Tiêu Cận Ngôn dùng thân thể của mình ngăn chặn tầm mắt của cô, đồng thời cũng chặn ánh nhìn sang bên này của bác sĩ Trần: “Tôi đã kiểm tra chiếc xe máy đó, có mấy màu.
Trước đó Lục Đình đã từng đi xe màu đen.
Em thích màu đen ư?”
Tô Cẩm Tinh cuối cùng cũng phản ứng lại được anh muốn nói gì.
Cô lắc đầu: “Không có.”
“Vậy thì tại sao ngày đó em lại muốn đi cùng Lục Đình? Tôi vẫn nhớ rằng mắt em dán vào chiếc xe máy đó không rời dù chỉ một giây.”
Tô Cẩm Tinh hít một hơi thật sâu, không để ý đến anh, đi thẳng đến chỗ bọn trẻ.
Cả Tiểu Dương và Viên Nguyệt đều ngoan ngoãn rúc vào vòng tay cô, nói rằng ngày nào chúng cũng nhớ cô.
Bọn nhỏ là thiên thần, mỗi lần ôm thân thể mềm mại của các con, cô đều cảm thấy như mọi phiền muộn, buồn bực trở thành hư không, như đang ôm ấp hy vọng vào tương lai.
“Mẹ, mẹ và bố vừa mới cãi nhau à?”
“Không có.” Tiêu Cận Ngôn đi tới, một tay bế con gái lên, tay kia vẫn dắt Tiểu Dương, chậm rãi đi tới bãi đậu xe: “Bố và mẹ không cãi nhau.”
Tiểu Dương phồng má: “Nhưng mà bố, bố có vẻ có chút không vui.”
Tiêu Cận Ngôn liếc nhìn Tô Cẩm Tinh một cái, nhẹ giọng nói: “Đó là bởi vì công việc của mẹ con hôm nay rất vất vả, bố hơi lo lắng.”
Tiểu Dương lập tức hiểu ra: “Hì hì, bố đang ghen! Trước kia má Phúc đã dạy con rồi, mỗi lần bố nói chuyện như thế này luôn khiến người ta cảm thấy chua lòm lòm, nhất định là ghen!”
Tiêu Cận Ngôn cau mày nghi hoặc nói: “Má Phúc? Sao con biết má Phúc?”
Tiểu Dương chớp đôi mắt to, nắm lấy lòng bàn tay dày rộng của bố, nói từng chữ: “Lúc còn nhỏ luôn là má Phúc và mẹ cùng chăm sóc con.
Bố bề bộn nhiều việc, phải đi đánh người xấu cứu vớt trái đất.”
Tiêu Cận Ngôn trực tiếp chuyển ánh mắt sang Tô Cẩm Tinh đang theo sau không nói một lời.
Tô Cẩm Tinh giải thích: “… Chỉ là trùng hợp mà thôi.
Người dì đã chăm sóc Tiểu Dương và Viên Nguyệt họ Phúc, cho nên cũng gọi là má Phúc.”
“Em mời?”
“… Tiên sinh mời.”
Tiêu Cận Ngôn khịt mũi: “Ngay cả chuyện má Phúc mà em cũng nói với anh ta rồi à? Em đúng là yêu anh ta đến tận xương tủy, cái gì cũng nói với anh ta.”
Tô Cẩm Tinh hạ giọng nhắc nhở một lần nữa: “Đừng nói mấy thứ này trước mặt bọn trẻ.”
Tiểu Dương ngẩng đầu lên, nhìn bố, rồi nhìn mẹ, như không hiểu người lớn đang nói gì, có chút bối rối.
Viên Nguyệt thì hoàn toàn không hiểu gì cả, đù đà đù đờ bịt tai lại: “Anh trai mau bịt tai lại, bố và mẹ muốn nói bí mật nhỏ.
Bà ngoại nói rồi, chúng ta không thể nghe bí mật nhỏ của người khác.”
Tiểu Dương lập tức phản ứng lại, nhanh chóng che kín lỗ tai.
Hai đứa trẻ trợn tròn đôi mắt tròn xoe dễ thương, dù đã bịt tai nhưng tuổi này là lúc tò mò nhất, che không kín chút nào, đôi bàn tay múp míp vẫn lộ ra kẽ hở.
Tiêu Cận Ngôn không kìm được, khẽ cười: “Hai người các con… bịt tai trộm chuông.”
“Bố, bịt tai trộm chuông là có ý gì?” Tiểu Viên Nguyệt lập tức hỏi.
“Ồ, tức là ở thời cổ đại có một người đã đi ăn trộm chuông của người khác.
Anh ta nghĩ rằng nếu anh ta bịt tai mình lại thì người khác cũng sẽ không nghe thấy.
Giống như con bây giờ vậy.” Tiêu Cận Ngôn cười nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của con gái: “Rõ ràng là bịt tai lại, nhưng bố nói gì con vẫn có thể nghe được trước tiên, còn có thể hỏi lại.”
Tiểu Dương lập tức bật chế độ bảo vệ em gái: “Bố, vừa rồi em gái thật sự bịt tai lại rồi.
Con đã tận mắt chứng kiến! Có lẽ là tay em nhỏ quá nên không che kín được.”
“Ừ, vậy con che kín rồi sao?”
“Kín rồi! Bố xem đi, kín rồi!” Nói xong, như là sợ ông bố nhà mình không tin, cậu dùng sức che lỗ tai, không lộ ra một kẽ hở.
Tiêu Cận Ngôn lắc đầu cười một tiếng, vươn tay ôm con trai mình: “Nếu che kín như vậy, làm sao con có thể nghe được bố hỏi con chứ?”
Tiểu Dương thoáng hoang mang, chẳng mấy chốc đã hiểu được, mình và em gái lộ rồi.
Thằng nhóc kia có hơi ngượng ngùng: “Bố…”
“Được rồi, được rồi, không sao đâu.
Bố và mẹ không cãi nhau, các con không cần lo lắng.
Tối nay chúng ta đến nhà ông cố, ông nhớ các con lắm.”
“Vậy mẹ đi không?”
Tiêu Cận Ngôn lại nhìn về phía Tô Cẩm Tinh một lần nữa, không đợi cô nói chuyện đã trả lời thay cho cô: “Đi.”
“Oh yeah!” Tiểu Dương hoan hô.
Ông cụ Tiêu rất yêu quý hai đứa trẻ này, nghĩ đến đồ chơi trong căn phòng đó, Tô Cẩm Tinh vẫn rất cảm kích.
Sau khi bước ra khỏi đài truyền hình, Tiêu Cận Ngôn đầu tiên là cẩn thận đặt bọn trẻ vào ghế trẻ em, thắt dây an toàn, sau khi xác nhận đã thắt đúng dây an toàn rồi mới yên tâm.
Tô Cẩm Tinh vốn dĩ muốn đích thân động thủ, nhưng Tiêu Cận Ngôn đã tự mình làm tất cả rất thỏa đáng, trái lại người làm mẹ là cô lại chưa làm gì cả.
Hơn nữa bố và mẹ thật sự không giống nhau.
Tiểu Dương hiện đã hơn tám tuổi, đã khá nặng tay rồi, cô hoàn toàn không ôm nổi.
Lần nào cũng là Tiểu Dương tự lên xe ngồi vào chỗ, cô chỉ hỗ trợ thắt dây an toàn là xong.
Tuy nhiên, Tiêu Cận Ngôn bế con trai lên gần như chỉ bằng một tay, vững vàng đặt trên ghế.
Cô nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Dương rõ ràng đã trở nên sùng bái hơn, trong ánh mắt nhìn Tiêu Cận Ngôn dường như lóe lên ánh sao.
Có lẽ… câu nói xưa đó rất đúng.
Trong quá trình trưởng thành của bé trai, chỉ có tình thương của mẹ là không đủ.
Nó cần hơn một người cha mạnh mẽ lại có sức mạnh như tấm gương của mình, đây là điều mà người mẹ dù có cố gắng đến đâu cũng không thể làm được.
“Bố, tại sao bố luôn dùng tay phải vậy?” Tiểu Dương vươn tay sờ sờ cánh tay trái của anh: “Trước kia bố đều dùng tay trái ôm con, tay phải dắt mẹ.”
Tiêu Cận Ngôn cử động tay trái một cách mất tự nhiên: “Con muốn dùng tay trái ôm con sao?”
“Như thế có được không?”
“Được.” Tiêu Cận Ngôn đồng ý mà không cần suy nghĩ gì: “Con đợi bố một tuần, tuần sau là bố sẽ có thể ôm con bằng tay trái rồi.”
“Dạ! Nhưng bố… tại sao?”
“Bởi vì… có phải con đi học cần nghỉ phép hay không? Cánh tay cũng vậy, bây giờ nó đang nghỉ.
Nếu lúc con đang nghỉ hè, cô giáo bảo con về trường học đi học, có phải con sẽ không vui không?”
Tiểu Dương mím môi, trong lòng bùi ngùi: “… Dạ.”
“Cho nên bố cho tay trái nghỉ phép thật tốt, chờ nó đi làm là có thể làm việc bình thường.”
“Hóa ra là như vậy…”
Nhìn vẻ mặt “Thì ra là vậy” của cậu bé, rõ ràng cậu bé đã tin tưởng.
Tô Cẩm Tinh nhìn mà buồn cười.
Tiêu Cận Ngôn sắp xếp cho hai đứa trẻ xong xuôi, mở cửa ghế phụ, làm động tác “mời”: “Lên xe đi.”
“Tôi có thể tự mở cửa xe, anh không cần như thế này.”
“Vậy làm sao bây giờ? Tôi lại đóng cửa lại, sau đó tự em mở ra?”
Tuy rằng anh mang vẻ mặt ôn hòa đối với bọn trẻ, nhưng trong lòng vẫn bứt rứt bất mãn, trong lời nói cũng có chút cộc cằn.
Tô Cẩm Tinh không có lựa chọn nào khác ngoài việc cắn răng chấp nhận sự “phục vụ” của anh, ngồi lên ghế phụ.
Vừa ngồi vững vàng, thân thể liền bị một bóng đen đè lên, hơi thở nóng rực phả vào mặt cô.
Tô Cẩm Tinh sợ tới mức vô thức đẩy anh ra: “Anh đang làm gì vậy?”
“Shh…”
Tiêu Cận Ngôn ôm cánh tay trái đau nhức mà hít một hơi lạnh.
“Anh… không sao chứ?” Tô Cẩm Tinh thở dài: “Không phải tôi cố ý đẩy cánh tay bị thương của anh đâu, hoàn toàn là theo bản năng thôi.
Nhưng tại sao anh lại đột nhiên tới gần…”
Tiêu Cận Ngôn tức giận nói: “Tôi chỉ thắt dây an toàn giúp cho em mà thôi.
Em cho rằng là cái gì hả? Tôi muốn sàm sỡ em à?”
Cô hiểu lầm rồi?
Tô Cẩm Tinh có chút xấu hổ, lập tức tự thắt dây an toàn: “Tôi… tôi tự làm được.”
“Cái em đang cài của bên tôi.”
“Hả?!”
Tô Cẩm Tinh có chút hoảng hốt, lúc cúi đầu kiểm tra mới nhận ra quả nhiên mình đã làm sai.
Dây an toàn của chiếc xe này không giống với những chiếc xe khác, dây an toàn của các xe khác đều được cài ở bên hông cửa, nhưng chiếc xe này được lắp ở một bên của ghế, cần phải kéo ra và cài sang bên kia.
“Tôi đã biết em sẽ cài sai.
Từ nhỏ em đã như vậy, cứ mơ mơ màng màng, lúc trước khi đến trường cũng thường xuyên lấy sai sách bài tập của tôi, không ít lần hại tôi bị giáo viên phê bình.”
“Tôi chỉ không cẩn thận…”
“Tôi đã dự đoán được em sẽ lại không cẩn thận.
Hơn nữa hai dây an toàn này rất dễ bị vướng lại một chỗ nên mới muốn thắt cho em thôi, không ngờ… hừ."
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Tiêu Cận Ngôn không tiếp tục so đo điều gì nữa, xoa xoa cánh tay trái vừa mới bị “trọng quyền giáng xuống”, kiên nhẫn giúp cô thay dây an toàn đúng cách.
Sau khi lo liệu xong cho ba mẹ con, lên xe khởi động máy rồi, Tô Cẩm Tinh mới đỏ mặt hỏi: “Cánh tay của anh thật sự không sao chứ?”
Giữa hai hàng lông mày của Tiêu Cận Ngôn đầy đau đớn, lông mày nhăn tít lại.
“Rất đau ư? Hay là chúng ta đi bệnh viện khám đã?”
“Không cần, không sao đâu, bệnh cũ thôi.”
“Nhưng mà anh cũng đau đến vậy rồi, vẫn nên đi khám thử mới ổn…”
“Tô Cẩm Tinh!” Tiêu Cận Ngôn như là không nhịn được mà bật thốt lên, hoặc thật sự không muốn nhịn nữa: “Nếu em không định chấp nhận tôi một lần nữa, em có thể đừng quan tâm đến tôi nhiều như vậy không? Thà rằng em cứ lạnh nhạt với tôi, khiến tôi cắt đứt hoàn toàn ý nghĩ này, luôn tốt hơn là có lúc em dịu dàng, đôi khi lại từ chối tôi cách xa ngoài ngàn dặm.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...