“Không phải.” Tô Cẩm Tinh bất lực nói: “Là Hà Hiểu Hiểu, hiện giờ cô ấy đang làm việc ở đài truyền hình, tôi đã hứa là sẽ tới tham gia chương trình.
Mà chưa kể ở Đài Truyền hình có rất nhiều khán giả tới tụ tập, nói không chừng có thể tìm được người phù hợp sánh đôi với tôi cũng nên.”
Ý kiến này Tiêu Cận Ngôn có thể chấp nhận được.
“Cũng được, vậy tôi sẽ đi nói với ông nội một tiếng, chủ nhật tôi sẽ tới đón em."
Tô Cẩm Tinh nghĩ nghĩ, cô không cự tuyệt.
Vốn dĩ kế hoạch định ra là sẽ diễn kịch trước mặt ông nội Tiêu mà, và việc đón cô cũng là một trong số đó.
“Tình hình ông nội hiện giờ sao rồi?"
“Không lạc quan lắm."
“Nhớ chăm sóc ông cẩn thận vào."
“Ừm.”
Tô Cẩm Tinh xuống xe, cô đi tới hàng ghế sau tháo dây an toàn cho con trai và con gái, nắm tay bọn nhỏ đỡ xuống xe.
“Tiểu Dương, Viên Nguyệt, chào bố đi con."
Tiểu Viên Nguyệt ngoan ngoãn phất cái tay nhỏ bé của cô bé, còn Tiểu Dương thì lén nhìn trộm Tiêu Cận Ngôn rồi nháy mắt vài cái với anh: “Bố à, chẳng phải bố đã hứa là đêm nay sẽ tới kể chuyện cổ tích cho em gái con sao? Giờ bố đi rồi ai sẽ dỗ em gái con ngủ đây?”
Tiểu Viên Nguyệt vừa nghe xong đã lập tức nhớ tới, tủi thân chẹp chẹp cái miệng nhỏ, nói: “Bố, bố đừng đi được không?”
Tầm mắt Tiêu Cận Ngôn hướng về phía Tô Cẩm Tinh.
Cùng lúc đó, Tô Cẩm Tinh cũng đang chăm chú nhìn thẳng anh, hơn nữa, biểu cảm của cô có hơi say mê.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, Tô Cẩm Tinh giật mình di dời tầm mắt, nhưng Tiêu Cận Ngôn thì không, anh nhìn cô cười cười: “Chuyện giáo dục trẻ nhỏ là vấn đề rất quan trọng đó, bố mẹ hẳn phải là những tấm gương tốt cho chúng…”
Tô Cẩm Tinh nhíu mày: “Anh muốn nói gì?”
“Tôi là bố của tụi nhỏ, tôi không thể nuốt lời với chúng được, chuyện gì đã hứa được thì nhất định phải làm được.
Hôm nay tôi đã gạt Tiểu Dương một lần rồi, tôi không thể gạt thằng bé thêm lần nữa."
Tiểu Viên Nguyệt và Tiểu Dương nghe vậy cũng vội hòa vào hòng tăng sự náo nhiệt, loạng choạng dùng bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay cô: “Mẹ ơi, được không ạ…”
Tô Cẩm Tinh có hơi cạn lời.
Cô cảm giác nếu bản thân ngăn cản thì sẽ chẳng khác gì ác nhân ngăn chặn ba bố con đoàn tụ với nhau.
Có điều, nếu cứ để anh nghênh ngang ra vào nhà như vậy…
“Để lần khác được không?" Tô Cẩm Tinh dỗ dành con gái: “Chủ nhật chúng ta sẽ về thăm ông cố, đến lúc đó các con và bố sẽ về ở chung một nhà, khi ấy mấy đứa muốn nghe chuyện gì cũng được hết mà, đúng không?”
Mặc dù giọng điệu cô đã đưa về mức dịu dàng đến mức không thể dịu dàng hơn rồi, tuy nhiên trên mặt những đứa nhỏ vẫn thoáng nét buồn mất mát lẫn tủi thân mà không thể nào che giấu được như lúc trước.
“… Dạ cũng được." Tiểu Viên Nguyệt phồng má, ngập ngừng đáp.
Không biết Tiêu Cận Ngôn đã xuống xe từ lúc nào, anh đi tới bế thốc con gái vào lồng ngực mình, miệng nói: “Đừng cố làm khó dễ bản thân, tôi biết em đang băn khoăn cái gì, đêm nay tôi sẽ ở lại khách sạn lớn Dung Thành, thuê một phòng rồi đưa bọn nhỏ tới ngủ cùng.”
“Không phải tôi làm khó…"
“Vậy thì là gì, đề phòng tôi sao?"
“Tôi không có.”
Tiêu Cận Ngôn chăm chú nhìn cô một hồi lâu, sau cùng, anh sải bước dài đi thẳng vào bên trong khách sạn lớn Dung Thành.
“Xin chào, cho thuê một phòng."
Nhân viên đứng quầy lễ tân nhận giấy tờ tùy thân của anh, sau đó nở một nụ cười chuyên nghiệp cực kỳ đạt tiêu chuẩn: “Dạ vâng thưa anh, xin anh chờ một lát.”
Cô gái nọ ấn ấn máy tính, hỏi: “Hiện giờ khách sạn chúng tôi chỉ còn một gian phòng đơn duy nhất, ở cuối hành lang, có phần hơi hẻo lánh chút, anh có thể ở chứ?”
“Có thể.”
“Được, vậy giờ tôi sẽ đặt phòng giúp anh ngay đây."
Rất nhanh sau đó, nhân viên quầy lễ tân đưa lại anh chứng minh thư và thẻ nhận phòng: “Đây thưa anh, phòng 1231 ạ.”
Dáng người Tiêu Cận Ngôn cao ráo, chân dài nên bước đi rất nhanh, tay bế đứa nhỏ cũng rất cứng cáp, thoải mái.
Lúc Tô Cẩm Tinh đuổi tới nơi cô chỉ kịp nghe thầy nhân viên quầy lễ tân nói tên phòng là 1231.
Cô theo bản năng lên tiếng phản đối: “Không được.”
Cả nhân viên lễ tân lẫn Tiêu Cận Ngôn đều sửng sốt: “Cái gì không được?”
“Căn phòng 1231 đó, không được ở."
Tiêu Cận Ngôn khó hiểu nhíu mày: “Vì sao?”
“Bởi vì…” Tô Cẩm Tinh quay đầu nhìn nhân viên đứng quầy lễ tân, cô nói: “Chẳng phải căn phòng này đã có người thuê dài hạn rồi sao? Giờ người ta không ở nữa, các người sao có thể tự tiện cho người ngoài thuê mà không hỏi chứ?”
Nhân viên quầy lễ tân cười giải thích: “Đúng là trước đó vị khách này là người thuê phòng dài hạn.
Nhưng ở khách sạn chúng tôi có một quy luật, nếu quá một tuần mà vị khách đó không thanh toán tiền phòng thì căn phòng đó sẽ tự động hoàn lại quyền sử dụng cho phía khách sạn.
Vị khách mà cô nhắc tới đã hết kỳ hạn hợp đồng với bên tôi, vậy nên theo đúng quy định, chúng tôi đương nhiên có quyền sử dụng căn phòng này.”
“Hết kỳ hạn?" Tô Cẩm Tinh nghi hoặc hỏi: “Cô có thể kiểm tra lại giúp tôi chút được không, xem khi nào thì đến kỳ hạn?”
Nhân viên lễ tân có hơi ngập ngừng: “Thật xin lỗi, chúng tôi không thể nói cho người khác biết chuyện riêng tư của khách hàng được ạ, xin hỏi cô đây là gì của người đó ạ?”
“Tôi là…" Tô Cẩm Tinh lời chuẩn bị tuột ra khỏi miệng, nhưng lại để tâm đến mấy đứa nhỏ cũng đang ở đây nên đành nuốt ngược vào trong: “Là bạn bè rất rất thân.”
“Bạn bè sao?"
“Đúng vậy.”
Nhân viên lễ tân dường như đang tự hỏi về tính chân thực của lý do thoái thác mà cô đưa ra.
Mãi cho đến khi, một ngươi đảm nhận việc lau dọn vệ sinh đi tới nói: “Ai da, là cô ấy à! Tôi nhận ra cô bé này, chẳng phải trước đây cô rất hay tới khách sạn này sao? Mà lần nào tới cũng toàn ở gian phòng 1231 đó thôi.”
Nhân viên quầy lễ tân cũng gật gật đầu trước lời xác nhận thân phận của cô, nhưng rất nhanh sau đó, trong ánh mắt cô lễ tân lại toát lên vẻ gì đó không ổn.
Cô ta nhìn cô, rồi lại nhìn nhìn Tiêu Cận Ngôn, sau đó liên tưởng đến lời dì dọn dẹp vừa mới nói, mỗi buổi tối cô đều thường xuyên tới đây.
Tối nào cũng qua đêm ở khách sạn, đến ban ngày thì lại rời đi, hành động này thật sự khiến người ta đi theo lối nghĩ đến một nghề nghiệp mờ ám, đen tối nào đó.
Tô Cẩm Tinh xấu hổ hắng giọng nói: “Cái đó… Phiền cô kiểm tra giúp tôi đi.”
Ít ra thì giờ cũng có thứ để chứng minh cô có liên quan đến tiên sinh, vậy nên nhân viên lễ tân cũng không nói gì nữa, lập tức giúp cô kiểm tra lại một chút.
“Trên hệ thống cho biết là thời hạn hết hạn của căn phòng này là… Từ thứ năm tuần trước."
Mà hôm nay cũng là thứ năm.
Nói cách khác, căn phòng 1231 này, thời gian hết hạn vừa tròn một tuần?
Tô Cẩm Tinh lập tức nói: “Hôm nay là ngày thứ tám đúng không? Cũng là ngày đầu tiên căn phòng này mở cửa nhận khách?”
“Không sai, đúng là như vậy."
“Tôi muốn thuê lại nó, thuê dài hạn." Tô Cẩm Tinh lấy từ trong ví ra một cái thẻ ngân hàng rồi đưa cho nhân viên: “Phiền cô, tôi muốn thuê lại nó.”
“Cái này…" Nhân viên lễ tân có hơi khó xử: “Nhưng mà vị này đã thuê căn phòng này trước rồi, dựa theo thứ tự đến trước và sau mà nói thì, đúng lẽ là căn phòng này phải để vị này thuê trước.”
Bàn tay cầm giấy chứng minh thư của Tô Cẩm Tinh đơ cứng giữa không trung.
Cô nghiêng đầu nhìn, Tiêu Cận Ngôn lại đang cúi đầu, không biết anh đang suy nghĩ cái gì, nhưng một tay ôm con gái vẫn vững vàng ổn định không suy chuyển.
“Thưa anh, căn phòng này anh còn muốn thuê nữa không? Nếu anh không cần thì tôi xin phép đăng ký cho cô ấy."
Tiêu Cận Ngôn ổn định lại tinh thần: “Cần chứ, tại sao lại không cần được?”
“Tiêu Cận Ngôn!"
“Thì ra đây là nơi em và tên tiên sinh gì đó đến vào mỗi buổi tối sao?" Tiêu Cận Ngôn cười khẽ: “Tôi muốn xem thử nơi dừng chân của anh ta trông thế nào quá.”
Giọng nói Tô Cẩm Tinh vang lên với ngữ điệu có phần khẩn cầu: “Đối với tôi căn phòng này có ý nghĩa cực kỳ quan trọng, anh có thể ở phòng 0826 được không? Tôi sẽ như nhường lại phòng đó cho anh, tiền thuê phòng tôi sẽ trả…”
“Tôi thiếu tiền à?"
Tô Cẩm Tinh nghẹn ngào.
Vẻ mặt Tiêu Cận Ngôn có hơi biến đổi, nhưng nhìn qua vẫn có vẻ là ngoài mạnh trong yếu, người ngoài chớ động.
Anh cầm chứng minh thư và thẻ phòng, trực tiếp đi thẳng vào trong thang máy.
Mãi đến khi cửa thang máy chậm rãi khép lại, nhìn thang máy bắt đầu di chuyển lên lầu trên, dì dọn vệ sinh mới dám thở phào vỗ ngực: “Cậu nhóc đó, nhìn cũng lạnh lùng quá, làm tôi sợ muốn chết đi được.”
Nhân viên lễ tân cũng còn chút sợ hãi: “Thật sự là có hơi dọa người.”
“Mà tôi thấy anh ta có hơi quen, có phải trước đó anh ta hay tới khách sạn chúng ta không nhỉ?"
Nhân viên lễ tân cười đáp: “Khách thuê phòng ở khách sạn chúng ta vốn rất nhiều, ngày nào cũng một đống người ra ra vào vào, trí nhớ dì đúng là tốt thật đó, có thể nhớ kỹ như vậy.”
“Không phải, tôi thật sự cảm thấy anh ta có điểm quen mắt, chắc chắn đã ở đây."
Đinh…
Thang máy đưa Tiêu Cận Ngôn cùng bọn trẻ lên lầu mười hai, rồi lại chậm rãi trở về đại sảnh lầu một.
Tô Cẩm Tinh thở dài, cô đi vào, ấn số tám.
Nhân viên lễ tân lúc này mới kinh ngạc hô lên một tiếng: “… Dì à, dì nói đúng rồi đó.
Vị kia thật sự đúng là khách quen của khách sạn chúng ta, mà căn phòng 1231 đó cũng do anh ta thuê trước đây đấy! Dãy số ghi trên chứng minh thư giống hệt nhau!”
Dì dọn dẹp vệ sinh vỗ trán một cái: “Đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi, chính là cậu ta! Thằng nhóc đó trông vẻ ngoài anh tuấn lịch lãm thế mà, tôi đã bảo tôi chắc chắn nhớ không nhầm rồi! Vậy hai vợ chồng bọn họ vừa nãy còn cãi cọ tranh giành cái gì cơ chứ? Ai thuê phòng thì cũng có khác gì nhau đâu, dù gì thì cũng là nơi ở của vợ chồng son, à mà không đúng, hiện giờ đã có thêm hai đứa nhỏ rồi.”
Nhân viên lễ tân cười hỏi: “Dì này, sao dì biết hai người họ là vợ chồng son? Nhỡ đâu chỉ là bạn bè bình thường thì sao?”
“Đôi mắt của bà già này nhìn người rất chuẩn đó nha." Dì dọn dẹp vệ sinh nhìn về phía thang máy cách đó không xa, tấm tắc thốt lên hai tiếng: “Hai đứa nhỏ này, rất có tướng phu thê.”
“Tướng phu thê? Dì cũng biết xem tướng mạo hả?"
“Thú thực thì không hẳn là vậy đâu." Dì dẹp dẹp vệ sinh cười ha ha: “Cô cứ xem hai đứa trẻ đó đi, đứa lớn hơn trông rất giống người đàn ông, còn cô bé nhỏ hơn chút thì lại cực kỳ giống người phụ nữ, nếu không phải do hai người họ sinh ra thì sao có thể giống đến mức ấy chứ? Cho nên chắc chắn bọn họ là hai vợ chồng, tuyệt đối không thể sai!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...