Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


Ông cụ Tiêu ngồi ở ghế giành cho chủ nhà, Alexander và Bạch Doanh ngồi bên trái, Tiêu Cận Ngôn và Tô Cẩm Tinh ở bên phải, đối diện với đám người Alexander.
Khi ngồi đối diện, Alexander càng có thể nhìn rõ biểu hiện của hai người.
“TING, tôi luôn có một cảm giác rất kỳ lạ.”
“Cái gì?”
“Tôi luôn cảm thấy có hai người sống trong cơ thể của anh, một người sắc bén như dao, còn người kia lại dịu dàng như nước.”
Vừa dứt lời, Bạch Doanh cũng hùa theo: “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy như thế.”
“Ha ha ha, TING à, không phải anh bị bênh phân liệt nhân cách đó chứ? Tôi không có ác ý gì cả, tôi chỉ cảm thấy có sự khác biệt quá lớn giữa anh của hiện tại và anh mà tôi đã từng gặp trên cuộc gọi video.

Suýt nữa tôi đã nghĩ đó không phải là cùng một người, tôi cứ nghĩ anh trước mặt tôi là anh em ruột với anh chứ.”
Tiêu Cận Ngôn gượng cười: “Có thể sự khác biệt hơi lớn, nhưng bố mẹ tôi chỉ có một mình tôi, không có anh em ruột nào cả.”
“Tôi chỉ nói đùa thôi, anh đừng để bụng.”
Tiêu Cận Ngôn mời họ dùng bữa: “Nếm thử đi, đây đều là những món đặc sản của Trung Quốc, hơi đáng tiếc là nhà cũ không có rượu vang.”
“Không phải dạ dày anh không tốt nên không uống được rượu à? Không sao, mọi người ăn đi, ông cụ cũng ăn đi, Star cũng vất vả rồi, ăn nhiều vào.”
Ông cụ Tiêu liên tục mỉm cười nhìn cháu trai và Tô Cẩm Tinh, đặc biệt sau khi nếm thử món ăn hôm nay, ông gật đầu hài lòng: “Tay nghề của Tiểu Tinh Tinh thật tốt, thằng nhóc thối nhà tôi phải may mắn lắm mới cưới được con bé.”
Rồi ông lại quay qua Tiêu Cận Ngôn trợn mắt lạnh lùng mắng: “Sau này không được phép gây khó dễ với Tiểu Tinh Tinh nữa nghe không? Mỗi lần mấy đứa giận dỗi là ông lại không được gặp tụi nhỏ.

Đã ba năm rồi, nhìn xem Tiểu Dương đã cao thế này, hồi ấy Viên Nguyệt vẫn còn bế trong tay, thế mà bây giờ đã thành cái đuôi lẽo đẽo theo anh trai rồi.”

Tiêu Cận Ngôn gật đầu: “Đúng vậy, Tiểu Dương cũng rất ra dáng anh cả, đi đâu cũng đều bảo vệ em gái.”
“Làm anh cả thì phải như thế.” Ông cụ Tiêu nói: “Nếu anh cả cháu còn sống…”
Lạch cạch…
Chiếc đũa rơi xuống đất.
Tô Cẩm Tinh hơi bối rối, vội vàng cúi xuống nhặt đũa lên, nhưng lúc ngẩng lên đã đụng đầu vào cạnh bàn khiến cả bàn ăn hơi rung lắc.
Tiêu Cận Ngôn vội vàng chạy tới bảo vệ cô: “Tiểu Tinh Tinh, em không sao chứ?”
Anh định dùng tay chạm vào chỗ cô bị đụng, nhưng không ngờ lại vô tình chạm vào giọt nước mắt trên mặt cô, bàn tay nóng hổi.
“Tiểu Tinh Tinh…”
“Tôi không sao.” Tô Cẩm Tinh sụt sịt, trở lại chỗ ngồi với đôi mắt đỏ hoe, lấy khăn giấy ra lau nước mắt.
“Sao em lại khóc?”
“… Bị đụng đau quá.” Khóe miệng Tô Cẩm Tinh giật giật: “Không sao, một lát nữa sẽ ổn thôi.”
Bạch Doanh đi tới, kiểm tra vết thương trên đầu cô rồi nói: “Đúng là bị sưng một cục rất to, để tôi đi lấy túi đá chườm lạnh cho cô.”
“Để tôi đi cho.”
Tiêu Cận Ngôn vừa đứng dậy thì Bạch Doanh đã vỗ vai anh ra hiệu cho anh ngồi xuống: “Anh ở đây với Star đi, để tôi đi lấy cho.”
Anh rút thêm vài tờ khăn giấy đưa cho cô: “Đau lắm à?”
Tô Cẩm Tinh không nói gì, ông cụ Tiêu đã tiếp lời: “Con bé Tiểu Tinh Tinh này từ nhỏ đã là một cô bé ưa khóc nhè, cháu cũng đâu phải mới ngày đầu quen biết nó chứ.

Có điều ban nãy đụng cũng mạnh lắm…”
Giống như là có lý do để khóc một cách quang minh chính đại, Tô Cẩm Tinh không kìm được nước mắt, cô không khóc nức nở, cũng không kêu la thảm thiết mà nước mắt cứ thế không ngừng tuôn rơi.
Alexander cũng sợ hãi: “Star, thật sự không sao đó chứ? Có cần đến bệnh viện không?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Không sao đâu, mọi người đừng lo, tại tôi không cẩn thận thôi.”
“Nhưng sao nhìn cô khóc nhiều thế, có phải là rất đau không?”
Tô Cẩm Tinh đứng dậy áy náy nói: “Xin lỗi, mọi người cứ từ từ ăn đi, tôi đi nghỉ ngơi một lát.”
Tiêu Cận Ngôn lập tức đứng dậy: “Để tôi đi với em.”
“Không cần.” Tô Cẩm Tinh vội từ chối: “Tôi muốn ở một mình trong chốc lát.”
Trước khi Bạch Doanh quay lại, cô nhanh chóng vào phòng và đóng cửa lại.
Trong nhà ăn, mọi người lo lắng không thôi.
Ông cụ Tiêu muốn nhờ bác Lâm đi xem thử, nhưng Tiêu Cận Ngôn đã ngăn lại: “Ông nội, để Tiểu Tinh Tinh nghỉ ngơi một lát đi.”
Ông cụ Tiêu chỉ đành thở dài gật đầu: “Nhìn con bé khóc thật thương tâm, chắc phải đụng mạnh lắm.


Chờ nó nghỉ ngơi một lát, cháu vẫn nên đưa đi bệnh viện khám xem sao.”
“Dạ được.” Tiêu Cận Ngôn dừng lại, đột nhiên nhớ tới lời ông nội vừa nói bèn hỏi: “Ông nội, ông vừa nói, nếu anh trai cháu còn sống… Cháu thật sự có anh trai à?”
Nhắc đến chuyện này, ông cụ Tiêu buồn rầu, khẽ gật đầu: “Vốn dĩ mẹ cháu mang thai đôi, nhưng không hiểu sao khi sinh ra cháu vẫn khỏe mạnh, nhưng anh trai của cháu thì… không thở nữa.”
Tiêu Cận Ngôn giật mình.
Ông cụ Tiêu đưa ngón cái và ngón trỏ ra so khoảng cách: “Cũng đã lớn thế này rồi, nhìn bề ngoài thì rất tốt đẹp, nhưng không thở nữa.

Mẹ cháu vì chuyện này mà ngã bệnh, đã để lại di chứng trong tháng ở cữ nên vẫn bị bệnh đau lưng mãi.

Cả nhà chúng ta đã thoả thuận không nhắc đến chuyện này vì sợ mẹ cháu đau lòng.

Sau đó mẹ cháu cũng mất, cháu và Tiểu Tinh Tinh lại… cho nên vẫn chưa nói cho cháu biết.”
“Vậy… sau đó anh ấy…”
“Sợ mẹ cháu đau lòng nên đã giao cho người khác đi chôn rồi.”
“Chôn ở đâu?"
“Không biết.” Ông cụ Tiêu nói: “Có lẽ tốt nhất là không nên biết, nếu không, hàng năm đi cúng bái lại rất đau lòng.

Cận Ngôn à, ông nội chỉ có một mình cháu, nhất định cháu phải đối xử tốt với Tiểu Tinh Tinh, được không?”
Tiêu Cận Ngôn định gật đầu, nhưng sau khi suy nghĩ, anh lại thôi.
Bây giờ anh và Tô Cẩm Tinh đã đi đến bước đường này, đó không chỉ là vấn đề giữa hai người họ.
Giữa bọn họ vẫn có một người Tiên sinh, nếu người đó còn sống thì anh vẫn còn cơ hội, anh sẽ cố gắng hết sức để đối xử tốt với Tiểu Tinh Tinh, có thể cạnh tranh công bằng với Tiên sinh, vẫn còn cơ hội để nối lại tình yêu của cuộc đời mình.
Nhưng cái khó chính là Tiên sinh đã chết.
Cũng mãi mãi trở thành vết son chói lọi trong lòng Tiểu Tinh Tinh.

Anh chỉ là một kẻ có tội đã phạm sai lầm, lấy cái gì để so với một người hoàn mỹ đã khuất đây?
Sợ rằng cả đời này anh sẽ khó bước vào trái tim cô một lần nữa.
“Ông nội, người đã chôn cất anh cháu là ai?”
Ông nội Tiêu nói: “Người này cháu cũng biết đấy, là cậu của Tiểu Tinh Tinh, họ Lưu.”
Tiêu Cận Ngôn sửng sốt: “Lưu Phấn?”
“Đúng vậy, hình như là cái tên đó.

Lúc đó bố cháu và bố của Tiểu Tinh Tinh là bạn thân nên đã nhờ cậu ta xử lý chuyện này.

Vừa hay lúc đó cậu Lưu kia nói rằng có thể giúp anh trai cháu tìm được một nghĩa trang tốt nên mới để cậu ta đi làm.

Sao vậy, cháu định đi tìm à?”
Tiêu Cận Ngôn gật đầu: “Cho dù thế nào đi nữa thì anh ấy cũng là anh em ruột thịt với cháu, trước đây cháu không biết, nhưng bây giờ cháu phải làm điều gì đó cho anh ấy.”
“Cũng được.” Ông cụ Tiêu nói: “Nếu cháu tìm được thì nhớ giúp ông nội thắp cho nó một nén nhang.

Hơn ba mươi năm rồi, ông nội chưa bao giờ quên nó, nếu nó bằng lòng thì hãy đến báo mộng cho ông nội.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui