mẹ thì Dương Tuyết Duyệt lại trả lời điện thoại.

Tôi có thể làm gì đây? Tôi không còn cách nào khác.

Tiêu Cận Ngôn, anh có biết khi tôi bước vào khách sạn Dung Thành đã ôm tâm trạng như thế nào không?”
“…”
“Lúc đó tôi tuyệt vọng lắm, tôi sắp chết rồi, mẹ còn nằm viện chờ lấy tiền cứu nên tôi chỉ còn một con đường này mà thôi.

Lần đầu tiên nhìn thấy địa chỉ của Tiên sinh gửi cho tôi là ở khách sạn, tôi còn tưởng…”
“Tiểu Tinh Tinh…”
“Nhưng tôi có thể làm gì chứ? Dù sao tôi cũng sắp chết, nếu lòng tự trọng của tôi có thể bán được giá thì tôi chỉ có thể bán đi.” Tô Cẩm Tinh hơi nghẹn ngào, sụt sịt nói: “Nhưng may mà tôi đã gặp được Tiên sinh, anh ấy rất tôn trọng tôi, chưa từng có hành động gì sai trái với tôi cả.

Là anh ấy cho tôi tiền để mẹ được hưởng điều kiện chữa trị tốt nhất, cũng là anh ấy luôn ở bên cạnh tôi, cùng tôi bước ra khỏi lớp sương mù chết chóc và cho tôi một quảng thời gian tươi đẹp.”
“…”
“Nhưng quãng thời gian tươi đẹp đó thực sự quá ngắn, ngắn như một giấc mơ.

Khi tôi tỉnh giấc thì đã tha hương nơi đất khách quê người, không lâu sau lại biết tin anh ấy đã mất.” Cô cúi đầu, khóe miệng giật giật: “Hình như hôm nay tôi nói hơi nhiều rồi.”
Tiêu Cận Ngôn lại nói: “Không sao, tôi thích nghe.”
“Thích nghe kể về quá khứ của tôi với Tiên sinh à?”
“Chỉ cần là trong quãng thời gian ngắn ngủi ấy em thấy hạnh phúc thì tôi sẵn sàng lắng nghe.

So ra, điều tôi không muốn nghe nhất là cuộc sống trong năm năm sau khi chúng ta đã kết hôn kia.”

Tô Cẩm Tinh lau mặt: “Tất cả đều đã qua rồi.

Tiêu Cận Ngôn, đã gần chín năm, chúng ta cũng nên trưởng thành rồi.

Khi còn thiếu niên, tôi thật sự đã yêu anh rất sâu đậm, nhưng lúc đó chúng ta còn quá trẻ, cứ nghĩ chỉ cần yêu nhau là có thể hạnh phúc trọn đời.

Thế nhưng chỉ đến khi ông trời gửi Dương Tuyết Duyệt đến cuộc sống sinh động của chúng ta thì tôi mới nhận ra tình yêu mà chúng ta nghĩ là không thể lung lay được thực ra không bền chắc đến thế.”
“… Em nói đúng.”
Giọng của anh càng ngày càng trầm hơn, dường như ngày càng giống với giọng của Tiên sinh, như có thể lấy giả tráo thành thật.
Trong tình huống này, đối diện với một khuôn mặt như vậy, cùng với tiếng sấm ầm ầm bên ngoài và mỗi lúc một to nên cô không thể tiếp tục nghe được nữa.
Tô Cẩm Tinh đứng dậy: “Bác Lâm vừa nghe thấy giọng nói của anh không ổn đã mang canh lê cho anh, uống lúc còn nóng đi.”
“Được, làm phiền em rồi.”
Từ khi nào họ trở nên xa lạ như thế?
Khi những lời này thốt ra, cả hai đều hoảng hốt.
Nhưng nghĩ lại, có vẻ như không có gì sai cả.
Khi hôn nhân còn tốt đẹp, vợ chồng là những người thân thiết nhất, khi ly hôn lại trở thành những người xa lạ bị ghẻ lạnh nhất.
Giữa những người xa lạ, khách sáo với nhau cũng rất bình thường.
Tô Cẩm Tinh đi đến phòng làm việc bưng canh lê tới, cũng may là còn nóng chứ chưa nguội.
“Nhân lúc còn nóng hãy uống đi, bác Lâm dặn phải uống khi còn nóng, nếu không sẽ không có tác dụng.”
Tiêu Cận Ngôn dùng một tay cầm lấy bát men ngọc, uống cạn trong một hơi.
“Tiểu Tinh Tinh, thật ra cổ họng của tôi trở nên như thế này không phải bị bệnh.” Anh nói: “Mà là vì… tôi lại vừa lén hút thuốc.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui