Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


Cô vừa dứt lời, Tiêu Cận Ngôn cũng ngẩn người.
Hình như anh vừa buột miệng gọi… Cẩm Tinh?
Anh chưa bao giờ gọi cô là Cẩm Tinh, hoặc là gọi cả tên Tô Cẩm Tinh, hoặc là gọi biệt danh Tiểu Tinh Tinh.
Vừa rồi, hình như anh đã gọi cách xưng hô kia rất thuận mồm, tựa như vô thức gọi ra, bản thân anh cũng lập tức cảm thấy bất ngờ.
Có lẽ là vài ngày trước nghe Trần Phán gọi cô là chị Cẩm Tinh nhiều nên anh cũng bị ảnh hưởng.
“Tiêu Cận Ngôn, anh vừa gọi tôi là gì?”
“Xin lỗi em.”
“Tại sao lại phải xin lỗi.”
“Gần đây tôi bị ảnh hưởng bởi thư ký Trần nên gọi nhầm tên em, sau này tôi sẽ không thế nữa.”
Tô Cẩm Tinh vẫn bán tín bán nghi.
Trần Phán luôn gọi cô là chị Cẩm Tinh, sau đó cô cảm thấy để cô ta gọi mình là chị hơi kỳ quái nên đã dứt khoát bảo cô ta gọi thẳng tên mình là được.
Trần Phán cũng là một cô gái tốt tính, gọi một hai lần đã rất thuận mồm.
Hóa ra cô ta đã vô hình chung ảnh hưởng đến Tiêu Cận Ngôn, lúc nãy trong một khoảnh khắc thoáng qua, suýt nữa cô đã tưởng…
Tô Cẩm Tinh nghĩ ngợi vẫn thấy nên hỏi thì sẽ yên tâm hơn.
“Tiêu Cận Ngôn, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
“Anh… hôm đó chỉ có một mình anh đến nghĩa trang thắp hương cho hai bác thôi ư?”

Tiêu Cận Ngôn ngẩn người: “Ý của em là, tôi nên dẫn theo ai đi cùng ư? Cô Ngô chăng?”
“Không phải, không phải cô Ngô, ý của tôi là, mấy năm nay không có ai khác ngoài anh đến thắp hương cho hai bác hả?”
“Còn có bác Lâm và ông nội.”
“Ngoài họ ra thì còn ai nữa không?”
Tiêu Cận Ngôn thấy hơi khó hiểu, nhưng anh vẫn kiên nhẫn trả lời: “Ngoại trừ chúng tôi ra hẳn là không còn ai nữa.

Bố mẹ tôi thích yên tĩnh, sức khỏe ông nội không tốt, lời chia buồn của họ hàng bạn bè có thể miễn được thì miễn, để bọn họ ở dưới suối vàng cũng có thể được yên tĩnh.”
“Thật sự… không còn ai khác ư?”
“Em muốn hỏi ai?” Tiêu Cận Ngôn suy nghĩ kỹ lại rồi nói: “Em muốn nói đến Dương Tuyết Duyệt đúng không? Tôi và cô ta đã không còn quan hệ gì từ lâu rồi, huống hồ cô ta còn là hung thủ hại chết bố mẹ tôi, làm sao tôi có thể để cô ta đi thắp hương cho hai người họ được?”
Nghe anh nói vậy, trong lòng Tô Cẩm Tinh cũng đoán ra được đại khái.
Hẳn là Tiêu Cận Ngôn không biết gì về sự tồn tại của tiên sinh.
Trong đầu anh vẫn luôn nghĩ mình là con một, không có anh trai song sinh nào hết.
“Tiểu Tinh Tinh, em muốn hỏi ai cứ nói thẳng ra đi.

Hai chúng ta cứ nói vòng quanh như vậy thật sự rất nhàm chán”
“Không có ai hết.” Cô nói: “Bây giờ tôi đến công ty anh đón bọn trẻ, khoảng nửa tiếng nữa tôi sẽ đến nơi.”
“Để tôi qua đó đi.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Đúng lúc tôi có một số tin tức về việc ghép gan muốn nói cho em biết.”

Trong cuộc đời con người, chúng ta sẽ để lộ ra sự chân thành nhất của mình đối với những người mà chúng ta gặp khi còn trẻ.
Đã bao nhiêu năm trôi qua mà anh vẫn có thể tóm được điểm yếu của cô một cách chuẩn xác như thế, thậm chí chỉ tóm một cái đã trúng.
Anh biết chỉ cần nói đến hai chữ “ghép gan”, cô sẽ không thể từ chối.
Chuyện này giống như treo một củ cà rốt trước trán con la, dù anh có cầm củ cà rốt đó đi đâu, cô cũng sẽ phải đi theo.
Tô Cẩm Tinh đợi ở công ty khoảng hai mươi phút liền nhận được điện thoại của Tiêu Cận Ngôn: “Em xuống dưới đi, tôi và bọn trẻ đang đợi em dưới lầu.”
Cô thu dọn đồ đạc rồi đi xuống dưới.

Tiêu Cận Ngôn như đã đợi ở đó rất lâu, còn cần mẫn giúp cô mở cửa ghế phó lái.
Hai mắt Tô Cẩm Tinh vẫn nhìn thẳng về phía trước, đi ngang qua anh bước thẳng ra hàng ghế sau, ngồi với bọn trẻ.
“Mẹ! Con rất nhớ mẹ!” Tiểu Dương vẫn như một mặt trời nhỏ.
Tiểu Viên Nguyệt cũng học theo anh trai, nũng nịu nói nhớ cô.
Mỗi bên Tô Cẩm Tinh ôm một đứa nhóc, sự mệt mỏi của cả ngày làm việc như bị cuốn đi: “Hôm nay các con có ngoan ngoãn không?”
“Đương nhiên là có ạ!” Tiểu Viên Nguyệt duỗi ngón tay út mập mạp ngắn ngủi của mình ra, chỉ vào Tiêu Cận Ngôn đang ngồi trên ghế lái, trông hệt như một điều tra viên, cô bé nói: “Nhưng bố không ngoan ạ, mẹ đã nói, nói dối thì không phải đứa trẻ ngoan, nhưng bố đã lừa anh trai.”
Tiêu Cận Ngôn ngồi ở ghế lái đang chuẩn bị khởi động xe thì bất ngờ bị con gái phản bội, không khỏi dở khóc dở cười: “Cái áo bông nhỏ này của bố hình như hơi bị lọt gió rồi.”
Vẻ mặt của Tô Cẩm Tinh hơi chùng xuống: “Trung thực và tuân thủ lời hứa là đức tính truyền thống tốt đẹp.

Là bố mẹ, chúng ta nên làm gương cho con cái, sao anh có thể nói dối con mình được?”

“Tôi…”
“Tiêu Cận Ngôn, anh không có kinh nghiệm chăm sóc bọn trẻ, tôi có thể hiểu được, vì ai cũng có lần đầu tiên, từ từ làm quen là được.

Nhưng nói dối và lừa dối tuyệt đối không được.”
Tiêu Cận Ngôn bất lực vuốt mặt, nói: “Vậy c em hỏi Tiểu Viên Nguyệt xem tôi đã nói dối Tiểu Dương cái gì?”
Tô Cẩm Tinh nghe vậy bèn nhìn cô con gái mũm mĩm trắng trẻo như chiếc bánh bao trong lòng mình.
Tiểu Viên Nguyệt lè lưỡi, nói nhỏ: “Bố lừa anh trai là trò chơi này chỉ có ba trăm cấp độ.”
Tiêu Cận Ngôn phụ họa giải thích: “Tiểu Dương đã ở độ tuổi này rất hứng thú với game, nếu cứ chơi trò này mãi thì không biết khi nào mới kết thúc được, mà tôi đang vội đến đón em nên tôi đã nói dối con trai là trò chơi này chỉ có ba trăm cấp độ, mình đã chơi hết tất cả các cửa rồi.”
Tiểu Dương đang nằm trong lòng mẹ cảm thấy bị tổn thương: “Bố, bố nói dối con ư? Vì thế trò chơi này vốn không có cửa cuối cùng.”
“Đúng vậy, nhưng bố muốn hỏi con một chút là giữa mẹ và game, bên nào quan trọng hơn?”
Dường như Tiểu Dương đã hiểu ra một chút, cậu bè dè dặt gật đầu nói: “Mẹ là quan trọng nhất ạ.”
“Đúng vậy, game có thể chơi bất cứ lúc nào, nhưng mẹ đang đợi chúng ta.

Nếu chúng ta cứ tiếp tục chơi game thì sẽ không kịp đến đón mẹ.”
Tiểu Dương đã hiểu ra, ngoan ngoãn gật đầu: “… Vâng.”
Giọng của Tiêu Cận Ngôn đã trở nên dịu dàng hơn nhiều: “Sau này khi đối mặt với những lựa chọn khác nhau, con cũng phải ghi nhớ chuyện của ngày hôm nay, dùng lý trí phân tích và đưa ra quyết định đúng đắn nhất, thay vì bối rối mơ hồ, ngay cả bên nào nặng bên nào nhẹ cũng không làm rõ được.”
“Vâng, con biết rồi ạ.”
“Ngoan lắm.” Giáo dục con trai xong, Tiêu Cận Ngôn cũng tự kiểm điểm bản thân: “Nhưng mẹ con nói đúng, lừa dối và dối trá đều là thói quen rất xấu, lần này bố đã làm gương xấu cho các con, bố xin lỗi các con.”
Khóe miệng Tiểu Dương cong lên: “Bố, bố của bây giờ có cảm giác giống hệt như lúc trước ạ.”
“Cái gì?”

“Chính là lúc trước ấy ạ, bố cũng dạy con những đức tính tốt và cách làm người từ những câu chuyện nhỏ xung quanh mình.”
Tiêu Cận Ngôn nhướng mày: “Bố dạy con lúc nào nhỉ?”
Tại sao anh lại không nhớ, bản thân anh có thể có nhiều sự tiếp xúc với con trai như vậy ư, còn bàn luận đến cả những chủ đề sâu rộng như vậy ư?
Ngay sau đó, Tiểu Dương đã giải thích mối nghi hoặc cho anh: “Chính là lúc cả nhà chúng ta ở hoa viên Tường Vi ạ, bố quên rồi ư?”
“Hoa viên Tường Vi? Là ở đâu?”
Tiểu Dương cũng ngẩn người: “Bố, bố quên hoa viên Tường Vi rồi ư? Đó là ngôi nhà đầu tiên của chúng ta, bố còn tặng con một chú chó trắng… À đúng rồi, bây giờ chú chó trắng đó đang ở đâu ạ? Bọn con cùng mẹ ra nước ngoài, chắc là bố vẫn luôn chăm sóc cho nó, phải không ạ?”
Tiêu Cận Ngôn nhìn Tô Cẩm Tinh.
Có vẻ như hôm qua cô không được nghỉ ngơi nhiều, hôm nay trông thần sắc hơi có chút mệt mỏi, kiệt quệ.
Mà từ lúc nói đến chuyện chú chó trắng của hồi trước, nét mặt cô đã hơi thay đổi, nhưng nó chỉ thoáng qua trong chốc lát, sau đó dù Tiêu Cận Ngôn và hai đứa trẻ nói nói cười cười về chuyện gì cũng không liên quan đến cô.
Còn chú chó trắng kia… hẳn là được ông Hình nhận nuôi rồi.
Tiêu Cận Ngôn khởi động xe, lái từ từ về phía khách sạn Dung Thành.
Dọc đường, hai đứa trẻ ngồi chơi trò chơi của trẻ con, Tiêu Cận Ngôn hỏi Tô Cẩm Tinh: “Hoa viên Tường Vi ở đâu? Là nơi mà trước đây em và bọn trẻ đã từng ở ư?”
“Ừm…”
“Tôi có chút ấn tượng về nơi đó, hình như nó nằm trong một tiểu khu đã khá cũ kỹ, nhưng tôi chưa từng đến đó.”
“Đúng vậy, chỗ đó đã hơi cũ kỹ.”
“Tiên sinh… sống ở đó cùng với ba mẹ con ư?”
“Ừm…”
“Những tiểu khu cũ thì phòng bên trong thường rất nhỏ, ngoài một phòng ngủ cho trẻ con ra, em và tiên sinh… ngủ chung một phòng ư?”
Lúc nói ra câu này, ánh mắt Tiêu Cận Ngôn vẫn luôn dán chặt lên gương chiếu hậu, quan sát phản ứng của Tô Cẩm Tinh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui